Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện

Chương 21: Chương 21: Giúp “giò heo thủy tinh”* báo thù




* 水晶蹄膀: tên món ăn chả biết dịch làm sao cho thuận miệng, thông cảm mình năng lực có hạn. Bạn nào thắc mắc có thể hỏi “gu gồ” ca ca.

Nhưng là sau đó lão tử lại ngây dại. Đây vốn là một cái gian phòng rất đơn sơ, cái gọi là giường cũng chỉ là một tấm ván gỗ, kết quả chưởng quỹ kia thiện tâm đại phát đem hai tấm ván gỗ hợp lại một chỗ, có đáng chết hay không.

Vì vậy… Các vị khán giả, các vị đặc biệt có phúc được xem ba người cùng giường.

Thật ra bề ngoài đều là đại nam nhân, ba người ngủ chung một giường cũng không có gì đáng kể, muốn trách thì trách tên Nam Phách Thiên chết tiệt kia!

Lãnh Lạc dùng luyện tử* một trái một phải khóa tay chúng ta, bình yên mà ngủ ở chính giữa, hầu như mới nằm xuống, ta còn không dám cử động nhiều, thằng nhãi kia lại ngay chỗ da ma sát xoa ngứa, lão tử không nói gì, ta nói đại gia, ngươi sớm làm đạo tặc cũng không có sai a?

* 练子 : nguyên văn nó đây, theo mình hiểu thì là giống như Còng số 8 á!

Lục đục trên tấm ván gỗ một lúc lão tử toàn thân đều đau nhức, Lãnh Lạc lại không cảm thấy như thế, một thân hắc sắc trang phục, mặc nguyên bộ mà nằm, hơn nữa tư thế ngủ cùng con người của hắn như nhau, rất nghiêm túc. Hiện tại người này hô hấp bình ổn, cũng không để ý đến Nam Phách Thiên đang làm chuyện mờ ám.

Thật tình không biết Nam Phách Thiên thật sự là… Dùng đao nhỏ cắt tới cắt lui luyện tử, ngay cả lão tử cũng không thể nhịn được nữa, rốt cục người nằm giữa mới vừa nhấc mình, soạt một tiếng một người một đao hạ xuống, sạch sẽ lưu loát, thế giới… thanh tĩnh.

Lão tử thở dài thậm thượt, lại qua hồi lâu, phát hiện người bên cạnh hô hấp nhẹ dần. Chỉ nói một câu, trên thế giới này cái khóa có thể khóa được lão tử còn chưa có làm ra đâu!!!

Khụ, đương nhiên, ngoại trừ cái gọi là tủ sắt mà Trần Thanh đưa cho sư phụ hắn là Trần Phong.

Nhẹ chân nhẹ tay gỡ khóa ra, đang muốn đứng lên, một tay, dường như vô ý đặt ở ngực ta, được rồi… Ta thừa nhận ta bị phát hiện.

Qua một lúc lâu bàn tay kia vẫn không có ý rời đi, xem ra trình độ bó ngực của lão tử thật là cao. Chỉ là, được rồi, dù sao cũng không đi được, cho nhau chút đậu hủ, coi như là lễ vật qua lại đi.

Theo Lãnh Lạc đi thêm mười ngày, phát hiện ngày đến kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, hồi tưởng hơn mười ngày vừa qua, ta khinh! Là ai nói nữ tặc được nam bộ đầu áp tải hồi kinh chắc chắn rất lãng mạn???

Ta không muốn an chay, ta không an củ cải muối, ta không ngủ ván gỗ aaaaaaa…

Sau đó đột nhiên nảy ra ý tưởng phi thường bi tráng: Con bà nó nếu như ai đó mời ta một dĩa “giò heo thủy tinh”, Dạ Lưu Ly nhất định đi theo làm tùy tùng, thề sống thề chết hầu hạ hắn…Lệ rơi…

Tuy rằng trên thực tế ta gặp phải một bà mẹ kế, thế nhưng hàng trình áp giải này khẳng định không bình thản đến mức để cho Lãnh Lạc đem lão tử vèo cái về đến kinh thành.

Thời điểm đi tới Hành Lâm trấn, Lãnh Lạc bắt đầu thận trọng lên, yên tĩnh, yên tĩnh một cách khác thường.

Im lặng đi vào một khách điếm bình dân, vậy mà bên trong đại sảnh đầy người, khốn, náo nhiệt như thế? Ngày hôm nay khách điếm miễn phí a?

Lãnh Lạc tìm một bàn ngồi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người chúng ta, tiểu nhị vui vẻ chạy tới, cười quyến rũ rất giả tạo: “Ba vị đại gia, muốn dùng điểm tâm gì ?”

“Giò heo thủy tinh!!!!” Lão tử nhanh chóng hô lên bốn chữ này sau đó liếc ngang Lãnh Lạc, ai dám cự tuyệt giò heo thủy tinh của lão tử, lão tử cùng người đó liều mạng!!!

Ngoài dự đoán Lãnh Lạc lại không nói gì, đây là… Biểu thị ngầm đồng ý đúng không?

Nam Phách Thiên vẫn rất trấn định, với lời lão tử nói làm như không nghe thấy. Khụ, dưới tình huống không ai quan tâm, lão tử rốt cục phóng tay gọi lớn: “Còn có một tô thịt vịt, gà quý phi, bún thịt…ừ, còn có thể, thêm một tô canh ba ba!”

Sau cùng tiểu nhị lau mồ hôi đi. Ba người ngồi ở cạnh bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Khụ, ta nói Nam Phách Thiên à Nam Phách Thiên, ngươi muốn đánh cũng chờ ta ăn no rồi mới đánh aaaaa…(mọi người: có cần chờ ngươi tắm rửa xức huân hương luôn không?)

Giò heo thủy tinh của ta…

Nam Phách Thiên người này chọn thời cơ động thủ rất thỏa đáng, chính là lúc lão tử nhìn giò heo lóng lánh thơm ngào ngạt trong tay tiểu nhị.

Vì vậy tốc độ xông lên so với Lãnh Lạc còn nhanh hơn, đối phó thỏa đáng với Nam Phách Thiên! Chết tiệt ngươi bình thường dạy thủ hạ là dạy như thế này sao!!!

Hỗn chiến một hồi, dao chén bình rượu bay khắp trời, bàn ghế cũng không thể may mắn tránh khỏi. Một đám người vây đánh Lãnh Lạc. Hắn ỷ vào chính mình da dày thịt béo, tiểu nhân công kích lên tục cũng không che chắn một chút, trường kiếm cứ hướng tới trên cổ người khác tiếp đón, một vòng xuống dưới đã làm làm thịt vài mạng.

Cùng Nam Phách Thiên đánh một trận, rốt cục bị rống lên: “Điên rồi?? Con mẹ nó lúc này còn cùng lão tử đánh cái gì?? Còn không mau chạy!!!”

Lão tử cắn răng không nói lời nào, hừ, muốn chạy trước tiên phải cho ta vì giò heo thủy tinh báo thù rửa hận!!!

Mấy kiếm lúc đó đã đem Nam Phách Thiên bức tới góc tường, đang lo lắng nên chặt tay trái hay tay phải hắn đây, thì ý thức được không đúng rồi, những tiểu lâu la này không phải tới cứu lão đại sao? Thấy lão đại sắp bị lão tử làm thịt, cũng không ai lại giúp một tay oa oa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.