Ta tiếc nuối đem hàng giao cho Hoa Mạt Ly, trong lòng
phiền muộn khó tiêu. Trở lại Lưu Ly tiên cảnh, đem vật trong ngực lấy ra, đập
vào mắt là năm vạn lượng ngân phiếu cùng một khối thiết bài màu đen trên đó có
khắc ba chữ “Thính ma lệnh.”
Thính ma lệnh!!!!
Trong lòng ta ớn lạnh, hỏng rồi! Sau đó chạy như điên
quay lại rừng cây nhỏ, cái gì? Cứu người? Ngươi đừng có ngu ngốc như thế, đương
nhiên là quay lại giết người diệt khẩu rồi! Thế nhưng khi ta đến đó, điên cuồng
tìm kiếm một trận cũng không thấy bóng ma nào…
Thở dài một hơi, là phúc thì không phải họa, là họa
thì không tránh khỏi.Thế là phiền muộn quay về, thuận tay xé tờ thông cáo phát
lệnh truy nã trên tường xuống lau mồ hôi, ai ai ai, ưu sầu!!!
Đang muốn ném xuống, lại phát hiện ra mới một ngày một
đêm giá trị con người ta lại tăng lên thành sáu vạn lượng hoàng kim. Vì vậy cân
nhắc con đường tương lai, thiên hạ nhiều người có tiền như vậy, ta có nên đổi
nghề đánh cướp hay không?
Đang buồn bực quay về, thình lình cao cao ngay đầu ngõ
xuất hiện một hình dáng thanh y quỷ dị, cùng với âm thanh lạnh giá như băng:
“Lưu Ly đạo. Tháng một năm 162 Bắc Thần quốc bắt cóc Lâm thế tử, đến nay tung
tích không rõ, cùng năm tháng hai lừa gạt công chúa Thu Duyệt đem bán, cùng năm
tháng ba, ngụy tạo chứng cứ cho Lý thị, làm cho quan phủ phán quyết sai lầm
khiến cho người chồng của họ Lý phải chịu tù oan ba năm …”
Hắn ở phía trước lải nhải không ngớt, ta ngáp một cái:
“Lãnh Lạc, ngươi TMD thoải mái chút được không?”
Hắn rốt cuộc cũng ngừng lại: “Ngươi có nhận tội hay
không?”
Ta nắm ngọc bích Lưu Ly đao: “Đến xem tay ta có
gì nè, lần này không giống lần trước nha.” Từ từ đến gần hắn, hắn hừ lạnh một
tiếng, cổ tay hiện ra một dây xích sắt màu đen lạnh lẽo.
Mắt thấy việc sắp xảy ra, ta âm thầm toát mồ hôi, dựa
vào cước lực còn có thể, dựa vào thể lực…
“Nhiếp Kiềm!!!” Phấn chấn chỉ ngón tay ra phía sau
hắn, quả nhiên trúng kế quay đầu lại, ta dứt kho,át quay đầu bỏ chạy qua hai
mươi mấy con đường mới cắt đuôi được hắn, không nghĩ đến thằng nhãi này khinh
công cũng không tệ nha.
“Cô nương, đi mệt, có muốn ăn một miếng dưa hấu không?
Ông chủ hàng thừa dịp buôn bán. Ta quyết định ngồi
xuống bên cạnh bàn, nhìn hắn đem dưa hấu cắt thành từng miếng từng miếng, sau
đó nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến: “Ông chủ, phiền mang qua đây một
phần.”
Rõ ràng đang tức giận, nhưng giọng nói phát ra vẫn rất
có từ tính, rất gợi cảm, nhưng ta nghe vào lại toát một thân mồ hôi lạnh! Thiếu
chút nữa nhịn không được xông lên gọi ông chủ không nên bán cho hắn!!!!
Thực sự, nếu sớm biết là như vậy, ta nguyện ý mua sạch
số dưa hấu ở đây …
Ta ngồi trong góc thực là sai lầm rồi, nhưng mà hắn
vừa đi vào là nhìn chòng chọc vào ta, làm như ghê lắm bộ dạng hùng hồn ngồi
chắn ngay cửa, bày ra tư thế đóng cửa đánh chó: “Sao còn muốn chạy?”
Ta giở giọng khinh thường, rất thành khẩn đi ra phía
trước: “Như vậy không công bằng, ta không phục.”
“Ngươi muốn như thế nào ?”
“Khinh công, nếu ta thua, nếu ta thua sẽ giơ hai tay
cho ngươi bắt, nếu ngươi thua nha…” Hai mắt ta ngắm nghía dáng người hắn từ
trên xuống dưới, tấm tắc!
Đương nhiên ta còn không bị sắc đẹp làm cho ngu ngốc
a, người này vừa nhìn là biết trong mắt không dung được một hạt cát: “ Ngươi
nếu thua, thì phải thả cho ta đi.”
“So như thế nào?” Giọng điệu hắn có phần dịu lại, ta
nói luôn: “Như vầy có được không, chúng ta đồng thời xông lên, ai chạm đến đống
dưa hấu đó trước là thắng.”
“Được.” Thanh âm của hắn vẫn yên ổn bình tĩnh, hẳn là
rất tự tin, ta quát một tiếng: “Bắt đầu.”
Thế là thân ảnh hắn lập tức lủi lên, vì thế lộ ra
khoảng trống ngay cửa, cho nên ta cũng xông lên chỉ có điều tương phản với
hướng của hắn …
Ở bên ngoài quanh quẩn vài vòng, xác định không ai
đuổi kịp, mới chậm rãi trở về Lưu Ly tiên cảnh, ngày hôm nay thật là… Mệt! Có nên
hay không đốt một chậu than bước qua để xả xui !!!
Thời điểm muốn đi vào sơn cốc, đột nhiên phía sau phát
ra tiếng động khác thường, ta cấp tốc xoay người lại, Ai ? Ai theo sau ta ???
Chờ ta thấy rõ thân ảnh đó, ta cười đặc biệt rực rỡ,
hàng hóa đưa tới cửa thật là mỹ thực oa …