Có phải mỗi lần ân ái anh đều ép hỏi cô như vậy không? Ô Tiêu Tình bị hỏi đến quẫn đỏ mặt, loại chuyện như vậy xác nhận một lần là đủ rồi chứ?
Cô chỉ thích mình anh mà thôi, dĩ nhiên không thể để cho bộ dáng hiện tại của mình bị đàn ông khác nhìn thấy nha!
Tiếng thở dốc vui vẻ tràn ngập cả bên trong phòng, dần dần cao trào lại tới, một tay cô nắm chặt, một tay che đôi môi thở dốc của mình, dáng vẻ này làm sống lưng anh run rẩy mãnh liệt bởi cảm giác vui sướng, thiếu chút nữa để cho cô biết ngại ngùng thét chói tai.
Trong thời khắc hạnh phúc ôm lấy Tiêu Tình, Kim Chính Dân bất chợt cảm thấy tội lỗi .
Hôm nay anh dùng phương thức vô cùng bất kính đi đối phó với học trưởng ồn ào, chắc hẳn học trưởng sẽ cảm giác như đưa đám. Nhưng thực sự anh quá ghen tỵ học trưởng có thể ở trong tiệm thưởng thức xinh đẹp của Tiêu Tình mà không bị hạn chế, cho nên mặc dù có chút hèn hạ, anh vẫn là lấy các loại ưu điểm sở trường của học trưởng để khiêu chiến.
Dĩ nhiên, cả quá trình so tài đều công bằng công khai, mặc dù anh thắng không phí sức lực chút nào, nhưng có cảm giác mình cưỡng cầu quá đáng rồi, trong lòng rất băn khoăn.
Đương nhiên anh biết học trưởng không thể nào chỉ có ba tấm hình của cô, hôm nay anh làm như vậy chỉ là muốn ra uy với học trưởng thôi, sau khi bị khuất nhục như vậy, chắc hẳn anh ta sẽ biết khó mà lui, như ở tiệm nữ hầu gái hôm nay anh ta đã chủ động rời đi.
"Tiêu Tình có phải hôm nay anh đã làm chuyện rất quá đáng với học trưởng?"
Nghe thấy lời nói đột nhiên phát ra của anh, cô vỗ về đầu anh nhẹ nhẹ, an ủi: "Lần sau đừng như vậy nữa làm, học trưởng anh ấy ---. . . Thật ra thì cũng không có quá đáng quá, trong tiệm chúng em anh ấy là khách hàng ưu tiên!"
"Ừ." Kim Chính Dân gật đầu một cái.
Sau khi chấm dứt tình hình kịch liệt, anh ôm chặt cô, hài lòng than thở: "anh chỉ muốn cho anh ta biết khó mà lui thôi, không cố ý muốn đánh tan lòng tự ái của anh ta, hi vọng anh ta không bị anh kích thích quá đáng ."
Ô Tiêu Tình nhẹ nhàng vuốt đầu anh, biết anh đã thật sự sám hối rồi, vì vậy tốt bụng an ủi anh:
"Nhất định không có việc gì, mặc dù bề ngoài học trưởng ồn ào giống như rất tự tin, nhưng một khi thay quần áo COSPLAY hoa lệ, cả người tươi cười rạng rỡ, rất có tinh thần !"
"Hả? Làm sao em biết?"
"Anh ấy cho em xem qua hình lúc bọn họ lập hội, lần trước học trưởng còn giả trang thành hoạt hình!" Bộ kia tạo hình mặc ở trên người anh ấy thật hay nha."Còn nữa, anh ấy cũng giả trang nhân vật tiểu thái lang, đầu tóc dài kia rất buồn cười, phiêu dật giống như nữ hài tử thích liều mạng vậy."
"Thật sao?" Như vậy hay đó? Sau khi nghe xong Kim Chính Dân không khỏi lại tức giận."Này, làm sao em có thể ở trên giường anh nghĩ đến đàn ông khác!"
"Rõ ràng chính anh bắt đầu trước . . . . . ."
"Anh muốn nói đến đàn ông khác thì có quan hệ gì? Em nghĩ đến đàn ông khác mới là không được!"
"Nào có người bá đạo như vậy?" Ô Tiêu Tình cười tựa sát trong lòng anh."Được rồi! Không đấu võ mồm với anh nữa, lần nào em cũng thua."
"Cũng có lần anh nhận thua với em mà?"
"Có, có, trong một trăm lần có một, hai lần là em đã muốn cười trộm rồi." Ô Tiêu Tình ngáp thật to."Nhanh đi ngủ đi! Ngày mai nếu anh còn dám cúp tiết, em sẽ không để ý đến anh nữa."
"Nhìn xem không phải cái này em thắng sao? Anh sợ em, ngủ, ngủ!"
Kim chính dân mệt mỏi cả ngày, sau khi nhận thua ôm cô hạnh phúc ngủ say.
Buổi trưa hôm sau, khi Kim Chính Dân và Tiêu Tinh đang ở hội thư pháp thì ngay sau đó bị người ta bao vây.
"Chính Dân, cậu tới đây, cậu so tài đánh quái vật với tôi, trong vòng một giờ xem ai giết nhiều hơn thì thắng!" Lâm Hiếu Kiệt nhìn thấy Kim Chính Dân vội kéo lấy cánh tay phải của anh, nói một đống khiêu khích, làm Kim Chính Dân không hiểu thế nào.
"Học trưởng Hiếu Kiệt, so đánh quái vật cái gì? Tại sao phải so tài đánh quái vật?"
"Hôm qua không phải cậu so tài với ồn ào sao?"
Lâm Hiếu Kiệt mở laptop ra chuẩn bị, trò chơi sở trường nhất của anh là ma thú, đối với vai thuần thục tuồng độ anh cực kỳ tự tin, anh cũng không tin người chưa bao giờ chơi game online như Chính Dân có thể thắng được anh.
"Không sai!" Kim Chính Dân nhíu mày."Cho nên….?"
"Nếu như mà tôi thắng, cậu không thể yêu cầu tôi bỏ tấm hình trước kia, tôi sẽ gọi ồn ào gửi lại."
"Đúng, còn nữa, chỗ này tôi còn có hình Tiêu Tình, hơn 100 tấm, tôi sẽ liều mạng so tài với cậu, nếu như mà tôi thắng một lần, cậu phải để cho tôi cất giữ đến khi đủ hơn một trăm tấm hình đánh cuộc mới thôi." Giang Bích Ba hắc hắc cười lạnh: "Cậu nhất định phải đồng ý đấu với tôi, nếu không không thể cấm tôi lại đi tiệm hầu gái tìm Tiêu Tình."
Cái gì? Tiếp tục không dứt như vậy?
Kim Chính Dân nổi giận kháng nghị nói: "Học trưởng, làm sao anh có thể như vậy! Em cho là anh sẽ biết khó mà lui, cho là cử chỉ ngày hôm qua của em sẽ làm bị thương lòng tự ái của anh đến ban đêm còn tỉnh lại!"
Không ngờ học trưởng lại nghĩ ra chiêu thức như vậy để đấu với anh!"Ha, lòng tự ái của tôi mới không dễ dàng bị thương tổn như vậy." Giang Bích Ba cảm giác mình tựa như người bên trong trò chơi điện tử, coi như một lần bị hạ, chỉ cần ấn vào mở khóa, anh lập tức sống lại, vĩnh viễn đánh không chết, nghị lực của anh vĩnh viễn đều dùng vô tận.
Anh cần phải đạt được quyền lợi đi tiệm nữ hầu để gặp Tiêu Tình.
Bởi vì sau khi Tiêu Tình giả trang thành tiểu nữ hầu đáng yêu chẳng khác gì nữ thần trong cảm nhận của anh, một khi đã nhận định ấn tượng đó bảo tồn trong lòng vĩnh viễn, không thể giết hết!
Chẳng thèm chu toàn cho bọn họ, Kim Chính Dân không nói hai lời kéo Tiêu Tình lách người đi qua.
"Chính Dân, cậu đừng đi! Dù cậu không chịu so hơn một trăm trận với tên ồn ào kia, thì cậu cũng phải tỉ thí trận này với tôi mới được, thật ra thì tôi muốn không nhiều lắm, cũng chỉ là tấm hình bị cậu yêu cầu xoá bỏ trước kia mà thôi! Cho nên, mau tới so với tôi một trận đi!"
"Này, Lâm tiểu thư, cậu nói nhảm gì vậy? Bằng hữu là như thế hả? Cậu nên giúp tôi trước mới đúng chứ?" Giang Bích Ba bất mãn mắng.
Nếu như không phải anh ta tốt bụng truyền một tấm hình cho hắn, hắn xứng đáng có hình của nữ thần trong lòng anh à?"Chủ ý của cậu thật sự quá khó khăn, nên để chủ ý của tôi trước." Lâm Hiếu Kiệt không sợ vẫn cười cười với học muội Tiêu Tình: "Tiêu Tình anh si mê bộ dạng người hầu nữ em giả trang rồi, về sau, anh cũng sẽ đi cổ động trong tiệm các em đó! Đến lúc đó xin em chỉ giáo nhiều hơn nhé!"
"Cái gì? ! Không được!" Kim Chính Dân sau khi nghe tức giận cực kì,hô to."Học trưởng Hiếu Kiệt, anh không phải đã nói không mơ ước bạn gái em sao? Làm sao anh có thể như vậy?"
"A, là sao? Lần trước tôi có nói qua sao?" Lâm Hiếu Kiệt giả bộ ngu ngơ: "Tốt! Vậy bây giờ cậu so đánh quái vật với tôi, nếu cậu thắng, vậy tôi cũng không đi tìm Tiêu Tình nữa, nếu như cậu thua, không chỉ phải trả hình lại cho tôi, còn phải ngầm cho phép tôi đi tìm Tiêu Tình phục vụ ăn cơm kiêm bồi nói chuyện phiếm trong tiệm nữ hầu."
"Không được! Không được! Làm sao anh có thể như vậy, học trưởng?" Kim Chính Dân trước sau như một không đồng ý, đây là cái điều kiện nát gì? Anh không muốn đánh cuộc!
"Đừng cãi nhau! Là tôi trước, Lâm tiểu thư, cậu cút qua một bên đi! Nếu so thì cũng là tôi so với Chính Dân trước. . . . . ."
"Ồn ào, cậu đấu hơn một trăm trận, thì chờ đến bao giờ? Tôi chỉ có một trận mà thôi, tốc chiến tốc thắng."
"Không quan tâm! Dù sao, tôi muốn so trước!"
"Người nào để ý đến cậu? Tôi so trước!"
"Tôi trước!"
"Tôi!"
Thừa dịp hai vị học trưởng đang chanh chấp, Ô Tiêu Tình len lén vỗ vỗ đầu vai Kim Chính Dân, lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ?
"Chính Dân, chúng ta đi nhanh đi!"
Kim Chính Dân hiểu ý, dắt tay cô im ắng như một làn khói chạy ra ngoài.
Cho đến khi không nghe thấy âm thanh bọn họ tranh chấp rốt cuộc ai có thể so tài trước, Kim Chính Dân mới cười ra tiếng.
"Ha ha, hai người học trưởng này thật lạ, thật si tâm vọng tưởng, Tiêu Tình là của tôi, vĩnh viễn đều là của mình tôi!" Hắn quay đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, muốn nghe cô hưởng ứng: "Em nói có đúng không?"
Ô Tiêu Tình chủ động nhấc gót chân lên, hôn lên đôi môi bá đạo của anh: "Ừm!"
Trong lòng cô chỉ chứa được một người mà thôi.
Trước mắt, đã ngập khách rồi.
Cho nên đối với hai vị học trưởng thú vị kia, dĩ nhiên cô chỉ có thể lắc đầu nói tiếng xin lỗi thôi!
【 hết trọn bộ 】