Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 61: Chương 61




Lão ta vội vứt ta ra, quay lưng đi mất, bước chân có chút vội vã khiến ta cười đến đau cả ruột. Hóa ra ta trang điểm kinh khủng đến thế ư? May mắn ta chỉ mới vẽ thêm nốt ruồi cùng bôi đen hai viền mắt, nếu ta mà làm tiếp chắc không ai dám nhìn đến ta. Sinh ra mà xấu xí thật sự không dễ sống!

Đang rung người cười, nằm sấp xuống đất, mắt khẽ nhìn Izumin thì sững người, hình như ta vừa mới thấy hắn người. Chớp mắt một cái, vừa mở ra đã thấy bộ mặt lạnh như tiền giấy của hắn, ta ảo não. Rõ là mày bị ảo tưởng Asisư ạ…

Carol xui xẻo bị ném xuống đất, lực tay của lão quốc vương không hề nhẹ nên vết thương rách toạc ra, máu đầm đìa. Nhưng xui xẻo của Carol lại là may mắn của ta, do Carol bị thương nên ta được thả tự do, tay chân tuy tê rần nhưng ít ra vẫn hơn là bị trói như con sâu. Unasu, ngươi nhanh nhanh hộ ta, mang Carol ra khỏi chỗ này. Để Carol ở gần Izumin thật nguy hiểm…

Ta chậm chạp băng bó vết thương cho Carol, cặp giò tê rân rân như bị ngàn mũi kim chích vào. Không dám cử động mạnh vì mỗi lần như thế lại có cảm giác vừa đau lên tới não vừa nhột đến mang tai, cảm giác khó tả. Ai ngờ, Izumin ngồi ở đầu bên kia giường lại không yên phận, hắn nhìn thấy vẻ mặt kiềm nén của ta thì thắc mắc khó hiểu:

- Ngươi bị làm sao đấy?

Ta mím môi không trả lời. Quái, ngồi một hồi lâu như thế mà vẫn không hết tê. Nửa thân trên từ lưng quần trở lên còn hoạt động được chứ nửa thân dưới bại liệt hoàn toàn. Bất ngờ, chân ta bị Izumin nắm lên, ta nằm vật ra nệm lúc hi hi lúc hu hu, ôi ôi, ôi, ta đang bị chuột rút, đừng chạm vào, hu hu…

Izumin dở khóc dở cười, hóa ra là tê chân thôi, vậy mà nàng cứ làm như ai ăn thịt nàng không bằng. Sau khi chân hết tê, ta sống chết không ra ngoài canh cửa mà lấy lí do Carol đang bị thương nên ở lại mặt dày làm kẻ thứ ba, ngu hay sao mà để cô nam quả nữ ở chung trong phòng? Bà đây thề, bà phá Izumin ngươi cùng Carol cho đến cùng, bà phải ủng hộ thằng em đẹp trai nhưng bị đần của bà @@, a a, đó là bổn phận của một người chị!!!

Izumin chăm chú quan sát ta, ta ngồi im như tượng, ưỡn ngực cho hắn nhìn. Nhìn đi, ăn uống đầy đủ nên rất trưởng thành rồi, đúng không =.=

Vẻ mặt ta vô cùng nghiêm túc mà trả lời mấy câu hỏi bâng quơ trong lúc nhàm chán của Izumin:

- Ngươi là gì của Carol?

- Ờ, ờ, ờ… bạn…

- Bạn?

- Ờ, bạn nối khố…

- Nối khố? Là quấn chung một cái quần à?

Ta đen mặt, quấn chung cái đầu nhà ngươi.

Izumin lại hỏi tiếp:

- Sao lại dám theo đến đây?

- Carol sắp là hoàng phi Ai Cập, nếu nàng còn sống trở về đương nhiên sẽ hậu thưởng cho ta, ngài không biết sao? Hoàng đế Menfuisư rất sủng ái nàng ta.

- Ồ, vậy ngươi giúp ta giữ Carol ở lại đây đi, ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!

- Không được

- Không được? Tại sao lại không được?

- Ở Ai Cập ta cũng có một mớ tài sản kha khá rồi, ta không nỡ bỏ lại.

Ở Ai Cập ta có nguyên cả cái Giza, mắc gì phải ở đây?

- Ngươi có chức vụ gì mà có tài sản riêng?

- À, ta là ngự y của hoàng cung, vô cùng được hoàng đế bệ hạ trọng dụng.

- Trong cung… vậy ngươi có biết nữ hoàng Asisư không?

Ta ngẩng phăng đầu lên, nhìn Izumin như sắp khóc. Không ngờ hắn lại ngồi hỏi ta về ta @@

- Có, biết… đương nhiên biết…

- Nàng ta thế nào?

- Thế nào? Ý hoàng tử muốn hỏi thế nào?

- Ý ta là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.