Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 37: Chương 37




Cô hôn không được thành thạo, hơn nữa lại dè dặt, nhưng Trác Chính Dương vô cùng phối hợp với cô, vẫn chống đỡ cơ thể, nhìn cô, trong mắt tràn đầy trêu chọc, giống như có ý định làm khó dễ cô. Khi cô muốn tước vũ khí đầu hàng, một tay anh gắt gao giữ chặt đầu cô, mạnh mẽ hôn, anh nhanh chóng đổi khách thành chủ.

Nụ hôn này tốn thật nhiều khí lực, hơi thở của anh phả vào cô, lan tỏa khắp các nơ ron thần kinh của cô, cô thân mật siết chặt lưng anh, cố gắng phối hợp, không biết từ lúc nào, nụ hôn đã trở nên cẩn thận.

Một hồi lâu, Trác Chính Dương buông cô ra, điều chỉnh hơi thở hổn hển, bờ môi đẹp khôi phục như cũ, anh dừng lại, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên

"Nhan Nhan, biểu hiện vừa rồi của em khiến anh khá hài lòng"

Mặt của Đồng Nhan khẽ đỏ lên, cô đẩy thân thể anh ra, đứng dậy, tuy quần áo của hai người chẳng hề hở hang thiếu vải, nhưng anh vừa mới nằm trên người cô nên cô vẫn có thể cảm giác được cơ thể anh nảy sinh biến hóa. Nhưng lúc quan trọng vẫn kiềm lại được.

Trác Chính Dương xoay người, đưa tay sửa sang cổ áo của cô, cô cũng đưa tay cài lại nút áo phía trên cho anh, nút áo này do vừa nãy vận động không cẩn thận tự bật ra. Chợt, cô nghe có tiếng cười nhẹ, cô ngẩng đầu lên, trong mắt Trác Chính Dương tỏa ra niềm vui, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, nét cười bên trong đôi mắt phảng phất lộ ra sự lưu manh.

"Khi vừa mới hôn em, anh rõ ràng thấy như mình đang phạm tôi, bây giờ anh mới thực sự cảm giác được, Đồng Nhan, em là vợ của Trác Chính Dương anh"

Anh nói

Đồng Nhan ngạc nhiên

"Anh đúng là phản ứng chậm"

Đầu anh đặt trên bả vai cô, giọng lười biếng

"Không phải, chẳng qua cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh, nên thời gian thích ứng của anh mới kéo dài"

Cô hỏi

"Vậy thời gian thích ứng của anh lúc nào mới hết?"

Anh chợt giống như một đứa trẻ to xác, nhõng nhẽo

"Thời gian thích ứng dài bao lâu phải tùy thuộc vào biểu hiện của em"

Đồng Nhan

"..."

Đến giờ ăn cơm tối, chị Ngô lên gọi cô và anh xuống,trước lúc đó, cô và anh vẫn luôn ở trong phòng, anh gối đầu lên đùi cô xem một quyển tạp chí Kinh tế tài chính, cô buồn chán xem một quyển album ảnh, chợt ánh mắt cô dán vào mấy tấm hình, Trong hình là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngưa, nụ cười trên mặt còn pha chút non nớt.

Trác Chính Dương nghiêng người liếc qua quyển album trong tay cô, thản nhiên nói

"Em bây giờ hơi gầy"

Dừng lại, nhìn ánh mắt Đồng Nhan không vui

"ANh thích em có da thịt một chút, vì vậy dáng dấp em như trước đáng yêu hơn"

Đồng nhan 囧.

-

Lúc cô và Trác Chính Dương đi xuống, mẹ Trác Chính Dương - Triệu Mộng Dịch, vẫn chưa về, ông Trác tuy không nói gì, nhưng từ nét mặt của ông có thể đoán được ông không vui. Trác Chính Dương tỏ vẻ không có chuyện gì, lôi kéo cô ngồi vào bàn, hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của một người khác, Lam Tây Nhạc.

Cô ngồi bên cạnh Trác Chính Dương, cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng đáp lời ông Trác vài câu, bề ngoài không coi là vui vẻ, ấm áp nhưng cũng xem như hài hòa, dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là cô phải làm ngơ cô nàng Lam Tây Nhạc đang quang mình chính đại đánh giá mình.

Ăn cơm tối xong, ông Trác đề nghị bọn họ đêm nay ngủ lại, nhưng Trác Chính Dương từ chối thẳng thừng, sau đó anh lại lôi kéo cô ra cửa. Lúc Đồng Nhan lên xe, hơi băn khoăn, sau đó nói với Trác Chính Dương

"Em muốn về thăm nhà một chút"

Trác Chính Dương suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Nhà cô hồi xưa cũng ở trong quân khu này, Trác Chính Dương lái vòng vèo qua mấy khúc cua là đến. Anh bấm cửa kính xuống hộ cô, cô ngắm nhìn bên ngoài, chợt phát hiện bây giờ ngay cả dũng khí xuống xe cũng không có, cô ngắm nhìn kỹ rồi nói

"Chúng ta về thôi, thật ra cũng chẳng có gì đẹp..."

Trác Chính Dương im lặng, sau đó lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, thả vào tay cô

"Khi nào quyết định đến thì nói với anh"

Cô nói

"Được"

Vì sao Trác Chính Dương có chiếc chìa khóa này cô không cần hỏi, anh đối với cô quá tốt, việc anh làm vì cô đã quá quá nhiều rồi.

-

"Nếu chúng ta đã kết hôn, đêm nay chuyển tới nhà anh đi"

Anh dừng xe, quay đầu nói với cô

Đồng Nhan

"........Được"

Trác Chính Dương khẽ cười

"Anh giúp em dọn đồ, nhân tiện đón Cách Lạp..."

"Chân anh bây giờ chưa tiện, em đi một mình là được rồi"

Trác Chính Dương trầm mặc

"Vậy cũng được, anh ở đây chờ em"

Đồng Nhan bật cười, xuống xe. Trác Chính Dương lại nói thêm một câu

"Phải nhanh lên nhé"

-

Đồng Nhan rời đi một lúc, điện thoại của anh vang lên, anh nhấc máy, nhấn nút nghe.

"Có kết quả sao?"

Anh hỏi

Một hồi sau, anh nói

"Dù sao không được rút dây động rừng. Lão hồ ly Tống gia càng lúc càng thắt chặt đề phòng, cậu dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm là được"

Trác Chính Dương một tay đỡ lấy điện thoại, vừa xoay người nhìn ra cửa xe, vì nhiệt độ chênh lệch giữa trong và ngoài xe nên trên mặt kính xe phủ lên một lớp sương mờ. Ngón tay thon dài của anh để lên cửa xe, viết mấy chữ.

"Tần Nhiên cũng đã truy xét chuyện này?"

Khóe miệng anh nhếch lên

"Bây giờ hắn ta làm chuyện này, đúng là quá muộn, nhưng..."

Anh liếc nhìn chữ "Đồng Nhan" trên cửa xe, thản nhiên nói

"Hắn ta đúng là người tàn nhẫn nhỉ, Tống Hà Kiến xem như sắp thành cha vợ hắn, hắn vẫn muốn ra tay với lão, hắn ta nghĩ làm vậy, cô ấy sẽ tha thứ cho hắn sao, thật nực cười"

-

"Cái gì?"

Trình Mai Mai không tin nhìn Đồng Nhan

"Cậu và Trác Chính Dương đã đăng ký?"

Đồng Nhan

"Đăng ký"

Giọng Trình Mai Mai kích động

"Nhan Nhan chết tiệt, cậu có bị phản ứng phụ của thuốc không đấy, đăng ký kết hôn không giống như xếp hàng lấy số ở bệnh viện đâu, hai người thật là...."

Cô trong chốc lát không nghĩ ra từ để miêu tả, cứng họng.

"Thật là ngang bướng"

Cách Lạp tiếp lời Trình Mai Mai, ôm ngực nhìn Đồng Nhan

"Đồng Nhan, mẹ rốt cục làm được một chuyện có tiền đồ rồi đấy"

Đồng Nhan nói với Cách Lạp

"Thu dọn hành lý của con đi, chúng ta dọn tới nhà ba Trác của con"

Trình Mai Mai kéo tay Đồng Nhan

"Cậu đi thật à?"

Đồng Nhan nghĩ nghĩ

"So với việc Trác Chính Dương tới đây ở, mình nghĩ mình và Cách Lạp qua nhà anh ấy hợp lý hơn"

Trĩnh Mai Mai bĩu môi

"Có chồng liền quên bạn, vong ân phụ nghĩa, chưa từng thấy kẻ nào không công bằng, tuyệt tình như cậu"

Đồng Nhan bật cười

"Nếu không mình bảo Trác Chính Dương chuyển tới đây nhé"

"Đừng, nơi này của chúng ta không chứa chấp nổi Đại Phật như anh ta "

Trình Mai Mai vội lắc đầu, từ chối

"Cậu vẫn nên dọn đi cùng anh ta đi, mình cũng được yên tĩnh một chút"

Đồng Nhan xem thường

"Mấy ngày nay, Thiệu Vũ Hành để cho cậu được yên tĩnh à?"

Sắc mặt Trình Mai Mai mất tự nhiên, lẩm bẩm, sau đó nhìn Đồng Nhan

"Mình quyết định bắt đầu tìm người để thân mật"

Động Nhan bị ý tưởng bốc đồng này của Trình Mai Mai làm cho giật mình

"Cậu và ai thân mật?"

"Đàn ông"

Trình Mai Mai lời ít ý nhiều

"Cậu thiếu đàn ông...."

"Bà đây thiếu đàn ông lâu rồi"

Trình Mai Mai nói

"Mình cảm thấy mình nên đi ra ngoài nhiều một chút, ngắm nhìn thế gian, cảm nhận đàn ông bên ngoài, sau đó gả cho một người tốt"

Cô nàng dừng lại nhìn Đồng Nhan

"Vấn đề của cậu cũng được giải quyết rồi, mình không thể chần chừ nữa, cần phải tốc chiến tốc thắng"

Đồng Nhan

"Cậu và Thiệu Vũ Hành?"

"Nhìn những người đàn ông khác nhiều hơn mới có thể phát hiện ra Thiệu Vũ Hành căn bản chỉ là một đứa trẻ to xác khoác cái mác tinh anh mà thôi"

-

Cô và Cách Lạp thu dọn đồ đạc, sau đó đi tìm Trác Chính Dương. Khả năng thích ứng của Cách Lạp rất mạnh, đối với việc cô bất chợt gả cho Trác Chính Dương, phản ứng của nó chỉ có mấy chữ này

"Trời sắp bão à mà mẹ muốn lập gia đình, may mà mà chọn được người tốt để gả, con cũng được ' con quý nhờ mẹ'"

Trác Chính Dương có một căn nhà ở khu trung tâm thương mại thành phố, sau khi anh dọn ra ngoài ở, chỉ một mình ở đây, ít khi quay về Trác gia, trừ khi bà Trương đích thân tới, mời anh về nhà.

Trác Chính Dương dựa vào cánh cửa màu đen, cợt nhả với Cách Lạp

"Con trai, ba dẫn con đi xem phòng của con nhé"

Khi cô và Cách Lạp đến, Trác Chính Dương gọi người tới sửa sang lại một phen, hiệu suất làm việc thật đáng kinh ngạc, vừa mới một lúc, căn phòng mang hơi thở của bé trai đã hoàn thành. Cách Lạp rất hài lòng về một hàng Transfomers để trong tủ kính, nó ôm bắp chân bị thương của Trác Chính Dương

"Con đúng là 'Con quý nhờ mẹ mà' "

Đồng Nhan xếp quần áo vào tủ trong phòng Trác Chính Dương,chiếc tủ rất lớn, bên trong la liệt quần áo của anh, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bên trên treo một hàng âu phục, đủ loại áo sơ mi các màu, phía dưới là một ngăn kéo nhỏ, bên trong để cà vạt, đồng hồ đeo tay. Phía dưới cùng, Đồng Nhan hấp tấp nhìn, khuôn mặt ửng hồng, cô không biết rốt cuộc định lực của mình mạnh mẽ khác người cỡ nào, ngăn cuối cùng tủ quần áo chính là để quần lót của đàn ông, tất cả đều cùng một nhãn hiệu.

Tủ quần áo vốn là tủ đôi, cộng thêm quần áo của cô, hai bên tủ quần áo so ra thì bên của cô ít tới đáng thương. Trác Chính Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường nói với cô

"Thay quần áo đi, tý nữa chúng ta đi mua một ít đồ đạc"

Cô hỏi

"Mua gì?"

Trác Chính Dương nhẫn nại trả lời cô, tâm tình vô cùng tốt

"Cuộc sống vợ chồng cần thứ gì nhiều nhất hả, vừa rồi em cũng để ý rồi đấy, ở đây chúng ta thiếu nhiều thứ, phòng bếp ngay cả xoong, nồi, bát đĩa, thìa cũng không có, nếu nữ chủ nhân ngôi nhà đã tới thì vài thứ kia nhất định phải đầy đủ"

Đồng Nhan

"Anh lấy em tới nấu cơm cho Trác thiếu anh à..."

Trác Chính Dương thong thả đáp

"Nhan Nhan, sao em có thể xem nhẹ mình vậy chứ, tác dụng của người vợ đâu chỉ để nấu cơm, em có thể nói tới rất nhiều công dụng khác, chẳng hạn như.."

Anh mờ ám cười, mặt mũi đều mang ý hài hước.

Đồng Nhan phớt lờ anh, sắp xếp xong đồ đạc, cô cầm chiếc áo khoác màu kem định mặc vào thì được một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng, cằm anh đặt trên vai cô, khiến cho cô hơi ngứa ngáy.

"Đừng làm loạn, em phải thay quần áo..."

Cô nói

"Chờ chút, chúng ta đừng mặc bộ này, đổi bộ khác..."

Trác Chính Dương nói xong, dường như làm ảo thuật, mở ra một ngăn tủ khác, bên trong bày rất nhiều quần áo của phụ nữ. Anh lấy một bộ đưa cho cô

"Mặc bộ này đi, anh muốn nhìn dáng vẻ em khi mặc bộ này"

Đồng Nhan nhận lấy bộ đồ trong tay anh, quần áo trong ngăn tủ đều mới tinh, lại còn là kiểu dáng mùa đông mới nhất.

"Hôm qua anh gọi người tới chuẩn bị, anh nghĩ, ngày mai căn phòng này nhất định có nữ chủ nhân đến"

Trác Chính Dương đứng sau lưng cô giải thích

Đồng Nhan cười thoải mái

"Vừa rồi em còn tưởng, quần áo này là của bạn gái cũ anh để lại..."

Trác Chính Dương khuôn mặt biến sắc

"Em..."

"Nên vừa rồi em thấy hơi mất mát"

Cô ngẩng đầu nói

Khuôn mặt Trác Chính Dương giãn ra, lời cô vừa nói khiến tâm tình của anh tốt lên vài phần. Đột nhiên, anh dường như nghĩ ra điều gì, nhẹ nhàng than thở nói

"Đồng Nhan, em có biết không, dù cho lời nói của em chỉ là lời nói dối vẫn khiến cho anh vui vẻ rất lâu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.