Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 20: Chương 20




"Tần Nhiên"

Cô khe khẽ gọi anh

"Ừ"

Giọng anh có chút khó chịu.

Thật ra, cô cũng chẳng ngại việc nằm chung giường với Tần Nhiên, ngược lại, cô và Tần Nhiên cũng giống như những đôi tình nhân khác, những thứ nên sờ cũng sờ rồi, chỉ chưa làm việc kia mà thôi.

Giờ phút này, tuy hai người nằm chung một giường, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, đáng lẽ cô phải bình tĩnh hơn, vậy mà bản thân cô giờ lại cảm thấy chột dạ.

Trong lòng không yên nên cô bắt đầu trằn trọc trở mình, giường đơn trong nhà trọ này không lớn không nhỏ, nếu hai người nằm im sẽ không đụng phải đối phương, nhưng nếu người kia loay hoay cử động thì sẽ không cẩn thận đụng phải người bên cạnh,

"Đồng Nhan"

Giọng Tần Nhiên trầm xuống

Cô quay lại nhìn Tần Nhiên, trong bóng tối, cô chỉ thấy được đường nét khuôn mặt anh, nhờ có ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ hắt vào, nên có thể thấy rõ nét dịu dàng trên gương mặt anh lúc này. Tuy không nhìn rõ nhưng cô biết, đôi mắt anh đang lóe lên những tia sáng.

"Sao vậy"

Cô nâng đầu, cười hỏi anh.

"Đừng lăn qua lộn lại nữa"

Giọng Tần Nhiên không được tốt, anh dừng rồi nói thêm một câu

"Còn nữa, nằm xa anh ra, nóng lắm...."

Bình thường, giọng nói của anh rất lạnh nhạt, nhưng đêm nay, lại pha thêm chút khàn khàn, nghe càng gợi cảm.

Những lời này của Tần Nhiên đã kích thích tính nết trẻ con của Đồng Nhan, anh càng bảo cô cách xa thì cô lại càng muốn dựa sát vào anh hơn, cô cố tình đưa tay ra , ngón tay chọc chọc vào người anh.

"Đồng Nhan..."

Tiếng Tần Nhiên thốt lên, muốn ngăn cô lại

"Vâng"

Cô mỉm cười , trả lời anh

"Dừng tay..."

"Haha..."

Cô cười, chống cơ thể lên

"Nói cho em biết, anh có chột dạ không?"

Lời nói vừa buột ra khỏi miệng, thì cô đã lập tức hối hận vì cái miệng nhanh nhẩu của mình, câu nói thiếu suy nghĩ này của cô dường như đang muốn dụ dỗ Tần Nhiên vậy, dù rõ ràng, người chột dạ là cô, vậy mà cô còn cố tình hỏi anh như thế.

Tuy chột dạ, khuôn mặt ửng đỏ nhưng cô vẫn im lặng đợi anh trả lời, bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên ngực anh

"Anh đã bảo em đừng lộn xộn..."

Cô kinh ngạc, không phải bởi vì Tần Nhiên nắm tay cô mà bởi vì bàn tay anh đang rịn mồ hôi. Trong trí nhớ của cô, Tần Nhiên rất ít khi đổ mồ hôi, dù đánh bóng rổ xong, các cậu con trai khác đều mồ hôi nhễ nhại, chỉ có anh một giọt cũng không đổ, làm hại cô ngay cả cơ hội lau mồ hôi cho anh cũng không có. Vậy mà bây giờ, bàn tay đang nắm lấy tay cô lại đang chảy mồ hôi.

Cô vốn định lảm nhảm một câu vô nghĩa "Anh nóng thế sao" , nhưng cô thấy nói mấy câu như vậy vào lúc này thật phá phong cảnh.

Cô không ngốc, cô và Trình Mai Mai cũng từng lén bạn trai xem mấy bộ AV rồi, cô cũng trải qua khóa học sinh lý, hơn nữa, trên danh nghĩa cô còn là Phó hội trưởng hội sinh lý nữ sinh, đối với những chuyện như vậy, trên lý thuyết cô cũng hiểu được không ít, bản thân cô chỉ kém mỗi khoản thực hành.

"Tần Nhiên..."

Tần Nhiên vẫn nắm chặt tay cô, bầu không khí vô cùng mờ ám, đêm mùa hè ở đây thật nóng bức, cô và anh đều có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Tim cô đập "thình thịch" , bởi vì bầu không khí đầy khiêu khích, mờ ám này, lòng bàn tay cô cũng bắt đầu đổ mồ hôi, đôi tay cô run rẩy, giống hệt trái tim bé nhỏ của cô lúc này vậy, khẩn trương pha lẫn mong đợi. Cô yêu anh, cô quá yêu anh. Cô nghĩ : Cùng người mình yêu làm chuyện này cũng là một loại hạnh phúc !

"Đồng Nhan..."

Tần Nhiên nắm tay cô từ từ đưa lên ngực anh, chạm vào lồng ngực rắn chắc, cô có thể cảm nhận được nhịp đập con tim anh và độ ấm cơ thể anh, rồi anh kéo tay cô dời xuống.........

Cô ngẩn người, nuốt nước miếng, nói

"Có đau không....."

Không đợi cô nói hết, cả cơ thể Tần Nhiên đã đè lên cô, thở hổn hển

"Anh sẽ rất cẩn thận.........."

Tuy Tần Nhiên nói anh sẽ cẩn thận, nhưng đêm ấy, anh vẫn làm cô đau, khi anh tiến vào trong cơ thể cô , cô mới phát hiện, loại chuyện này nhìn người khác làm dường như rất sung sướng, nhưng lúc cô tự mình thử thì mới phát hiện, rất đau!

Cô nằm bên dưới anh, nức nở, cầu xin anh mau dừng lại, cảm giác đau đớn xé rách này chẳng hề mang theo chút khoái cảm nào, cô chỉ muốn mau chóng kêt thúc, bàn tay cô ôm lấy lưng anh, móng tay cào xuống, giống như cô muốn truyền phần nào đau đớn nơi cô, chia sẻ cho anh cùng cảm nhận.

Tần Nhiên cũng chẳng thoải mái hơn cô là bao, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ lồng ngực anh, đúng là trong chuyện này, nếu hai người đều là tay mơ thì có phần khó khăn.

"Xin lỗi, anh không dừng được...."

Giọng anh khàn khàn, động tác càng cấp bách, mồ hôi đổ ra càng nhiều.

Cô chưa từng thấy anh đổ nhiều mồ hôi như vậy, mồ hôi từ người anh rơi xuống khóe miệng cô, cô cảm thấy mằn mặn, chợt cô nhân ra mình không còn đau đớn, cô cảm giác như mình được lấp đầy, cả tâm hồn lẫn thể xác đều cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc, khoái cảm dường như không ngừng tăng lên, dù có đau mấy cũng biến thành loại đau khắc cốt ghi tâm, ngọt ngào tận đáy lòng.

-

Hôm sau tỉnh lại, cô nằm trong lòng Tần Nhiên, cô cảm thấy Tần Nhiên đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt phức tạp, cô không giải thích được ánh mắt ấy, nên cô chỉ có thể tươi cười đáp lại anh

"Ưm...Buổi sáng tốt lành....."

Mới sáng ra mà cô đã bắt đầu lúng túng, bên dưới vẫn còn đau buốt như nhắc nhở cô về chuyện cô và Tần Nhiên đã làm đêm qua

Tần Nhiên thu lại tầm mắt, thản nhiên nói

"Chào buổi sáng"

Cô cười khan, rồi kéo chăn, che ngực cùng bờ vai đang lộ ra, hành động này của cô khiến Tần Nhiên bật cười, anh xoay đầu, ung dung nhìn cô

"Không phải che, nên nhìn thì anh cũng nhìn rồi ......"

Cô suy nghĩ rồi phản bác

"Em thèm vào mà che, em sợ cảm lạnh thôi mà..."

-

Sau đó, cô dùng điện thoại của nhà trọ gọi cho Trình Mai Mai, Trình Mai Mai hỏi cô

"Mình còn tưởng cậu và Tần Nhiên đi trước rồi, không ngờ vẫn còn ở đấy, nhanh, nói cho mình đi, tối qua đêm đen gió lớn, hai người đã làm gì?"

Cô đáp

"Nên làm đều làm cả rồi"

Trình Mai Mai đầu tiên trầm mặc, sau đó bỗng nói

"A, Tần Nhiên cố gắng ra vẻ đạo mạo không"

Cô nói

"Không, người ra vẻ là mình"

Sau đó, là Trình Mai Mai và bạn trai Thiệu Vũ Hành mượn một chiếc xe tới đón hai người bọn họ.

Trước khi về, cô hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mang theo chiếc ga trải giường theo, trên mặt ga trắng như tuyết có vệt máu đỏ tươi, dấu ấn lần đầu tiên của cô với Tần Nhiên, nó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Haha, lúc ấy cô ngây thơ biết bao, khờ dại biết bao.

Hôm sau, Tần Nhiên tới ký túc xá tìm cô, cô và anh đi tới hòn non bộ phía sau trường học, Tần Nhiên đưa cho cô một cái hộp, cô xem nhãn ~~ là " Ma Phú Long" thuốc tránh thai.

-

Đồng Nhan ngồi trên ghế salon, nhìn đồng hồ đeo tay, cô rất lo lắng khi về sẽ bị quản lý mắng, thật ra mắng cũng không phải chuyện đáng sợ, đáng sợ là trừ tiền thưởng.

Trưởng phòng thiết kế của Vĩ Đạt là một phụ nữ 40 tuổi, phụ nữ trong thời kỳ mãn kinh là loại động vật nguy hiểm, bởi vì họ rất thích mượn chuyện để trút giận.

"Tôi sẽ nói với lãnh đạo của cô, nên cô không cần lo lắng về trễ"

Tần Nhiên nhìn cô, anh có thể dễ dàng hiểu được việc cô đang lo lắng lúc này.

Đồng Nhan "Hả" một tiếng, sau đó nghiêm chỉnh đứng lên, nói với Tần Nhiên

"Vừa rồi hơi ngẩn người không để ý"

"Mấy năm nay cô thế nào?"

Tần Nhiên đột nhiên mở miệng, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi ngừng lại, rời đi ánh mắt trên người cô.

"Haha..."

Cô cười cười, không đáp. Cô thực sự không biết trả lời vấn đề này thế nào, cô cũng không muốn nói với anh chuyện này, trước kia mỗi khi cô tủi thân, người đầu tiên cô tìm đến là Tần Nhiên, nhưng bây giờ người cô không muốn biết nhất, cũng là Tần Nhiên.

Cảnh còn người mất, nhiều chuyện đều đã thay đổi, huống chi giữa cô và Tần Nhiên có quá nhiều thứ ngăn trở.

Tần Nhiên cười nhạt, không tiếp tục truy hỏi cô tới cùng, sau đó anh rút một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra

"Căn hộ này cách nơi cô làm không xa và tới trường Cách Lạp cũng tương đối gần..."

Đồng Nhan nhìn anh

"Nhà tôi đã tìm xong rồi, không làm phiền anh"

Khóe miệng Tần Nhiên khẽ giật nhẹ, trong mắt anh thoáng qua một tia chế giễu

"Là Trác Chính Dương tìm giúp sao?"

Đồng Nhan hơi ngạc nhiên, nhìn Tần Nhiên, đang định mở miệng nói chuyện thì chuông điện thoại di động vang lên, chuông điện thoại này là Cách Lạp tải trên mạng cho cô, nghe nói đó là một bài hát nó thích, rất đặc biệt, rất thú vị, cảm giác giống như một con cừu nhỏ ăn nồi lẩu. Về sau, Trình Mai Mai nói cho cô biết, bài hát Cách Lạp cài cho cô tên là "Chòm sao sư tử", do Tăng Ca thể hiện, lúc Trình Mai Mai nói, cô không thể hiểu nổi tại sao rõ ràng là một cô gái lại lấy tên Tăng Ca? Chẳng lẽ đây là trào lưu?

"Khi một người không phải là anh, khi rất nhớ anh....."

Giọng hát mềm mại vang lên trong căn phòng.

Đồng nhan thấy tiếng chuông, luống cuống, vội nhấn nút trả lời

"Xin chào, chị là mẹ của Đồng Cách Lạp đúng không ạ?"

"Đúng, là tôi"

"Đồng Cách Lạp đánh nhau với bạn ở trường, nếu chị có thời gian thì có thể tới đây một chuyến không?"

"Vâng, được, tôi lập tức tới ngay..."

Đồng Nhan ngắt điện thoại, nhìn Tần Nhiên.

Âm thanh điện thoại của cô không hề bé, nhà trọ ở vùng núi rất an tĩnh nên cuộc nói chuyện của cô và giáo viên chủ nhiệm của Cách Lạp anh đều có thể nghe rõ ràng.

"Đi thôi, tôi đi với cô"

Tần Nhiên nói với cô

Đồng Nhan cúp điện thoại, bắt đầu hoảng hốt, Cách Lạp của cô tuy không phải là một đứa trẻ hòa đồng nhưng nó sẽ không đánh lộn với người khác, nó là đứa rất hiểu chuyện, làm bất cứ chuyện gì cũng biết rõ kết quả sẽ ra sao, ví dụ nó biết bị cảm sẽ phải tốn tiền khám bệnh, cho nên dù nó không thích mặc nhiều quần áo nhưng nhưng vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của cô.

Vì vậy dù nó không hòa đồng cũng không tới nỗi đi trêu chọc người khác, trừ phi có người thực sự trêu chọc nó tới nỗi nó không thể nhịn nổi.

"Chúng ta nhanh xuống núi thôi......."

Cô chợt nhớ tới một vấn đề : Cách Lạp đi học trước tuổi, tuy IQ của nó phát triển nhưng cơ thể nó lại không phát triển thần tốc như cái đầu. Nên có lẽ nó là học sinh bé nhất trong lớp.

Nghĩ vậy, trong lòng Đồng Nhan càng cuống. Vóc dáng nó nhỏ bé như vậy làm sao có thể ẩu đả cùng người to con hơn, nếu nó cùng bạn học đánh nhau, người bị thương nhất định là nó!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.