Đêm, lẳng lặng nằm chờ ở nơi cư ngụ của Lăng Đằng Vân,
lúc hắn trở về dĩ nhiên đã rất khuya. Trong phòng không có đèn, hắn thậm chí
còn không thấy lão tử ngồi ở bên giường, đã vịn vào cửa kịch liệt ho khan.
Nhiều năm sau đó, lão tử vẫn nghĩ thế này, lúc đó nhất
định là tình mẹ thương con dâng tràn đi !!!!
Hắn thậm chí không có đốt đèn, thuận tay kéo phát quan
bạch ngọc xuống, mặc cho tóc đen như mặt nước trút xuống. Ở bên giường cởi ra
trường bào tơ lụa bạch sắc, ta từ phía sau chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn.
Trực giác được thân thể trong lòng cứng lại một chút, thanh âm hắn từ trước giờ
chưa từng nhẹ như vậy: “Làm sao lại ở trong này?”
Trả lời của ta là nhẹ nhàng hôn ở bên môi hắn, sau đó
tay lướt qua bên hông giúp hắn cởi ra nội sam. Ta cách áo trong ôm hắn, hắn
không có cự tuyệt.
Ngón tay linh hoạt tham tiến vào áo lót, co dãn mười
phần, da thịt cảm giác rất tốt. Có lẽ không có ánh sáng làm cho cảm giác thêm
linh mẫn, hắn nỗ lực áp chế hô hấp mặc cho ta hoạt động.
Ngón tay ấm áp lướt qua trên thân thể vẫn còn những
vết thương nhợt nhạt, từ sau lưng hướng xuống phía dưới, chậm rãi thăm dò đến
mông, hắn phản xạ cầm tay của ta, thấp giọng nói: “Không.”
Ta hiểu rõ nhất định phải làm tiếp nữa, đừng cự tuyệt,
cả đời Dạ Lưu Ly, hiếm khi làm việc thiện.
Nhẹ nhàng đem hắn đặt trên tú tháp, thuận tay sờ soạng
trên bàn trà, đơn giản dùng nội lực, ngưng thủy thành băng. Chậm rãi nắm bông
tuyết trên tay, thuận thế cúi xuống ngực hắn hôn chậm theo độ cong duyên dáng
của xương quai xanh. Thân thể hắn đối với dược vật cùng đụng chạm đã không hề
mẫn cảm.
Khe khẽ ngậm vào đóa hải đường trước ngực, dùng đầu
lưỡi đùa giỡn, hắn nâng lên một bàn tay đặt tại lưng ta, cúi đầu nói: “Như vậy
không được.”
Cười khẽ ngậm vào một khối băng nhỏ, lần thứ hai ngậm
vào ngực hắn, tay hắn đột nhiên đặt tại lưng ta, chậm rãi thi lực.
“Lưu Ly…” Giống như kêu gọi, cũng giống như rên rỉ,
tay hắn xoa tóc dài của ta, theo đầu lưỡi lướt qua, thân thể hắn từng đợt run
run.
Chậm rãi khởi động từ ngực hắn, di chuyển chầm chậm
theo khu vực mẫn cảm của nam nhân bình thường, tay hắn vẫn nắm vai ta, cố nén
hô hấp đang nặng nề.
Cúi đầu lần thứ hai ngậm vào bộ phận đó của hắn, người
dưới thân rốt cục kêu lên, tay nắm thiếu chút nữa làm gãy vai ta.
Đầu lưỡi mang theo tịnh băng ở đỉnh nhẹ nhàng mà trêu
chọc, cảm giác dục vọng ngủ say bắt đầu ngẩng đầu, khoang miệng càng ngày càng
nhỏ, hắn bắt đầu.
Không kiên nhẫn mà luật động thân thể.
Cảm giác đã tới hỏa hầu, lão tử nhẹ nhàng lui về một
góc giường lớn, hắn lẳng lặng nằm, một lúc lâu, đột nhiên nói một câu: “Thử một
chút.” Sau đó nghiêng người đè lão tử.
Nhìn ra được thằng nhãi này trước đây cũng là người có
tay nghề, hắn đối với y phục nữ nhân của lão tử cũng rất quen thuộc. Nhưng mà,
vẫn như cũ có chút khẩn trương, lão tử lui ở góc giường vốn là cười nhẹ, bị hắn
ở bên hông phủi một cái, nhịn không được cười ha hả, trong bóng đêm hai người ở
trên giường nháo thành một đoàn.
Cho một cơ hội để hắn ôm lấy, hắn cư nhiên dám gãi
ngứa lão tử, cười đến suýt khí tuyệt thân vong thì hắn lại cúi người đè xuống,
thanh âm không xác định, phảng phất giống như trưng cầu nói: “Ta tới?”
Vỗ vỗ vai hắn cổ vũ, ý bảo đến đây đi. Trong lòng cũng
có chút thương tiếc. Lăng Đằng Vân, Trần Thanh làm cho ngươi… Ngay cả điểm ấy
cũng không có tự tin sao?
Mồ hôi hắn nhỏ giọt trên người ta, thế giới như trước
một mảnh hắc ám, đó là lần đầu tiên ta không có ý đùa bỡn.
Ngày đó ở trên giường Bão Đao bị hắn đến tóm, ta thậm
chí không biết hắn vì sao tức giận như thế, ta là ai, hắn ngay từ đầu đã biết
không phải sao?
“Dạ Lưu Ly, ngươi vì sao phải làm bản thân ti tiện thế
này?!!!!” Thằng nhãi này vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Lăng Đằng Vân, đê tiện hay không chỉ là cái nhìn của
các ngươi, yêu đương sống như thế nào, là quyền lợi của lão nương”.