“Ta không thể lấy trứng gà của ngươi, một chén cháo khoai lang cũng không đáng tiền.” Trương Tiểu Ngư lập tức cự tuyệt, nhà hắn không thừa lương thực nuôi gà, trứng gà đối với hắn vô cùng quý giá.
“Trứng gà này không phải đổi trả cho cháo khoai lang, mà là để cảm tạ ơn cứu mạng. Chẳng lẽ mạng của Đinh Gia Hòa ta còn không đáng giá hơn hai cái trứng gà này?”
Đinh Gia Hòa kiên quyết nhét hai cái trứng gà vào tay Trương Tiểu Ngư.
Hắn theo bản năng rụt tay lại, ngập ngừng một chút mới nói:
“Ngươi giữ lại mà bổi bổ thân thể…”
“Trong ngực ta vẫn còn nè, ngươi xem.” Đinh Gia Hòa lại móc ra ba cái trứng cho soái ca xem.
Trương Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn nàng. Hắn biết Đinh nữ đại luôn luôn bị mẫu phụ bạc đãi, bây giờ người này từ đâu mà có nhiều cái trứng gà đến vậy?
“Ngày hôm qua ngươi cứu ta một lần, lại cứu ta từ dưới sông lên ba ngày trước nữa, ta không thể không báo ân nha.” Đinh Gia Hoà nhe răng cười bắt lấy tay Trương Tiểu Ngư, đặt hai cái trứng gà vào lòng bàn tay của hắn.
Dáng người Đinh đồ tể phi thường cao lớn, cho nên vóc dáng của Đinh nữ đại so với nữ tử trong thôn cũng coi như cao, không ngờ khi đứng cạnh soái ca cũng không chênh lệch nhiều, đôi tay hắn rất lớn, hay cái trứng gà có thể nhẹ nhàng cầm cả.
Đinh Gia Hòa nắm lấy đôi tay thô ráp ấy, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ là nàng còn chưa kịp vuốt ve cảm nhận thì đã bị soái ca hất văng tay ra.
Thấy Đinh Gia Hòa ngẩng đầu, Trương Tiểu Ngư vội vàng cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói một tiếng “Cám ơn” rồi không hề quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Vốn tưởng có thể cùng soái ca tâm sự thêm hai câu, Đinh Gia Hòa nhìn bóng dáng đã khuất xa ấy có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã ý thức được…vừa rồi soái ca hình như là thẹn thùng chăng?
Huýt sáo một tiếng, nàng nhảy nhót vài cái rồi chạy vào chòi đất giấu ba cái trứng gà, tính toán chờ ngày mai lại đưa cho soái ca <3.
Hôm nay nàng đã ăn hai cái chân gà, ăn nữa cũng không hấp thụ được, dùng trứng gà để kết thân với soái ca còn tốt hơn.
Hơn nữa…Đinh Gia Hòa nghĩ thân thể Đinh nữ đại có chút thiếu hụt, cần dưỡng thật kỹ, vậy soái ca chắc chắn càng cần nhiều hơn. Trương gia ngay cả cháo còn không đủ ăn, lương thực luôn thiếu, trước kia Trương Tiểu Ngư đều đi khắp nơi làm công ngắn hạn, càng bị gia chủ áp bức bóc lột, thân thể của hắn đã không bằng nữ tử, một hồi cứ ráng làm việc như thế chắc chắn sẽ không xong.
Đã gặp được ân nhân cứu mạng, Đinh Gia Hòa liền cúi người cầm cây đao lên, lại quay về Đinh gia, tính toán chờ ăn cơm chiều.
Lúc này Trương Tiểu Ngư đã về tới nhà, cầm hai cái trứng gà trong tay, vẻ mặt của hắn có hơi mất tự nhiên.
Hắn từng nhìn thấy mấy nam tử lớn lên xinh đẹp trong thôn được nữ nhân ái mộ đưa trứng, tặng đồ, nhưng lớn như thế này, chưa từng có một ai đưa cho hắn….
Nhưng Đinh nữ đại đưa trứng gà cho hắn chắc chắn không có ý giống như mấy người đó, bây giờ hắn so với nữ nhân cũng không có gì khác biệt, người khác luôn xem hắn như nữ nhân mà đối xử.
“Tiểu Ngư đã về?” Lưu lão nhìn nhi tử, tươi cười đi tới.
“Vâng.” Trương Tiểu Ngư lên tiếng, đưa trứng gà cho ông.
“Hôm qua con cho Đinh nữ đại một chén cháo, nàng đưa con hai cái trứng gà.”
“Một chén cháo làm gì đáng hai cái trứng gà? Con còn cầm về?” Lưu lão cảm thấy trứng này không thể lấy.
“Nàng còn muốn cám ơn con cứu đã cứu mạng nàng.” Trương Tiểu Ngư lại nói, không biết nghĩ đến cái gì mà gò má hơi nóng lên. May mắn da của hắn ngăm đen nên Lưu lão không có phát hiện.
Nghe tới đây, Lưu lão lập tức cảm thấy lấy trứng gà cũng không có cái gì to tát:
“Cũng phải, Đinh nữ đại nên phải cám ơn con, nếu không có Tiểu Ngư nhi nhà chúng ta, nàng có thể bị chết đuối rồi.” Lưu lão vừa nói xong, lại nghĩ tới ngày đó một tiếng cám ơn mà Đinh gia cũng không thèm nói, vẻ mặt liền có chút bất mãn.
“Tuy rằng Đinh nữ đại suốt ngày chỉ trầm mặc, nhưng nghĩ đi vẫn phải nghĩ lại, mẫu phụ nó cũng quá đáng. Ngày đó con cứu đại nữ nhi của nhà họ, người ta ngay cả một lời cảm ơn không biết nói.”
“Phụ thân, cũng không có gì mà.” Trương Tiểu Ngư vội vàng xoa dịu, ngày đó khi nhìn thấy Đinh nữ đại sắp chết đuối, hắn liền nhớ tới đại tỷ mình cũng chết đuối, cho nên không hề tính toán liền xuống nước cứu người, vì vậy thật sự không cần báo đáp cái gì.
“Thế nào là không có gì, con cứu con nhà người ta một mạng, nếu mà như trong mấy vở kịch hát tuồng ấy, người ta phải lấy thân báo đáp cho con mới đúng.” Lưu lão lắc đầu nói, vẻ mặt tỏ rõ ý đồ.
“Phụ thân.” Trương Tiểu Ngư ngắt lời ông, làm gì có ai nguyện ý lấy thân báo đáp với hắn chứ?
Ôi, no. Nếu như Đinh Gia Hòa mà nghe được chắc chắn đã cầm đại đao xông xồng xộc vào đây, gật đầu giơ tay xin thề ngàn lần 'ta đồng ý'. Cho nên toàn thể đọc giả mới nói: Xin chia bùn.
Lưu lão sao không biết tâm sự trong lòng nhi tử, ông thở dài một hơi, Tiểu Ngư nhi nhà bọn họ vì hoàn cảnh mà phải hủy đi nốt hồng trên ấn đường, không ngờ người trong thôn cứ vậy liền thật sự coi Tiểu Ngư nhi của ông thành nữ nhân, một nam tử cứu một nữ nhân từ dưới sông lên, không ai cảm thấy có gì đó không đúng. Thật sự là một đám mắt mù mà.
Nếu Đinh nữ đại có thể đến Trương gia kén thê chủ thì tốt rồi, tuy nó không thích nói chuyện, nhưng rất thật thà chăm chỉ, là người có thể ở chung…. Đáng tiếc, mấy năm trước cũng có người trong thôn thay mặt Trương gia tới Đinh gia đánh tiếng, nhưng Đinh lão đã lập tức từ chối.
Lưu lão biết Đinh gia muốn lưu lại Đinh nữ đại trong nhà làm việc, có điều ông chỉ là người ngoài, không dám ý kiến gì.
Lưu lão mất mát đi múc một chén cháo, lột cái trứng gà, bỏ vào đưa cho Trương Tiểu Ngư.
“Phụ thân, cháo này người ăn đi, thân thể người không tốt, vốn nên ăn trứng gà bồi bổ.” Trương Tiểu Ngư vừa nói, vừa dùng dao cắt cái trứng còn lại ra.
“Con và mẫu thân mỗi người một nửa là được rồi.”
Lưu lão nói không lại nhi tử, cuối cùng cũng ăn cái trứng kia, Trương Tiểu Ngư cũng quý trọng cẩn thận ăn nửa cái trứng gà của mình.
Ăn trứng gà, hắn không thể không nghĩ tới Đinh Gia Hòa, đột nhiên liền cảm thấy không đúng.
Hôm nay Đinh nữ đại nói chuyện rành mạch, rõ ràng từng câu từng chữ, đầu luôn ngẩng cao, sống lưng thẳng tắp, so với trước đây cứ như là một người khác vậy.