Bên trong tâm tư bay loạn, hắn một tay xoa bóp đầu lão
tử , bá đạo nói: “Dùng miệng.”
Nhẹ nhàng ngậm vào vật cực nóng ấy, lão tử thật hận
ngứa răng, nhưng mà một tay hắn vẫn luôn ấn vào sau lưng ta, ta thật sợ hãi hắn
mà dùng lực mạnh hơn thì …
Mạnh mẽ đem cự vật nhét vào miệng lão tử, thằng nhãi
này còn không quên phân phó nói: “Động đầu lưỡi.”
Miệng bị che không một khoảng trống, ta khinh bỉ nhìn
hắn, ngươi có giỏi thì lúc này đây động đầu lưỡi đi? Hắn đang mơ màng không hề
chú ý đến sự khinh thường trong mắt lão tử.
“Ngu ngốc như thế, còn hái hoa…” Thanh âm hắn mơ hồ
không ra hình dạng gì nhưng còn không quên đả kích ta, sau khi tổn thương
ta , một tay nắm tóc lão tử , tự mình chuyển động.
Chịu đựng dục vọng mạnh mẽ thật khó chịu muốn nôn, ra
vẻ vô ý thức đá xa Thiên Nhân Trảm của hắn, động tác của hắn càng lúc càng
nhanh, môi bị kéo căng phát ra tiếng rên rỉ, thân thể to lớn hơi run lên.
Trong chớp mắt đó, lão tử nhảy bật lên, giương ra Lưu
Ly đao, áp sát tay hắn đang kéo tóc lão tử, tiếp đó tay kia cầm mê điệp phấn đi
qua.
Phong thanh như xé lao tới, dưới loại tình huống hiện
tại mà thằng nhãi này vẫn thuận tay dùng một chưởng đánh tan mê điệp phấn, sau
đó lui về dựa vào dưới tàng cây hoa quế, mang chút hơi thở dốc kiểm tra lại
thân thể của chính mình.
“ Ngươi, con mẹ nó thật là mất hứng mà.” Hắn vẫn đang
thở dốc, làm nhạt đi sát ý trong thanh âm: “Có điều mùi vị này coi như không
tệ.”
“Tục ngữ nói sĩ khả sát bất khả nhục, Lưu Ly Đạo ngày
hôm nay không thể không giết ngươi.” Ta nắm Lưu Ly đao Thiên Nhân Trảm của hắn
còn đang bên chân ta, vì vậy nói chuyện rất có khí phách.
“Tốt! Lưu Ly Đạo không hổ là kiên cường bất khuất.”
Hắn chậm rãi dùng giấy hoa lau đi vết tích trên áo, khóe miệng mỉm cười chân
thành, khốn, ta càng xem càng thấy nụ cười này thật tà ác a…
“Như vậy, đến đây đi.” Hắn chậm chạp lôi từ trong tay
áo ra một cây ngọc tiêu, tiện tay kéo cho cây tiêu dài ra.
“Tiêu… Tiêu Âm kiếm!”
“Hiểu biết cũng nhiều đó. Đến đây đi!” Hắn lười nhác
nói.
“Ặc… Chờ một chút. Ta nhớ được tục ngữ còn có một câu
nói như thế nào đây, a, được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!!”
“Hả! ha ha ha!” Hắn nhoài người trên cây hoa quế, cười
đến không còn tí hình tượng nào, sau khi cười xong, bóng người trước mặt loáng
lên, Tiêu Âm kiếm lạnh như băng đã gác lên cổ ta, mắt thấy đầu sắp rơi xuống
đất, lão tử cũng luống cuống: “Chờ… chờ một chút.”
Thanh âm của hắn lãnh khốc vô tình: “Còn có di ngôn
gì?”
“ Ta tuy là hái hoa tặc,” kiếm kia càng ép vào gần hơn,
dọa lão tử đổ mồ hôi lạnh: “Nhưng lại là một nữ hái hoa tặc, nếu hôm nay đại
gia ngài một kiếm giết chết ta, nếu người khác biết được sẽ nghĩ như thế nào
a?”
“Nếu như không có ai biết được thì sao?” Thanh âm hắn
vẫn băng lãnh như cũ, ta càng thêm mồ hôi lạnh như tắm: “Vậy ngươi cũng bị
lương tâm khiển trách, ngẩng đầu ba thước có thần linh ngươi có biết hay
không.”
“Ha ha ha!” Lần này cười còn lớn tiếng hơn, ta thật lo
lắng hắn cười xong có khi nào một kiếm lấy đầu ta hay không, thì thằng nhãi này
đã ôm cổ ta, dùng sức ấn vào trong lòng hắn, sau đó cắn nhẹ lên chóp mũi ta,
đột nhiên nói: “Ta là Nhâm Thương Long.”
“Ừ.” Lão tử còn chưa phản ứng được, hắn đã nói tiếp:
“Ngoan ngoãn chờ, bản tọa xong việc sẽ đến tìm ngươi.” Nói xong còn vô cùng hòa
ái dễ gần vỗ vỗ đầu lão tử.
Lần này, lão tử triệt để hóa đá… Thằng nhóc này điên
rồi?