Hiện trường buổi lễ tốt nghiệp lần thứ 31 Học Viện Nữ Hầu Thanh Lam.
Thanh An Ninh với một thân tây trang màu đen cắt may vừa người, đứng trên bục chủ tịch, tay cầm microphone, kích động nhìn những học sinh nữ hầu đích thân anh dạy dỗ.
“Chúc mừng các em, trải qua 4 năm cố gắng, hôm nay rốt cuộc tốt nghiệp!”
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“4 năm cố gắng, mỗi một em học sinh ở đây đều lột xác thành một con phượng hoàng sắp giương cao cánh bay cao. . . . . .”
Thanh An Ninh ở trên đài dõng dạc, phía dưới lại có người nghe đến nhàm chán rồi. Hùng Chi Lan đẩy người bên cạnh một cái, hỏi: “Vi Tử, thiếu gia nhà cậu không phải nói hôm nay sẽ tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp hay sao? Như thế nào còn không thấy bóng người?”
“Đúng vậy . . . . .” Hạ Vi Tử như đưa đám, “Thiếu gia đã nói nhất định sẽ tới!”
“Cậu đó! Tiêu Tử Thăng chính là ăn cậu đến sít sao, làm cho cậu không thoát khỏi ma chưởng của anh ta.”
“Thiếu gia. . . . . . mới không phải ma chưởng.” Hạ Vi Tử nhỏ giọng nói.
Hùng Chi Lan khinh thường liếc nhìn Hạ Vi Tử một cái, “Có phải ma chưởng hay không, chính cậu thể nghiệm qua, so với mình tức nhiên biết rõ hơn rồi.”
“Cái đồ sắc nữ!” Hạ Vi Tử quệt mồm nũng nịu.
Đột nhiên, trên đài vang lên giọng nói chói tai, Thanh An Ninh cầm microphone hô to: “Kế tiếp, xin mời học sinh Hạ Vi Tử lên đài!”
Hạ Vi Tử mờ mịt nhìn Hùng Chi Lan bên cạnh, vẻ mặt ý hỏi: Gọi mình lên đài làm gì?
Hùng Chi Lan đáp lại Hạ Vi Tử một nụ cười giảo hoạt, đẩy cô lên đài.
Mặt Hạ Vi Tử mờ mịt, nhìn người chung quanh cũng đang như cười như không nhìn cô, trong lòng không khỏi lo sợ.
Không phải là Thanh An Ninh không có ý định trao bằng tốt nghiệp cho cô chứ? Không thể nào! Cô đã rất cố gắng học tập 4 năm, hơn nữa đã thông qua cuộc thi tốt nghiệp nha.
Mỗi bước đi của Hạ Vi Tử đều cảm thấy cực kỳ khó khăn, giống như đã qua cả một thế kỷ vậy. Cô mới mè nheo đi tới trước mặt Thanh An Ninh, vẻ mặt rối rắm nhìn anh.
“Hiệu trưởng. . . . . .”
Hạ Vi Tử nuốt một ngụm nước bọt, nhìn khuôn mặt không thay đổi của Thanh An Ninh, mở ra quyển sách trên tay, trầm giọng nói: “Học sinh Hạ Vi Tử, em có đồng ý gả cho vị tiên sinh bên cạnh này làm vợ, cả đời cùng chung vinh nhục, không xa không rời?”
Bên cạnh?
Hạ Vi Tử nghi ngờ theo ánh mắt của Thanh An Ninh nhìn về phía bên cạnh, hô hấp đột nhiên ngưng lại.
Lúc này ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua giữa khe hở lá cây, liên tiếp chiếu rọi vào trên người Tiêu Tử Thăng. Anh mặt một thân tây trang màu xám bạc, cầm trong tay một bó hoa hồng, đứng dưới ánh mặt trời, khóe miệng chứa nụ cười ấm áp. Giống như vẫn luôn đứng ở đó chờ cô, chưa bao giờ rời khỏi cô.
“Thiếu gia. . . . . . Tại sao anh lại ở chỗ này?” Hạ Vi Tử kích động thiếu chút nữa khóc lên.
Cô cũng biết anh nhất định sẽ tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô.
Nhưng ăn mặc như vậy. . . . . . Cho dù phản ứng chậm nửa nhịp như Hạ Vi Tử cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Thanh An Ninh bất mãn khi không được ai để ý tới. anh hắng giọng, hỏi lần nữa: “Học sinh Hạ Vi Tử, em có đồng ý gả cho vị tiên sinh bên cạnh này làm vợ, cả đời cùng chung vinh nhục, không xa không rời?”
“Em. . . . . .” Hạ Vi Tử còn đang trong trạng thái mơ hồ, tất cả những chuyện này có phải quá nhanh rồi hay không?
Cô nhìn gương mặt chờ đợi của Thanh An Ninh, vừa nhìn về phía Tiêu Tử Thăng. Ánh mắt của anh thật ấm áp, có loại cảm giác tim đập thình thịch. Cô thật là muốn hét to: “Em đồng ý.”
Nhưng. . . . . . Tầm mắt của Hạ Vi Tử chuyển đến hàng sau, đám chị em tốt của cô, từng người đều nhìn về phía cô, dùng khẩu hình miệng phát âm: Đồng ý anh ta!
Cuối cùng, Hùng Chi Lan nóng nảy, đứng lên trên ghế, cánh tay vung lên hét to: “Hạ Vi Tử, cái người ngu ngốc này! Hai người cùng nhau nhiều năm như vậy là vì cái gì? Hiện tại thiếu gia của cậu trong buổi lễ tốt nghiệp của cậu cử hành hôn lễ, đây quả thật là chuyện chưa từng có, còn không mau đồng ý anh ta? Chúng mình cũng chúc phúc cậu, nhớ ném hoa cô dâu về phía này!”
Tâm tình Hạ Vi Tử lúc này không chỉ có kích động, còn rất cảm động. Cảm động có một đám bạn bè tri kỷ như vậy. Cảm động hơn nữa là Tiêu Tử Thăng lại đột nhiên xuất hiện trong buổi lễ, vì cô an bày sự kiện ngạc nhiên vui mừng này.
Chợt, ban nhạc hiện trường buổi lễ ngừng đánh bản nhạc trao bằng, một giây kế tiếp, khúc nhạc hôn lễ trang nghiêm vang lên trong buổi lễ tốt nghiệp mấy trăm người.
Hạ Vi Tử bị các cô làm chấn động, trên mặt hiện đầy nước mắt trong suốt, nghẹn ngào nói không ra lời: “Cám ơn…… Cám ơn các bạn.”
“Ngu ngốc!” Tiêu Tử Thăng bước lên trước một bước, đặt bó hoa tươi trong tay vào tay cô, móc một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Tiêu Tử Thăng, trong lòng anh vẫn luôn là lạnh lành kiêu ngạo, nhưng thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy quỳ xuống trước cô!
“Tiểu Vi, tin tưởng anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời này che chở cho em, vì em xây dựng nên một thế giới cổ tích. Ở trong thế giới này, em là nữ hầu nhỏ độc nhất vô nhị của anh, cũng là công chúa duy nhất của anh, gả cho anh, Tiểu Vi.”
Còn ngôn ngữ nào có thể hình dung tâm tình lúc này của Hạ Vi Tử?
Tình yêu của cô từ đầu đã đặt trọn trên người của anh. Từ lúc còn bé, anh chính là thần của cô, là tín ngưỡng của cô.
Tín ngưỡng này không liên quan gì đến nữ hầu, chỉ vì một mình Tiêu Tử Thăng.
Có anh, cô liền có toàn bộ thế giới!
Tiêu Tử Thăng giống như cũng không nóng nảy, ánh mắt của anh sáng quắc nhìn Hạ Vi Tử có thể vì cảm động mà bất tỉnh bất cứ lúc nào, chân thành tha thiết nâng tay cô lên, lại một lần nữa dùng giọng nói ấm áp nhất trên đời hỏi cô: “Em có đồng ý làm vợ anh, làm nữ hầu nhỏ duy nhất cả đời này của anh hay không?”
Giọt lệ nơi khóe mắt Hạ Vi Tử theo gương mặt rơi xuống “tách” một tiếng rơi vào chiếc nhẫn kim cương chói mắt, khóe miệng cô giương lên nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, gật đầu một cái, lớn tiếng nói: “Em. Đồng.Ý!”
Trên thế giới có thân phận hèn mọn, nhưng không có tình yêu hèn mọn!
Trong thế giới tình yêu cần có dũng cảm và kiên trì, mới có thể trải qua những mưa gió, để nhìn thấy được cầu vồng.
Tình yêu chân thành không cần ngôn ngữ, chỉ có người yêu nhau mới có thể nhận thức.
Còn bạn, nhân vật chính trong tình yêu của bạn là ai đây?