Nữ Giúp Việc Của Thiên Binh

Chương 11: Chương 11: Chương 5.1:




Gian phu!

Cả người hai người đàn ông run lên, bản thân cấp tốc cách xa đối phương nửabước. Sau khi chán ghét liếc mắt đối phương một cái, trong lòng không khỏi phỉ nhổ đối phương.

“Hạ Vi Tử, cậu ta là hiệu trưởng của em.”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh . . . . . Anh chính là hiệu trưởng!”

Hai người vội vã giải thích, nhưng rơi vào trong mắt Hạ Vi Tử đầy đầu xe lửa, cũng thành vội vã nói sạo, che giấu bộ dạng hốt hoảng. Bọn họ muốn che giấu sự thật chân chính.

“Hiệu trưởng gian phu. . . . . . Thiếu gia. . . . . .”

Lộn xộn cái gì!

Tiêu Tử Thăng cùng Thanh An Ninh liếc nhau một cái, bản thân đã đọc hiểu được ánh mắt của đối phương. Cô hầu nữ ngu ngốc này lại bắt đầu ảo tưởng.

Tiêu Tử Thăng không thể nhịn được nữa, giơ tay lên vỗ “bốp” một cái lên cái đầu nhỏ của Hạ Vi Tử, “Không được suy nghĩ bậy bạ.”

Anh vừa cúi đầu, lúc này mới chú ý trên người cô chỉ mặc đồ bơi che kín ngực cùng cái mông.

“Tại sao lại mặc cái này?” Giọng nói của anh lộ ra một tia khí lạnh.

Trong lòng Thanh An Ninh thầm nói “hỏng bét”, đang muốn xoay người.

Không đợi Hạ Vi Tử trả lời, Tiêu Tử Thăng cũng đã hiểu được, cắn răng nghiến lợi hét lớn một tiếng: “Thanh. An. Ninh! Có phải do cậu hay không?”

“Wey wey Wey. . . . . . Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi đây là vì công việc cần!”

“Công việc cần cùng mặc đồ bơi có quan hệ gì?”

“Hạng mục khảo sát đầu tiên là khảo sát thể năng, bơi 400m!” Hạ Vi Tử tốt bụng thay “hiệu trưởng gian phu” trả lời.

“400m?” Giọng của Tiêu Tử Thăng rất cao. Anh sãi bước đi tới Thanh An Ninh, hạ thấp giọng, không để cho Hạ Vi Tử nghe. “Cậu đã đồng ý với tôi như thế nào?”

“Cậu yên tâm, tôi sẽ để cho cô ấy thông qua cuộc thi.”

“Cậu có biết bơi 400m sẽ làm cho em ấy mệt chết hay không!”

Thanh An Ninh khinh thường bĩu môi, nghe Tiêu Tử Thăng nói chuyện bằng giọng điệu này, rõ ràng rất là quan tâm Hạ Vi Tử, nhưng lại đánh chết không chịu thường nhận. Xem ra người đàn ông núi băng lần này là lún sâu vào thật rồi.

Tiêu Tử Thăng thấy Thanh An Ninh không trả lời, từng bước ép sát anh lui về phía sau. “Cho nên em ấy đạt yêu cầu không? Cậu cư nhiên để cho em ấy mặc đồ bơi.”

“Này này, tỉnh táo, tỉnh táo, tất cả thí sinh đều phải mặc, không thể chỉ có một mình cô ấy không mặc. Hơn nữa ngày mai cùng ngày kia vẫn còn nội dung khảo nghiệm.”

“Em ấy không tham gia.”

“Không thi?”

“Cậu đã đồng ý cho em ấy thông qua.”

“Không phải chứ đại ca! Thiên vị như vậy cũng quá lộ liễu rồi.”

“Đây là chuyện của cậu, chính cậu tự giải quyết.”

“Dựa vào! Cái này không công bằng!”

“Công bằng?” Tiêu Tử Thăng lại bước lên phía trước. Thanh An Ninh đành phải lùi từng bước về phía sau. “Trong từ điển của tôi cho tới bây giờ không có hai chứ『 công bằng 』.”

Đột nhiên, Thanh An Ninh nhìn thấy Tiêu Tử Thăng mỉm cười, khóe miệng nâng lên một đường cong khiêu gợi. Trong đầu anh nháy mắt trống rỗng, chỉ thấy Tiêu Tử Thăng giơ tay về phía anh, đẩy một cái.

“Ùm!” Thanh An Ninh rơi xuống hồ bơi.

“Khụ khụ khụ. . . . . . Này, khốn kiếp! Cậu trở lại nói rõ ràng cho tô!”

Thanh An Ninh ở trong hồ bơi kêu loạn, Tiêu Tử Thăng đã lôi kéo tay Hạ Vi Tử đi ra ngoài. Hạ Vi Tử nhìn thấy rất rõ ràng một màn này, trong lòng cũng hiểu được đại khái.

Bọn họ vẫn không thừa nhận có quan hệ mập mờ. Cô rõ ràng nhìn thấy hai người vành tai tóc mai chạm nhau. Anh anh tôi tôi, kề tai nói chuyện nhỏ. Kết quả một câu không đồng ý liền cãi vã, thiếu gia nhà cô còn không được tự nhiên mà đẩy mạnh hiệu trưởng gian phu vào trong hồ bơi, chắc là tức giận đi.

Xem! Hạ Vi Tử cô thật là thông minh, chuyện phức tạp như vậy cô cũng nghĩ rõ được.

Hạ Vi Tử len lén quay đầu lại, ném cho Thanh An Ninh một ánh mắt đồng tình. Mập mờ cùng thiếu gia nnúi băng nhà cô, nhất định rất khổ cực.

“Này, Hạ Vi Tử! Ánh mắt của em là có ý gì?!” Thanh An Ninh đang phát điên chìm nổi trong hồ bơi.

Tiêu Tử Thăng quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ Vi Tử một cái, lành lạnh nói: “Không cho nhìn, nhanh đi thay quần áo, chúng ta về nhà!”

Trên đường trở về, Tiêu Tử Thăng mặt lạnh không nói lời nào.

Hạ Vi Tử bất an lắc lắc vạt áo, cô căng thẳng liền cà lăm: “Thiếu…… Thiếu gia, cậu, cậu…… hình như…… rất, rất tức giận?”

“Không có!” Tiêu Tử Thăng mặt lạnh phủ nhận. Không biết Hạ Vi Tử vì sao lại cảm thấy anh đang tức giận, anh rõ ràng là……. Rõ ràng là rất không thoải mái, tâm tình rất phiền não.

Vừa nghĩ tới Thanh An Ninh nhìn thấy bộ dáng Hạ Vi Tử mặc đồ bơi, trong lòng Tiêu Tử Thăng liền không thoải mái.

Thanh An Ninh đáng chết! Tiêu Tử Thăng giận đến đập một cái lên vô lăng.

Hạ Vi Tử co rụt đầu lại, hoài nghi là cô lại thấy thiếu gia giận dỗi cùng “gian phu”, cho nên anh mới mất hứng. Hạ Vi Tử không khỏi cảm thấy rất ủy khuất, cô căn bản là không biết hiệu trưởng chính là tên gian phu kia.

“Thiếu gia cậu yên tâm! Chuyện cậu và hiệu trưởng……. “Hạ Vi Tử thấy Tiêu Tử Thăng liếc mắt lạnh qua, nuốt một ngụm nước bọt. “Chuyện của hai người, em tuyệt đối sẽ không nói ra, em……. Em thề!” Cô giơ ba ngón tay lên, cực kỳ ngu ngốc, cực kỳ ngây thơ thốt ra lời thề.

“Tôi, Hạ Vi Tử, nếu nói ra chuyện gian tình của thiếu gia cùng hiệu trưởng, tôi sẽ không làm được nữ hầu thiếp thân của thiếu gia!” Cái này quá độc đi!

Tiêu Tử Thăng co rút khóa miệng, rất bất đắc dĩ giải thích “Tôi cùng với Thanh An Ninh không có quan hệ.”

“Vâng.” Hạ Vi Tử dùng sức gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn là một chút cũng không tin.

Tiêu Tử Thăng nhìn vẻ mặt Hạ Vi Tử không tin, lửa giận trong lòng càng đốt càng lớn, đột nhiên thắng xe lại.

Hạ Vi Tử ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thân thể nghiêng về trước một chút, còn chưa kịp phản ứng, trước mặt cô liền bị một bóng đen che qua đầu, môi đỏ mọng bị cắn một cái.

Cô luôn miệng la hét “đau”, hơi thở mùi đàn hương xông vào miệng, theo bản năng cô hé môi, một cái đầu lưỡi thừa dịp chui vào, truy đuổi đầu lưỡi của cô.

Trong đầu Hạ Vi Tử “oanh” một cái, nổ tung, bong bóng hồng phấn toàn bộ “pằng pằng” bể tan tành. Một luồng nhiệt dời sông lấp biển trong miệng cô. Hạ Vi Tử trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Tiêu Tử Thăng.

Thiếu gia cư nhiên hôn cô. . . . . .

Tiêu Tử Thăng vốn là chỉ định trừng phạt hôn một chút, ai ngờ đụng chạm đôi môi mềm mại của cô một cái, liền yêu thích đôi môi này. Anh nâng khuôn mặt Hạ Vi Tử, không nhịn được lại làm sâu nụ hôn này hơn, quyến luyến triền miên cùng cái lưỡi béo mập trong miệng cô.

Môi cùng môi gắn bó, hàm răng lưu lại hương vị, hai người cũng sắp hít thở không thông trong nụ hôn này, không cách nào tự kềm chế.

Một lúc lâu sau, Hạ Vi Tử cảm thấy lâu gần như một thế kỷ, đôi môi của Tiêu Tử Thăng mới lưu luyến rời khỏi môi của cô, đầu lưỡi của anh do nếm được vị ngon ngọt, liếm liếm nước miếng ở ngoài khóe miệng của cô.

Ý thức của Hạ Vi Tử vẫn còn đang ở trạng thái bị chấn động. Thiếu gia hôn cô! Đầu lưỡi còn đưa vào trong miệng cô…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thiếu gia không phải thích đàn ông hay sao?

Tiêu Tử Thăng nhếch lên khóe môi quyến rũ, một tay chế trụ cái ót của Hạ Vi Tử, một cái tay khác leo lên mặt cô, chậm rãi vuốt ve đôi môi của cô, hạ thấp giọng tràn đầy mập mờ nói: “Em vẫn cho rằng thiếu gia của em thích đàn ông hay sao?”

Hạ Vi Tử muốn gật đầu, nhưng cả người lại không nhúc nhích được. Ngón tay của Tiêu Tử Thăng đang ở trên môi của cô, truyền đến nhiệt độ nóng rực.

Thấy Hạ Vi Tử không trả lời, đôi mắt Tiêu Tử Thăng trầm xuống. Đột nhiên kéo tay của cô hướng xuống dưới bụng của anh tìm kiếm.

Hạ Vi Tử hoàn toàn không ngờ tới chuyện xảy ra nhanh như vậy. Thiếu gia đột nhiên lại bất chợt làm ra loại hành động này. Khi cô sờ tới vật cứng rắn nóng rực phía dưới của anh thì đột nhiên cả kinh hất tay của anh ra, không hiểu làm sao nhìn anh, cái này, cô thật sự xác định rồi.

“Thiếu gia, cậu. . . . . .” Hạ Vi Tử xấu hổ nói không ra lời.

“Như vậy em còn nghĩ là tôi thích đàn ông nữa hay không?” Tiêu Tử Thăng dám đảm bảo, nếu như Hạ Vi Tử còn nói anh thích đàn ông, anh nhất định sẽ làm cho cô mở mang kiến thức, hiểu biết về “bộ phận oai phong” của anh.

Hạ Vi Tử từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không, không, thiếu gia là một người đàn ông thực thụ!”

Tiêu Tử Thăng nhìn biểu tình của Hạ Vi Tử thì rất là hài lòng. Anh sửa sang lại một chút quần áo trên người, xoay người tiếp tục lái xe, trầm thấp nói: “Lúc này mới ngoan. Cho nên, sau này không được cho tôi là gay nữa.”

“Em nào có!” Hạ Vi Tử mạnh miệng, hai tay nắm lấy dây an toàn, thân thể nhìn thẳng phía trước. Nhưng mà ánh mắt lại không nhịn được len lén liếc về phía đáy quần của Tiêu Tử Thăng.

Nơi đó của thiếu gia……. Vừa lớn, vừa nóng! Cậu ấy không khó chịu sao?

Tiêu Tử Thăng làm bộ không nhìn thấy ánh mắt nhìn lén của Hạ Vi Tử, chịu đựng cảm giác căng cứng dưới bụng, hít khí, thở ra mấy lần mới giữ vững được giọng nói. “Còn có, không được chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi lần nữa, nếu không……”

Anh nghiêng đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của cô một chút, phiền muộn trong lòng vừa rồi đột nhiên vì nụ hôn kia mà trung hòa, hóa thành hư không.

Tiêu Tử Thăng hơi trừng phạt bóp mũi của Hạ Vi Tử, giọng nói cũng vui vẻ. “Nếu không…. Tôi không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì.”

“Dạ, thiếu gia.” Hạ Vi Tử ủy khuất bĩu môi, không tin Tiêu Tử Thăng sẽ làm ra chuyện gì trừng phạt cô. Nhốt lại, ép buộc cô đi học, còn có hôm nay cắn môi của cô, trừ những thứ này ra, anh còn có thể ra chiêu gì lợi hại hơn chứ?

Cái vấn đề này, Hạ Vi Tử rất nhanh có được đáp án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.