Đang suy nghĩ thì nghe roẹt một tiếng,lão tử hắc tuyến
đầy mặt, con bà nó, ngươi không thể nhã nhặn một chút sao, áo ngoài của lão tử
đây giá thị trường là mười hai lượng a.
Tiếp đó một vật ấm nóng che lên môi lão tử, nghiêng
người đem hắn đặt ở trên giường, thằng nhóc này đầu ngón tay lướt qua gương mặt
lão tử ánh mắt đã có phần mê ly, bộ dáng trong mắt như muốn tan ra thành nước.
Được được được, ta nói đại lão gia ngươi a, lén cười
trong lòng như vầy có ác tâm không ta !!!!
Nghiên người dùng sức ấn ngã vào trên giường, không để
ý làm đầu hắn phịch một tiếng đụng vào cột trụ gỗ lim trên giường, dọa lão tử
sốc, lại thấy trong ánh mắt kia chậm rải hiện ra hứng thú.
“Thanh…” Tên kia thấp giọng nỉ non, tuyệt không lo
lắng cho cái đầu của mình, cái chữ này, rất là mất hứng nha.
Một nắm tay buồn bực đánh ngất hắn, vốn muốn đợi thời
điểm thuận lợi chôm trang sức châu báu bỏ trốn, nhưng mà vừa mở cửa lại ngay
ngẩn cả người.
“Ặc…Công tử, đây là quần áo chuẩn bị cho ngài thay,
mời ngài chuẩn bị, tiểu nhân dắt ngài về phòng nghỉ ngơi.” Lão nô bộc ngay cửa
theo thói quen nói, nhưng mà giữ chân lão tử lại là vật gì đó trong tay hắn…
Bộ quần áo này… Ông trời ơi, khảm nhiều trân châu như
vậy là sao???
Vì vậy quay lại vào trong phòng, chậm rãi thay quần áo
trên người, rất kỳ quái, rõ ràng là nam trang, lại dùng một đống trân châu
trang trí lên như vậy, lão tử đứng trước gương đồng lúc ẩn lúc hiện, ai cha lúc
này mà ra hoa viên đứng, mọi người không cần dùng đèn lồng nữa nha.
Ặc, cẩn thận lấy tay xoa xoa hạt châu kia, tấm tắc,
tuyệt đối là trân châu thượng thừa. Được rồi, ta nghĩ là ta sẽ muốn ở đây thêm
vài ngày, Nhiếp Kiềm, chờ ta đi, A-men!
Theo lão bộc nọ đi tới một tòa đại viện, vừa nhìn sơ
lược, xung quanh có khoảng tám cái biệt quán, lão bộc tiếp tục dắt ta lên một
tòa hồng lâu, trên có ba chữ lớn Bất Ly Cư.
Lên lầu hai, mở ra một phòng, bên trong hương thơm
hồng trướng buông xuống, minh châu treo cao, tia sáng mông lung xuyên thấu qua
mớ rèm hoa, tỏa ra bốn phía, như sương như mộng…
Một dòng nước từ trên núi chảy xuống bình phong ngọc
đem gian phòng chia ra làm hai, lão bộc vẻ mặt thản nhiên, khom lưng nói: “Công
tử nghỉ tạm ở chỗ này, có việc gì cứ trực tiếp phân phó lão nô, lão nô họ Hồ
danh Lê.”
Khụ khụ, nặng nề đem trân châu gỡ xuống, lão tử cố hết
sức nín cười, nghiêm túc cúi nhìn lão hồ ly hơi hơi gật đầu, hắn lập tức đóng
cửa đi ra ngoài.
Nhìn qua bình phong ngọc, thuận tay thăm dò, chép
miệng một cái, chết tiệt, hòa điền ngọc hảo hạng, một khối lớn như vậy??? Không
phải đồ giả chứ? Bản thân đối với thời gian qua rất có nghiên cứu, nhưng lúc
này đây, ta thực hoài nghi, người này, tiền nhiều đốt không hết !!! Chờ một
chút, tiền nhiều???
A… Hay là lúc rời đi đem bình phong này theo là được…0
Phía sau bình phong có một bồn tắm thật lớn, bên trong
hơi nước nóng bốc lên lượn lờ, khụ, nếu như không tính tới mấy cánh hoa ở trên
mặt nước…
Lập tức cởi y phục, nhảy vào nước, đi một ngày đường,
nói không phiền mới là lừa quỷ. Đang ở trong nước thoải mái mà xoa vai, đột
nhiên ngoài cửa có âm thanh, nhảy ra dùng lụa mỏng che đi thân thể, trốn sau
đại môn, sau đó cửa nhẹ nhàng mở ra, mới vừa hiện ra một thân ảnh thì lão tử
một cước đạp bay ra ngoài, sau đó bên ngoài hét thảm một tiếng aaaaaa….