Bầu trời quang đãng xanh biếc, trên quốc lộ năm mươi lăm Châu Tế không người cũng không xe, trừ bỏ cát vàng ngẫu nhiên bị gió thổi bay ra, cảnh đêm hoang vu giống như là bị người vứt bỏ.
“Phòng ăn Lão Kiều”, là một gian nằm ở trên quốc lộ, phòng ăn phụ thuộc vào trạm xăng dầu, được trang hoàng theo phong cách Chicago tinh khiết, những cái bàn cái ghế đều được làm từ gỗ, đủ loại linh kiện hình ngưu tử được treo ở trên tường làm vật trang trí, kết hợp với ánh đèn vàng, tạo thành một không gian làm cho người ta thả lỏng tâm trí.
Bởi vì thời gian dùng cơm đã qua, trong phòng ăn cũng không nhiều khách, trừ người bán rượu Bill, đầu bếp Kiều, cùng với phục vụ sinh Lily ra, chỉ còn có một người khách ngồi bàn ở trong góc.
Buổi chiều yên lặng, trong radio truyền ra giọng ca sĩ nữ nông thôn hơi khàn khàn, dịu dàng mà phiêu đãng trong từng góc của phòng ăn, từ trước đến nay âm thanh có thể đưa tới người hay ngủ gật này, hôm nay ngoài ý muốn lại mất đi hiệu quả.
Phục vụ sinh Lily, đặc biệt chăm chỉ lại một lần nữa bài biện đồ ăn trên từng cái bàn trống, người bán rượu Bill thì một tay cầm giẻ lau, một tay cầm ly rượu, chuyên tâm đem cái ly thủy tinh lau sáng hơn. Hai người nhìn như chuyên tâm, nhưng mỗi khi trong góc truyền ra tiếng khóc rất nhỏ, thì động tác trên tay bọn họ sẽ dừng một chút, hận không thể khiến lỗ tai dài ra một chút, đễ nghe rõ ràng ở chiếc bàn vuông kia có chuyện gì xảy ra.
“Một đồng tiền, tôi cá là A Kỳ này là kẻ phong lưu, không cẩn thận làm lớn bụng của cô ấy.” Lily sáng ngời đến trước quầy rượu, ném một đồng tiền đến trước mặt của Bill, nói ra ý kiến của mình.
“Năm đồng tiền, tôi cá là cô gái nhỏ này căn bản là vị thành niên.” Bill mặt không thay đổi khạc ra một câu, thu hồi đồng tiền trên quầy bar, tiếp tục lau ly thủy tinh trên tay.
Hai người đàm luận mục tiêu cùng nội dung tiền đánh cuộc, chính là hồi mười lăm phút trước trong phòng ăn, có một nam một nữ đi vào, hiện giờ đang ngồi trong góc.
A Kỳ trong miệng Lily, tên là Hàn Kỳ, anh là một tài xế xe tải người Hoa Kiều, hiệp hội lái xe tải tự do. Khoảng chừng từ hai năm trước bắt đầu, cách một hai tháng anh sẽ xuất hiện ở đây một lần.
So với người phương Đông mà nói, vóc dáng anh coi như là rất cao lớn, anh ước chừng cao 185 centi mét, mái tóc đen dày đặc chỉa vào con ngươi đen nhánh, lịch sự khôi ngôi, cách ăn mặc khéo, nếu như không phải nhìn thấy anh từ chỗ ngồi của tài xế xe tải đi xuống, như thế nào anh cũng nên mặc tây trang đi làm phần tử tri thức
Năm gần đây, quả thật có rất nhiều người Hoa gia nhập thị trường lái xe tải này, nhưng do người phương Đông ít hiện diện các bang trung tây Mỹ quốc, nên sự có mặt của Hàn Kỳ vẫn khá là dễ làm cho người khác chú ý.
Hàn Kỳ cùng mấy người khác uống mấy chén bia xuống bụng, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt sự bất dồng giữa các tài xế xe tải, anh đối với chuyện của mình rất ít khi nhắc đến, biết anh hơn hai năm qua, bọn họ cũng vẻn vẹn biết anh chạy cố định con đường từ Đức Châu đến Chicago, đối với nhận việc cũng không tích cực lắm, cũng coi là một người quá tự hạ mình khiêm tốn.
Thời điểm đi vào phòng ăn, quả thật Hàn Kỳ đã đem nơi này làm địa phương để nghỉ ngơi, chuyên tâm hưởng dụng bữa ăn, rồi đem xe chăm dầu thật đầy, sau đó lần nữa lên đường.
Mặc dù anh khiêm tốn, nói cũng không nhiều, nhưng là cùng với những người tinh tráng giống như công gấu, bộ mặt dữ tợn của những tài xế xe tải đi so sánh, ngoại trừ anh có được vóc người lớn rắn rỏi ra, còn có một gương mặt tuấn tú lịch sự, có thể nói anh chính là một cực phẩm trên quốc lộ nhàm chán này, anh cướp đoạt vô số trái tim, hơn nữa còn thắng được danh hiệu “Người tình hoàn mỹ trên quốc lộ”.
Quả thật, cuộc sống của tài xế xe tải so sánh với người bình thường thì buồn tẻ hơn rất nhiều, lại có không ít cơ hội “tình một đêm”; nữ khách đứng một mình vẫy xe trên quốc lộ, thường là nữ khách muốn đi nhờ xe một chiều, hoặc là những hành khách đặc biệt tìm kiếm kích thích . . . . . . Mà phần lớn những tài xế xe tải này, hơn phân nữa sẽ không từ chối diễm ngộ như vậy, dù sao đi mỗi một chuyến lộ trình, ngắn thì bảy ngày, lâu thì một tháng, tình cảm mãnh liệt ngắn ngủi có thể làm cho bọn họ tạm thời quên đi lộ trình đơn điệu.
Nếu thật sự là như vậy, người nam nhân kia không khỏi quá kém, đem một cô gái xinh đẹp ném ở trên quốc lộ, không vì sự an toàn của cô ấy mà lo lắng sao?
Trong đầu Hàn Kỳ hiện lên những nguyên nhân như thế, đồng thời, trong nháy mắt xe của anh đã chạy qua cô gái.
Một trận gió lớn thổi qua, thổi trúng thân hình mảnh khảnh của cô, làm cô lảo đảo sắp ngã, một đầu tóc đen y hệt tơ lụa ở trong gió giương lên, phất qua gò má trắng như tuyết của cô, cũng làm cho anh nhìn thấy rõ ràng ưu thương nhàn nhạt trên mặt cô, cảm xúc sợ hãi cùng bất an, tất cả đều được khảm trong con ngươi điềm đạng đáng yêu của cô như là muốn nói lại thôi.
Cô giống như một công chúa xinh đẹp gặp nạn, càng giống như là một động vật nhỏ vô tội bị chủ nhân vứt bỏ.
Mặc dù chỉ là nhìn lướt qua nhàn nhạt, lại đủ để cho chuông cảnh báo trong lòng Hàn Kỳ vang lớn.
Đối với Hàn Kỳ mà nói, nữ nhân mà có một đôi ánh mắt long lanh, nhộn nhạo giống như biết nói như thế, từ trước đến giờ chính là điểm yếu của anh, điểm yếu ngang nhau với phiền toái, mà giờ phút này thứ anh không cần nhất chính là phiền toái.
Dù sao đầu năm nay mỗi người đều có một vấn đề, không cần quản nhiều về nhàn sự của người khác.
Đúng! Anh nên theo kế hoạch ban đầu, chập tối đến Chicago, giao hết hàng sau đó về nhà, nằm ở trên ghết salon ở nhà xem bóng chày, uống bia, tiêu tán tất cả sự hoàn mỹ .
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lúc xe chạy qua cô gái đó, anh theo bản năng giẫm xuống sát bàn đạp nhỏ, anh khẻ nguyền rủa một tiếng, ngay sau đó chuyển động tay lái trong tay, “Két” một tiếng, tiếng phanh xe từ chiếc xe tải lớn phát ra, cuối cùng cách cô khoảng hai trăm mét thì dừng lại.
Hàn Kỳ từ chỗ tài xế ngồi nhảy xuống, hướng tới cô gái xinh đẹp kia đi tới, đồng thời ở trong lòng anh nói cho tin tức, lúc này đây, để cho số mạng đến giúp anh quyết định đi! .
Anh nguyện ý chỉ cho cô một cơ hội, anh định dùng tiếng Trung để hỏi cô. Đầu năm nay, học Hoa ngữ cũng rất phổ biến, coi như cô viết ra hai chữ “Cầu cứu” bằng tiếng Trung, nhưng cũng có thể là người Hàn Quốc, người Nhật Bản.
Đúng, anh sẽ để cho vấn đề đơn giản này giải quyết tất cả, nếu như cô không có cách nào trả lời, thật xin lỗi, cô chỉ có thể ở lại trên quốc lộ, chờ đợi một người có tấm lòng nhân từ khác. Trong lòng Hàn Kỳ quyết định như thế.
Đối phương nghe được tiếng bước chân của Hàn Kỳ liền xoay người qua, trong nháy mắt khi cô nhìn thấy khuôn mặt đậm chất phương Đông của Hàn Kỳ kia, đôi mắt như nước hiện lên một tia mừng như điên.
“Tại sao cô lại một mình ở trên quốc lộ?”
Hàn Kỳ dừng lại ở trước mặt cô, mở miệng hỏi.
“Tiếng Trung. . .Anh nói chính là tiếng Trung, thật sự là tiếng Trung!” Cô khó có thể tin được tự thì thào, cảm xúc trở nên có chút kích động, “Hàaaa. . .! Ông trời quả nhiên không từ bỏ tôi! Rốt cuộc đã để cho tôi gặp được người có thể nói tiếng Trung!”
“Cô không sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì, anh đừng để ý, bởi vì thật vất vả tôi mới có thể nghe được tiếng Trung, cho nên quá cảm động.” Cô gái trẻ tuổi lắc đầu rồi lại gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy sự cảm động cùng kích động.
Mặc dù, soái ca người phương Đông trước mặt nói ra tiếng Trung, lại có chứa một chút làn điệu người phương Tây đặc biệt, nhưng xác xác thật thật, quả thật là tiếng Trung của mẹ đẻ cô a!
“Tại sao cô lại một mình ở trên quốc lộ?” Hàn Kỳ hỏi lại một lần nữa.
Được rồi! Cô gái phương Đông này quả thật hiểu tiếng Trung. Rất rõ ràng là số mệnh đã thắng, như vậy hôm nay coi như anh là một người tốt, đem hành trình hôm nay kéo dài thêm đi!
“Tôi. . .” Cô đang định mở miệng, nhưng một giây kế tiếp trong bụng truyền ra tiếng “Ùng ục ùng ục”, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lập tức xấu hổ đỏ lên, rất ủy khuất mà nói: “Thật xin lỗi, không biết trên xe của anh có gì ăn không? Trên người tôi cái gì cũng không có, đã hai ngày tôi không ăn gì rồi.”
Hàn Kỳ trầm mặc ba giây, cuối cùng nói: “Lên xe đi!”
Ổn định tâm tình làm việc thiện xong, Hàn Kỳ quay xe tải lại, mang theo cô trở về phòng ăn của lão Kiều, sau đó tỉ mỉ chọn một phần đồ ăn.
Cô nhanh chóng tấn công salad và bánh mì vừa được đem lên để trên bàn, Hàn Kỳ biết cô rất đói bụng, cũng không gấp gáp hỏi chuyện, vì vậy móc gói thuốc từ trong túi tiền ra, dự định hút một điếu thuốc để giết thời gian.
Nhưng không biết vì sao a, khi Lily bưng lên canh thịt bò nạm, sau khi cô uống một ngụm canh nóng, động tác ăn cơm liền ngừng lại, vài giây đồng hồ sau, hốc mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt tròn vo như trân châu, bắt đầu không ngừng từ trong hốc mắt cô chảy xuống.
Hàn Kỳ giật mình, động tác hút thuốc cũng dừng lại, nhịn xuống xúc động muốn lau nước mắt giùm cô, vài giây sau mới đưa ra câu hỏi hoài nghi, “Canh bị hư sao?”
“Không phải, canh này ăn rất ngon.” Cô liều mạng lắc đầu, nhỏ giọng trả lời. Giống như là muốn chứng minh mình không có nói dối, cô rất nhanh lại múc thêm một muỗng canh bỏ vào miệng.
Từng giọt nước mắt, không khống chế được lăn xuống cằm cô, còn có vài giọt không cẩn thận rơi vào trong canh, nhưng giống như là cô không phát được điều đó, đem canh nóng pha trộn nước mắt của mình từng muỗng lại từng muỗng đưa vào trong miệng.
Anh không nói gì, chỉ là trầm mặc tiếp tục hút thuốc, ánh mắt nhàn nhạt quét qua cô gái ngồi trước mặt.
Bộ đồ công sở trên người cô mặc dù đã hơi mài mòn, nhưng giá trị lại không rẻ. Chỉ từ cách ăn mặc, đến cách ăn nói, ít nhất đến từ một nhà bậc trung, nói một cách khác, cô gái nhỏ xinh đẹp này, như thế nào cũng không nên xuất hiện một mình trên quốc lộ năm mươi lăm châu tế này.
Lại một hồi lâu sau, khi cô rốt cục cũng uống xong bát canh thịt bò nạm, lấy khăn giấy khẽ lau nước mắt trên mặt, hơi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhàn nhạt đối với Hàn Kỳ.
“Thật xin lỗi, tôi kỳ thật không phải khóc vì thương tâm, thật!” Cô ngẩng đầu, xấu hổ giải thích,
“Tôi chỉ là quá cảm động, Trước khi anh dừng lại xe, tôi đã ở đó đứng thật lâu thật lâu, lâu đến độ sắp biến thành hóa thạch rồi, hơn nữa tôi vừa mệt lại vừa đói, nếu như anh không xuất hiện, rất có thể tôi sẽ chết đói ở ven đường, cuối cùng biến thành một khối nữ thi trên quốc lộ. . .”
Nói tới đây, hốc mắt của cô lại phiếm hồng, cúi thấp đầu, thút tha thút thít mà khóc lên.
Vừa lúc đó, Lily bưng tới một phần bò bít tết còn bốc hơi nóng, “bộp” một tiếng, đặt ở giữa bàn, hạ thấp giọng oán hận nói với Hàn Kỳ: “A Kỳ, cái người phong lưu này rốt cục đã làm ra chuyện tốt gì? Tại sao cô gái nhỏ ấy lại khóc tới đau lòng như vậy?”
“Cô ấy khóc, là do canh của các người hôm nay bị hư.” Hàn Kỳ tức giận trả lời một câu, phất phất tay, muốn Lily đừng đứng ở bên cạnh quấy rầy.
“Phi! Hoa hoa công tử kém cỏi nhất rồi!” Lily dùng mâm cơm gõ một cái lên bã vai Hàn Kỳ, hậm hực lắc mông rời đi.
Anh quay đầu lại nhìn, phát hiện người ngồi ở đối diện đã dừng khóc, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm món bò bít tết, đối vừa màn vừa rồi mà anh với Lily nói chuyện, ngay cả một phản ứng cũng không có. Là bởi vì quá đói, hay là bởi vì. . .
“Cô không hiểu tiếng Anh?” Hàn Kỳ trựa tiếp hỏi ra hoài nghi ở trong lòng.
Cô lắc đầu một cái, đưa tay đem dĩa bò bít tết kéo đến trước mặt, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, tràn đầy cảm động mà cắt một miếng thịt bò nhỏ, đưa vào trong miệng nhai mấy cái, sau đó hài lòng thở dài một cái.
Hàn Kỳ không nói gì thêm nữa. Xem ra, cô chưa ăn no, anh sẽ không hỏi được gì. Vì vậy, anh trầm mặc đốt điếu thuốc thứ hai.
Một hơi ăn hết hai phần ba khối thịt bò bít tết, cảm giác đói khát mới từ từ rút đi, cô gái lưu luyến không rời mà buông xuống dao nĩa, lúc này mới áy náy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Kỳ hỏi, “Thật xin lỗi, anh vừa hỏi tôi chuyện gì? Tôi nghe không rõ ràng.”
“Có phải hay không cô không hiểu tiếng Anh?” Hàn Kỳ thấy cô đã ăn được không ít, cảm xúc hình như cũng ổn định lại, vì vậy tắt điếu thuốc, chuẩn bị hỏi cho rõ ràng.
“Ừm! Tôi không hiểu được tiếng Anh.”
Cô ngượng ngùng cười, vô cùng thành thật trả lời, “Từ trước đến bây giờ, tôi không biết đã thử bao nhiêu loại phương pháp, nhưng lại không học được. Tiếng Anh đối với tôi mà nói tựa như là ngôn ngữ ngoài hành tinh, tôi đối với nó hoàn toàn đầu hàng. Rõ ràng chỉ có hai mươi sáu chữ cái a! Tại sao phải tạo ra thành một đống từ không giải thích được, làm cho người ta muốn đọc cũng không đọc được những chữ đó? Thật ra thì tôi cảm thấy được ——“
“Được, tôi hiểu, cô không hiểu được tiếng Anh.” Hàn Kỳ cau mày, nhàn nhạt cắt ngang lời cô đang thao thao bất tuyệt.
Không hiểu tiếng Anh, lại một thân một mình xuất hiện tại trung tây Mỹ quốc nơi mà rất ít người phương Đông, kiểu dân cư hiếm thấy ở quốc lộ năm mươi năm Châu Tế? Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra?
“Vậy sao cô lại một mình ở trên quốc lộ?” Hàn Kỳ đưa tay xoa bóp ấn đường, một lần nữa đem vấn đề hồi nãy hỏi lại.
“Chuyện này. . . . .” Cô sửng sốt, mắt to ngập nước, chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Hàn Kỳ thật lâu, không biết có nên hay không đem chuyện xưa của mình nói ra.
Cuối cùng, cô có chút khó xử mà mở miệng, “Cả chuyện này rất phức tạp. . .Giải thích cũng sẽ không quá tốt, tôi có thể tạm thời không nói không?”
“Phức tạp? Chẳng lẽ cô bị người ngoài hành tinh đẩy tới đây sao?” Hàn Kỳ nhíu mày, cười lạnh một tiếng mở miệng.
“Tiên sinh, anh kể truyện cười một chút cũng không buồn cười.” Cô trợn to mắt, rõ ràng bị thái độ khinh thường của anh chọc giận, “Cái người này, tại sao một chút thông cảm cũng không có?”
“Tiểu thư, nếu như tôi không thông cảm cô, cô cho đến bây giờ sẽ còn đứng ở quốc lộ năm mươi lăm châu tế, không phải sao?” Hàn Kỳ cười như không cười nhắc nhở.
Cô há mồm muốn giải thích, nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ biết nghiêm mặt không nói lời nào.