Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 119: Chương 119




Ta cảm động nhìn hoàng hậu, cả hoàng cung ai cũng biết chuyện ta đứng trên tường thành vươn cung bắn Izumin bị thương, thế nhưng không ai trách mắng mà còn đứng ra bênh vực ta, vừa tân hôn chồng đã cưới thêm người khác.

Sắc mặt ta có vẻ tốt hơn, tâm trạng vui vẻ lôi kéo Mitamun cùng ra ngoài, để lại hoàng hậu cùng quốc vương ngồi đó. Quốc vương thật sự không đáng ghét như ta nghĩ, ông ấy háo sắc tham lam vô độ nhưng lại rất quan tâm yêu thương đối với người nhà! Vả lại, cho dù có rất nhiều vợ nhưng ông ấy vẫn rất yêu hoàng hậu, đa số thời gian đều ở bên cạnh bà. Dần dần ta cũng thích nghi được với mọi thứ nơi đây, chỉ có mỗi cái cơ thể chịu lạnh kém quá, chỉ cần hôm nào trời trở tuyết ta sẽ bệnh nằm co ro trong phòng. Quả nhiên, càng ngày càng giống bệnh nhà giàu, tay chân cũng lười hoạt động. Trong thời gian này ta học hỏi tìm hiểu được thêm không ít những thông tin thú vị của ý học, y học cổ đại rất phát triển, có thể nói phát triển hơn cả nền y học hiện đại!

Ta cùng Mitamun muốn đến vườn hoa treo ở phía Bắc của thành nên phải đi vòng qua đại điện, bắt gặp Izumin vừa đi đến. Mitamun khẽ nâng mắt nhìn ta, lí nhí trong miệng chào, ta lại tỉnh bơ, khom người xuống:

- Hoàng tử!

Sau đó đứng dậy kéo Mitamun đi mất. Mọi người xung quanh Izumin đều cảm thông cho hắn, ai mà ngờ cô nữ hoàng mềm yếu ấy lại cứng rắn như thế kia?

Mấy vị quan đại thần tò mò lắm nhưng không dám mở miệng bàn tán lung tung, ai mà biết được tương lai cơ chứ, nói lung tung không khéo lại phải cáo lão hồi hương sớm. Izumin tức giận nhìn ta, ta cũng mặc, bây giờ ta không muốn để hắn trong lòng nên hắn có làm gì cũng không ảnh hưởng đến ta, một tí cũng không có.

Theo như lời Mitamun nhận xét thì nụ cười của ta chính là nụ cười tỏa nắng làm ấm áp lòng người, còn ánh mắt lạnh lùng của ta lại bén hơn cả lưỡi dao, không giết chết người ta ngay được mà chỉ chạm nhẹ vào da thịt, cắt thành vết thương, đau đớn một cách chậm rãi… Ta ngạc nhiên cười cười hỏi nàng, nghiêm trọng thế sao? Nàng ấy nghiêm túc gật đầu, bảo ta nhìn Izumin thì biết.

Ta lại cười, trước kia ta luôn bị tình yêu dành cho Izumin ám ảnh, chỉ cần nhìn thấy hắn là tim đã đập rộn lên, quả thật rất giống những đứa con gái khác vây quanh hắn, ái mộ hắn cho nên hắn chán ghét ta là phải… Bản thân ta lại quên mất người yêu ta không phải là Izumin của thời điểm hiện tại. Bây giờ ta phải trả giá khá đắt cho hành động nông nỗi này của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.