Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 41: Chương 41




Gần đây, anh luôn mơ một giấc mơ, anh mơ thấy anh và người phụ nữ kia đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà. Tòa nhà rất cao, bên dưới trắng xóa. Cô có chứng hơi sợ độ cao, anh nhớ cô từng nói qua chuyện này với mình. Anh hỏi cô

"Đứng trên cao như thế, có sợ không?"

Cô cười với anh, cười rất tươi, mắt cong lên, tỏa ra ánh sáng, nửa khuôn mặt bên trái lộ ra lúm đồng tiền, cô nói

"Chỉ cần ở cùng với anh, em không sợ điều gì cả"

Nụ cươi của cô giống như đâm thẳng vào mắt anh, tay anh đặt trên vai cô, khẽ cười với cô một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy, cả người cô cứ như vậy rơi xuống. Hình như anh nghe thấy cô đang gọi tên mình. Nhưng anh không thể biết được, biểu tình lúc cô gọi tên anh thế nào. Anh không muốn nhìn, anh sợ hãi, anh quay mặt đi cảm giác cơ thể mình run dữ dội hơn.

Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, cứ đứng mãi giống như bị yểm bùa vậy, ý thức của anh vẫn thanh tỉnh, nhưng cơ thể lại cứng đờ không thể cử động nổi, anh chợt nhớ tới một câu nói của cô

"Tần Nhiên, em thật sự cho rằng chúng ta có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long đấy"

Em thực sự cho rằng chúng ta có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long đấy.........

Anh đột nhiên quay người lại, nhưng đã không còn nhìn thấy được gì nữa, anh nhìn xuống phía dưới, chỉ là một vùng trắng xóa, anh không thể thấy được đáy, cũng không thấy được cô, nụ cười của cô tan biến, con người cô cũng thế.....

-

Anh tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, hoảng sợ, đầu đầy mồ hôi. Anh theo bản năng nhìn phần giường bên cạnh, cô đang ngủ rất bình yên bên cạnh anh. Tướng ngủ của cô rất khó coi, lúc ngủ, cô khẽ hé miệng, để lộ hai hàm răng trắng. Cô ngủ rất say, anh khép miệng cô lại, trái tim buông lỏng ra một chút, anh ngồi dậy uống một hớp nước, sau đó chậm rãi nằm xuống, giống như sợ đánh thức cô.

Anh ngắm nhìn cô thật kỹ, nghiêng người ôm lấy cô, có lẽ anh ôm hơi chặt khiến cô bị đánh thức

"Sao vậy...."

Cô mơ màng, giống như con mèo nhỏ chưa tỉnh hẳn ngủ, uể oải trong lòng anh

"Không sao..."

Anh nhẹ nhàng nói

"Ngủ đi"

Từ trước tới giờ, anh thức dậy rất sớm, nhất là mấy ngày nay. Anh ngủ không sâu, chất lượng giấc ngủ gần đây lại kém, anh cho rằng mình không ngủ an giấc được. Cô không biết lấy ở đâu về một ít trà an thần và phương thuốc Đông y. Nhưng chỉ có trời mới biết, giấc ngủ của anh không có cách nào trị khỏi. Vì cô, anh tiến thoái lưỡng nan, sau khi suy nghĩ, tính toán thiệt hơn, mặc kệ anh chọn lựa thế nào, cũng đều không thắng nổi cửa ải trong lòng mình.

Trước kia, cha anh từng dạy nói, anh tự tin quá mức. Khi ấy, anh cho rằng, chỉ cần mình có năng lực và chuẩn bị kỹ, tự tin một chút cũng có sao. Anh tự tin có thể nắm chắc cô, tự tin anh có thể khống chế tình cảm của mình, nhưng anh lại quên một một điều, anh có thể khống chế được tình cảm của anh với cô lúc đó, nhưng anh lại không điều khiển được trái tim mình, cũng không kiểm soát được lòng mình từ từ đắm chìm. Giống như đối với tình cảm này, anh cho rằng mình là người chiến thắng, không ngờ, dù cho anh có thừa nhận hay không, anh mới là người thua thảm hại nhất.

-

"Anh là Tần Nhiên sao, em là Đồng Nhan khoa kiến trúc, chúng ta có thể làm bạn trước được không?"

Cô đuổi theo anh, vui vẻ đi sát anh chào hỏi, cô thở hổn hển, cái trán trơn bóng vẫn còn nhễ nhại mồ hôi.

Anh nhớ, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ tàu, quần jean xanh, gọn gàng, thoải mái khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu. Anh nhíu mày liếc nhìn cô gái này, theo bản năng xem cô như một cô nàng buồn chán tới bắt chuyện với mình, câu kế tiếp của cô cũng chứng mình ý định của cô đúng là như vậy.

Cô nói

"Vóc dáng anh rất giống một người em biết, vì thế em tới đây làm quen với anh"

Anh cảm thấy nực cười, câu thoại thông thường này bị cô đào từ nơi nào lên không biết, anh nhìn cô, dáng dấp không tệ, mặt trái xoan, đôi mắt rất có hồn, rất hoạt bát. Anh chợt kiên nhẫn hỏi

"Cô biết tôi sẽ tới đây?"

Cô suy nghĩ rồi nói

"Dĩ nhiên không phải ....thật ra... em nghĩ như vậy thật, nếu anh cảm thấy em không tệ, vậy chúng ta làm người yêu của nhau đi"

"Tại sao?"

"Bởi vì em cho rằng anh không tệ..."

Cô nhìn anh, mặt ửng đỏ, nhưng lại nói rất hùng dũng.

Anh theo bản năng cảm thấy da mặt cô gái này thật dày. Từ 7 tuổi trở đi, anh và mẹ ra nước ngoài sống, cũng gặp những nữ sinh so với cô càng phóng khoáng, nhiệt tình hơn, nhưng chưa từng thấy qua ai có dáng vẻ như cô. Có điều cô không hề xin số điện thoại anh, cũng không để lại phương thức liên lạc, lúc rời đi chỉ nói với anh một câu

"Em sẽ lại tới tìm anh"

Đối với sự kiện xen ngang này, anh chỉ có thể nói rằng anh không ghét, anh cũng không bài xích khi cô giữa đường chặn anh lại.

-

Anh đang đi trên đường, cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, cười hì hì chào hỏi. Sau khi bắt chuyện xong, lại mặt dày đi cùng anh, lý do của cô là

"Em với anh thuận đường mà, đi cùng nhau đi"

Hóa ra anh muốn đi tới XX à , em đi với anh, em vừa khéo có chuyện riêng cần tới đó.

"Anh muốn tới thư viện phía đông trường học sao, anh vừa mới nhập học, chắc không biết đường, em dẫn anh đi..."

Anh nói

"Tôi biết đường"

Cô ngẩng đầu nhìn anh

"Không chừng đường mà anh biết lại sai, anh vẫn nên đi theo em cho chắc chắc"

Lúc cô dẫn đường cho anh, chắc cô cũng quên mất bản thân cô cũng chỉ là sinh viên năm nhất, khu cô học cũng còn không rõ phương hướng, sao có thể dẫn anh tới khu phía Đông trường học được đây.

Cô dẫn anh đi lòng vòng rất lâu cũng không tới được khu Đông, nhưng dọc đường cô luôn tìm ra chủ đề, ríu ra ríu rít nói liên tục. Dù anh biết cô dẫn mình đi lòng vòng, sai đường rồi nhưng anh không nhắc, tiếp tục đi theo đường mà cô đi nhầm, tiếp tục nghe cô tíu tít. Đi rất lâu, cuối cùng anh không nhịn được

"Cô nên theo tôi thì hơn"

Cô cười

"Được..."

Anh ở trong thư viện tự học, cô lơ đãng ngồi cạnh anh, cô cầm một quyển ' thời đại kiến trúc' trong tay, khi đó, anh mới biết được cô học ngành kiến trúc.

Cô nhỏ giọng hỏi anh

"Anh còn nhớ tên em không..."

Anh dừng lại rồi nói

"Không nhớ rõ"

Anh thành thật trả lời, anh quả thực không nhớ tên cô.

Trên mặt cô lộ ra vẻ mất mát, nhưng nhanh chóng tan thành mây khói, cô lấy một mảnh giấy từ trên máy tính xách tay ra, viết tên mình lên giấy rồi đưa cho anh. Trên tờ giấy viết hai chữ to đùng : "Đồng nhan" , chữ của cô rất đẹp, có thể thấy được hồi bé cô phải chăm chỉ luyện chữ thế nào. Cô lấy lại tờ giấy trong tay anh, rút một quyển sách trên bàn, kẹp tờ giấy viết tên co vào giữa quyển sách ấy. Cô giả sách lại cho anh, cười

"Nếu lại quên tên em thì lật sách ra, ôn lại một lần, dù cho anh là một người không có khả năng chịu trách nhiệm dân sự thì cũng có thể nhớ kỹ"

Lúc anh chơi bóng rổ có thể trông thấy chỗ cô đứng, cô ra sức vẫy tay với anh, anh làm như không thấy, cô vẫy tay càng hân hoan, xong trận bóng, nữ sinh gọi tên anh không ít, nhưng giọng của cô lại to nhất. Anh nhìn cô, chợt nghĩ tới một loại chim, thân thể nhỏ bé, nhưng lại có thể tỏa ra năng lượng kinh người. Anh không nhớ được tên loại chim này, chỉ nhớ hồi nhỏ, ba mua cho anh một bộ bách khoa toàn thư nên anh mới biết.

Đây là lần đầu tiên ở trên sân bóng, anh lại thất thần.

Vì không chú ý nên anh bị một quả bóng bay tới từ sau lưng đập trúng, quả bóng rổ sống động đập thẳng vào gáy anh, lực rất lớn, anh lập tức biết, đây không phải tai nạn sân bóng ngoài ý muốn mà do Tần Nhiên anh đắc tội với người ta. Anh xoay người lại, một anh chàng mặt mũi tuấn tú đứng đối diện, ánh mắt khiêu khích, sau đó nhếch miệng nhìn anh cười

"Xin lỗi, có điều cậu cũng nên lưu ý cẩn thận hơn, lần sau không phải chỉ đơn giản đập trúng cổ thế đâu"

Anh cười

"Lần sau tôi chú ý hơn, cậu cũng nhớ mang theo đôi mắt nhé, trên sân bóng lỡ tay, không chỉ là chuyện tài năng không bằng người khác đâu"

Anh chàng kia định nổi giận thì cô chạy tới cạnh bọn họ, cô nhìn anh chàng kia

"Trác Chính Dương, anh có biết chơi bóng không thế, anh đánh bóng rổ mà như bóng chày vậy?"

Sau đó cô xoay người, nói với anh

"Có nặng lắm không, có muốn đi tới phòng y tế xem qua không?"

Anh liếc nhìn cô, rồi lại nhìn anh chàng cầm bóng rổ đập trúng mình, chợt hiểu chuyện gì xảy ra, anh cười với cô

"HÌnh như bị thương rồi, cô....đi tới phòng y tế với tôi nhé"

Cô chạy qua đỡ anh, anh buồn cười nói

"Tôi bị đập vào gáy, chứ không phải chân"

Dừng lại, rồi anh bật cười

"Chân của tôi vẫn tốt"

Cô "Vâng", nhưng cũng không buông tay ra, cô nói với anh

"Cứ để em đỡ anh đi, nếu như anh đột nhiên té xỉu thì sao bây giờ, khoảng cách giữa gáy và đầu rất gần"

Anh nở nụ cười, tùy cho cô đỡ. Cô nói

"Người vừa đập bóng trúng anh là bạn của em"

"Tôi biết"

Cô chần chừ nói

"Chắc là anh ấy không cẩn thận thôi, anh đừng để ý"

Anh nhìn cô

"Cô nói ' chắc là', vậy tôi cũng không biết nói sao cho tốt"

Cô khẽ thở dài, sau đó xé miếng cao dán

"Anh xoay người lại đi, em giúp anh dán cao"

Dù đang mùa hè nhưng tay của cô vẫn lành lạnh, lúc cô giúp anh dán cao, ngón tay không cẩn thận lướt qua phần da nơi gáy anh, mỗi một lần chạm qua, trong lòng anh đều có một cảm giác kích thích, nhưng cảm giác này bị anh dồn sức gạt bỏ.

-

Có lần, một người bạn cùng phòng nói đùa với anh

"Tần Nhiên, mình thật hâm mộ câu, em gái theo đuổi cậu là thật đấy"

Anh cười, không quan tâm. Anh bạn đó còn nói

"Không những xinh đẹp, mà gia thế còn rât tốt"

Anh

"Gia thế?"

Bạn cùng phòng"

"Cha cô ấy là Đống Kiến Quốc đấy. Đồng Kiến Quốc của thành phố A, dù mình chỉ mới nghe nói, nhưng.....khá giống nhỉ"

Anh đang cầm quyển kia trong tay, lật trang sách, lấy ra mảnh giấy lần trước, trên tờ giấy trắng viết hai chữ uốn lượn : Đồng Nhan.

-

Buổi tối, cô gọi anh xuống, anh hơi lưỡng lự rồi đi xuống lầu. Cô mặc rất đơn giả, áo phông trắng và quần sooc xanh thẫm. Cô đưa một bình thuốc nhỏ cho anh

"Em có một người bà con mang từ Hongkong về, Hoàng Phi Hồng ngày xưa hay dùng nó lắm"

*Hoàng Phi Hồng (9 tháng 7 năm 1847 – 24 tháng 5 năm 1924) là một võ sư của nền võ thuật Trung Quốc, sinh ở làng Lộc Đan, núi Tây Triều, thuộc phủ Nam Hải, tỉnh Quảng Đông. Ông còn là một danh y với hiệu thuốc Bảo Chi Lâm. Ông là một anh hùng dân tộc của Trung Hoa, là nhân vật trong nhiều bộ phim.

Anh cười

"Hình như Hoàng Phi Hồng người Quảng Châu nhỉ?"

Cô bĩu môi

"Chẳng lẽ anh còn không biết Hoàng Phi Hồng có thân thích ở Hongkong sao?"

Anh nhận lấy bình rượu thuốc trong tay cô

"Cảm ơn"

Cô cười vui vẻ

"Không có gì..."

Anh chợt hỏi

"Vì sao tốt với tôi như vậy"

Mặt cô hơi ửng đỏ, sau đó ngẩng đầu nói với anh

"Không phải bây giờ anh mới biết, Đông Nhan em thích anh từ rất lâu rồi"

Anh nói

"Nếu đây là lời bày tỏ của em, vậy tôi đồng ý"

Cô ngẩn người ra, ngây ngốc cười

"Vậy chúng ta bây giờ có phải người yêu không?"

Anh trầm mặc

"Phải"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.