Hai người tính đông tính tây, kết quả vài lần tấn công
đều thất bại.
Tuyên Thành Quan là chỗ hạ du sông Mã, tự cung tự cấp,
lương thảo đầy đủ.Trong nhất thời muốn đánh bại, trên cơ bản không có khả năng.
Khi Nhiếp Kiềm cùng Thái tử đi Tuyên Thành, cư nhiên
phi thường tốt bụng mang ta theo. Đáng lẽ lão tử có ý định cùng Chu công chơi
cờ đây, thế nhưng phó tướng Lý Thành của Nhiếp Kiềm nói ngoài Tuyên thành có
băng hồ, trên băng hồ có rất nhiều dạ quang điệp
*Gặp Chu công: đi ngủ.
Khi sắc trời dần tối, thì giống như ánh sáng cực Bắc
trên băng hà tái ngoại.
Vì vậy lão tử bị kích động đi theo sát.
Thế nhưng khi đi mới phát hiện bị lừa!!!!!! Lão tử
xung quanh Tuyên thành vòng vo cả buổi, căn bản không có nơi nào có hồ nha…
Đang lúc mờ mịt, đột nhiên trên cổng thành, một bạch y
nữ nhân xuất hiện, lão tử giục ngựa lên trước xem, đây là cái chiến thuật
gì????
Đang do dự, nàng kia từ trên tường rơi xuống. Thân thể
kia vừa nhảy, ta đột nhiên nhận ra nàng. Tất cả đều mất đi màu sắc, ta từ trên
lưng ngựa bổ nhào về trước, bước qua vai vô số binh sĩ, đó là tốc độ nhanh nhất
từ trước đến nay của ta.
Thế nhưng…Vẫn chậm…
Bậc đá dài dưới thành, huyết sắc u ám.
Ta đột nhiên không có dũng khí đi qua.
Lúc trước khi nàng từ trên tay Trần Phong cứu ta đi
ra, mờ ảo hư vô, hoa lệ bình tĩnh như vị thần nghịch chuyển sinh tử.
Khi đó nàng như thấy rõ mồn một tương lai của ta, nàng
nói hà tất chi, cho dù ta đem ngươi trở về, ngươi cũng không thể quay về.
Nữ nhân trong trắng như lưu tuyết hồi phong, nữ nhân
thanh tỉnh như trí giả, cuối cùng…Cũng rơi vào ái tình cũ rích.
Ta lẳng lặng mà đứng ở xa xa.
Nhâm, Thương Long! Nhâm, Thương, Long!!
Lại một lần tấn công thất bại, Nhiếp Kiềm hơi nhíu
mày, Tứ ca đứng trước mô hình địa thế đờ ra. Lão tử buồn chán mà chơi đùa một
tòa núi xuyên sông, cầm chén trà trên bàn, đem nước châm rãi rót vào mô hình,
thuận miệng hướng về Nhiếp Kiềm nói: “Nhiếp, ngươi nói Tuyên Thành Quan địa thế
thấp như vậy, nếu như sông Mã đột nhiên vỡ đê, sợ là chìm ngập đến một mẩu cũng
không còn a.”
Người bốn phía khiếp sợ nhìn lão tử, Nhiếp Kiềm cùng
Tứ ca hơi nâng người, lại cúi đầu nhìn về phía nước chảy trên mô hình.
Lão tử chậm rì rì bước đi thong thả ra ngoài, tháng tư
dương quang, phi thường sáng lạn.
Vì thế tại đây ngày nào đó tháng tư không phải là thời
kỳ lũ lụt, sông Mã đột nhiên vỡ đê, hai bờ sông dân chúng gặp nạn vô số, Tuyên
Thành Quan về sau càng trầm trọng.
Tứ ca hăng hái bừng bừng chuẩn bị xuất binh, ta lấy
tay phủi phủi đầu ngựa hắn, Nhiếp Kiềm cau mày nói: “Cẩn thận, Tật Điện sợ
người lạ!” Thế nhưng Tật Điện chỉ là khinh thường vẫy vẫy đầu, phát ra tiếng
phì phì trong mũi.
Ta có chút muốn cười, nó rất sợ người lạ a, khi còn
nhỏ thường xuyên loạn đá đùa giỡn cung nữ, mà hôm nay cũng đạ trở thành một lão
mã. Tứ ca dựa ở trên ngựa, ta một bên sờ trán Tật Điện, một bên cười hắn: “Tứ
hoàng tử, lúc này xuất binh, ngài rốt cục là minh quân, hay là thổ phỉ!!!!”
Bọn thị vệ rút đao chỉ chờ chủ tử ra lệnh một tiếng là
xông lên băm vằm lão tử, Tứ ca chỉ vung tay lên ngăn lại.
Người thông minh, một chút liền thông suốt.
Sông Mã lũ lụt đột phát, Thái tử điện hạ mở kho thóc
cứu trợ thiên tai, tiếp tế phản dân. Tên tuổi hiền đức thiên hạ đều biết, lòng
dân đều hướng về, cùng năm tháng sáu, Bát hoàng tử ra khỏi thành quy hàng, được
phong Lạc Vương.
Ta cho rằng lúc này đây tiểu thuyết đã đến phần cuối,
bởi vì lão tử đã phá vỡ được vòng vây, lão tử chuẩn bị đi tái ngoại xem ánh
sáng cực Bắc.
Thế nhưng Nhiếp Kiềm đi vào, ngơ ngác hết nửa ngày,
nói đi ra ngoài đi dạo chút đi.