Nữ Hoàng Bi Kịch

Chương 51: Chương 51




"Có một người tốt bụng đã đưa tôi tới bệnh viện, nhưng lúc tôi tỉnh lại, người ấy đã đi rồi, tôi rất cảm động, sau khi ba xảy ra chuyện, tôi cho rằng người tốt trên đời này chẳng còn lại là bao, có điều, sau này tôi hiểu ra rằng, những người dân nghèo hầu như đều là những người nhân hậu, tấm lòng của bọn họ không hề thua bất cứ một kẻ có tiền nào quyên tặng một mạch 10 trường tiểu học Hy vọng. Khi tỉnh lại ở bệnh viện, Trình Mai Mai mắng tôi, cô ấy nói một câu khiến tôi cảm thấy rất tốt, vì câu nói ấy, dù cuộc sống mấy năm nay của tôi và Cách Lạp có khổ mấy, tôi cũng cố gắng vượt qua...."

Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên

"Trình Mai Mai nói: Bây giờ tiền đồ của anh ta rộng mở, cậu thì tinh thần sa sút tới nỗi tự sát, chẳng lẽ trong lòng cậu không cảm thấy khó chịu sao?"

"Sao lại không khó chịu chứ, hơn nữa cực kỳ khó chịu, cảm giác này giống như một khối u ác tính vậy..."

Tay anh đặt trên bàn, khớp xương rõ ràng, trắng nõn, thon dài, nhưng đầu ngón tay khẽ run lên, anh ngồi rất thẳng, thẳng tới mức cứng đờ.

"Sau chuyện này..."

Đồng Nhan cố gắng nhớ lại, cô cười, nói tiếp

"Sau đó, tôi đi Mỹ, tìm bà bác trên danh nghĩa. Khi rời đi, tôi quyên số tiền anh đưa tôi cho tổ chức chữ thập đỏ, dù lúc ấy tôi rất nghèo nhưng lại kiêu ngạo, không muốn dùng tiền mà Tần gia cho. Ba tôi cũng để lại một ít tiền, vì vậy tôi dùng tiền này trang trải cuộc sống ở Mỹ một thời gian, hơn nữa, sau khi sinh con, tôi còn có thể ra ngoài tìm việc làm"

"Nhưng đến Mỹ, tôi mới biết, bà bác có thói quen đánh bạc, không những thua sạch tài sản mà chồng bà để lại mà còn nợ rất nhiều tiền của bọn cho vay nặng lãi. Lúc mới sang Mỹ, bà ta đối với tôi rất tốt, tôi vô cùng cảm kích, nhưng có một số người đối với mình không hẳn là thật lòng, người ta đối tốt với anh bao nhiêu thì sẽ lấy đi của anh bấy nhiêu....Đáng ra tôi phải rút kinh nghiệm, phải rút ra được bài học từ anh....nhưng có lẽ trời sinh tôi ngu dốt, khi bà ta hỏi tôi có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng, tôi nên hiểu bà ta có chủ ý. Khoản tiền này tôi dự định dùng khi sinh con, vì vậy tôi không hề nói cho bà ta biết. Chắc bà tay thấy tôi chẳng còn giá trị lợi dụng nên gạt tôi qua một bên, bán tôi cho lũ ở chợ đen đổi lấy khoản nợ của bà ấy. Dù có đánh chết tôi cũng không tin nổi, bà ấy có thể làm một chuyện như thế..."

"Đại ca chợ đen là một người Hoa nhập cư trái phép, là một tên lưu manh ở Chinatown giả mạo thành một ông chủ sòng bạc, không cần nghĩ cũng biết thủ đoạn của hắn hung tàn thế nào, tôi từng thấy bộ dạng người bị hắn sát hại, một sinh mạng trong tay hắn chẳng qua cũng chỉ mất hai phút. Vì ở khoảng cách rất gần, nên tôi có thể ngửi thấy mùi tanh của máu, lần đầu tiên tôi xuất hiện phản ứng khi có thai, đấy có lẽ là lần tôi bị nôn kinh khủng nhất khi mang thai Cách Lạp, tôi nôn tới tận khi cả mật dịch cũng nôn ra mới ngừng"

"Ông chủ sòng bạc thích những cô gái người Hoa, tôi cũng có mấy phần tư sắc, nên vẫn được mua với giá cao. Nhưng lúc tôi nói cho hắn biết tôi đã có thai, hắn vô cùng tức giận. Tuy hắn tức giận rất đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng không sao. Hắn bắt bà bác tôi về, đánh ngã bà ta, bà ấy cố gằng quỳ, cầu xin tôi cứu bà...tôi thấy thật nực cười, thân tôi, tôi còn chẳng lo xong nữa là cứu bà ta, nhưng cũng có thể hiểu được, khi người ta tới đường cùng, khi người ta đã tuyệt vọng, thì điều gì cũng có thể làm. Giống như nếu anh sắp ngã từ trên vách núi cao xuống, anh hy vọng có thể nắm lấy thứ gì đó có thể giữ mình lại. Vân may là một sợi dây, nếu vận số không tốt, vậy thứ mà anh níu lại được chính là một con rắn độc"

"Sau đó, tôi dùng khoản tiền dự định dùng khi sinh và khế ước nhà đổi lấy mạng bà ta. Tôi cứu bà ấy chẳng vì một lý do nào cả, chỉ là muốn tích đức cho đứa con sắp chào đời mà thôi, dù sao, một mạng người so với mấy vạn đô la cũng đáng giá hơn"

"Ông chủ sòng bạc thực ra cũng không quá xấu xa, dù chúng tôi không trả hết nợ nhưng hắn vẫn thả cho chúng tôi một đường sống, vì hắn thấy tôi chỉ là một phụ nữ đang mang thai, không cần đuổi cùng giết tận. Khi tôi mang tờ khế ước nhà ra, hắn ném cho tôi một nghìn đô, có lẽ còn chẳng đủ cho anh uống một chai rượu vang đắt tiền....nhưng chút tiền này....cũng đủ để con trai anh được sinh ra, không tới nỗi không đủ tiền mua sữa, bột...."

Đồng Nhan không hề nhìn biểu cảm của Tần Nhiên lúc này, nhưng cô biết lúc này khuôn mặt anh cực kỳ khó coi. Cô nhớ lại hồi xưa, không biết những lúc cô gặp khó khăn rồi kể cho anh thì biểu tình lúc ấy của anh thế nào. Nhưng bây giờ, cô bình tĩnh kể lại mọi chuyện, cô cũng chẳng còn quan tâm tới phản ứng của anh nữa. Ngày xưa, cô muốn hiểu cảm nhận của anh có lẽ bởi vì cô để ý tới anh, cô muốn dùng những vết thương của mình để làm tổn thương tới anh. Còn bây giờ, cô bình thản kể lại, giống như đang nói về một chuyện của người khác vậy, vô cùng hững hờ.

Tương tự, có một số việc, ngoài mặt không hề quan tâm, nhưng trong lòng lại khác.

"Sau đó thì sao..."

Anh mở miệng, hỏi, giọng khẽ run, giống như vì quá lạnh mà đầu lưỡi bị líu lại.

"Vì sinh tồn, chúng tôi dọn tới một vùng có đời sống thấp nhất nước Mỹ, khi ấy, bụng tôi đã rất lớn rồi. Công ty ở đấy chắc chắc sẽ không tuyển dụng một thai phụ chờ sinh, huống hồ người Hoa đi tìm việc cũng là một điều trở ngại. Vì vậy, đoạn thời gian chờ sinh, tôi và bà bác làm người giúp việc, tuy tiền công không nhiều nhưng vừa đủ để nuôi sống mấy người chúng tôi"

"Có lẽ thời kỳ mang thai, tôi không chăm sóc tốt cho bản thân, hơn nữa trải qua nhiều chuyện, nên chưa đủ tháng thì Cách Lạp đã chào đời, mới được bảy tháng mà thôi, anh không biết đâu, lúc con ra đời, nó chỉ giống như một con chuột nhỏ ... Đúng rồi, anh còn chưa biết ngày sinh nhật của Cách Lạp nhỉ?"

Cô ngẩng đầu, cười thoải mái với anh

"Nó chào đời vào ngày 16 tháng 6, sinh sớm hơn so với dự kiến hai tháng. Khi ấy, tôi rất lo lắng, tôi lo nó có thể bị ảnh hưởng vì đẻ non hay không , nhưng nó rất kiên cường, vẫn luôn rất kiên cường....Bác sĩ nói cho tôi rằng nó là một đứa trẻ hoàn toàn khỏe mạnh, lúc ấy tôi rất biết ơn ông trời, ông trời đối với tôi coi như không tệ...."

Đồng Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, bức tường của phòng ăn này được lắp bằng kính, lúc ăn cơm có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, ngoài vườn là một vùng mai, thời tiết hiện tại là thời điểm thích hợp để hoa mai nở rộ, trong nháy mắt khuynh thành, trong nháy mắt hương hoa lan tỏa, cô khẽ nhìn thoáng qua.

Cô xoay đầu lại, tiếp túc kể

"Sinh Cách Lạp ra, tôi được trải nghiệm niềm hạnh phúc của một người mẹ, đồng thời, tôi phải gánh vác khoản chi tiêu lớn hơn. Có điều khi ấy, may mắn thay, bà bác giúp đỡ tôi chăm sóc con, tôi có thể ra ngoài tìm một công việc đánh máy. Cuộc sống tuy vất vả, túng thiếu nhưng không tới nỗi chết đói"

"Song, bác tôi lại không can tâm sống một cuộc sống thiệt thòi như vậy, bà dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình để đổi lấy một canh bạc cuối cùng, bà ấy có thể chịu đựng được việc tài sản qua một đêm trở về hư không, nhưng không thể chịu nổi phải tính toán từng đồng lẻ để sống qua ngày."

"Bà tự sát, bà đi rất bình yên, giống như ba tôi, có lẽ mọi chuyện cũng đã phai nhạt, lúc bà đi, tôi không thương xót là mấy, nhưng trái lại, Cách Lạp tuy mới chỉ mấy tháng tuổi, nhưng lại khóc rất lợi hại, có thể do bà ấy đã chăm sóc nó một thời gian nên nó có cảm tình với bà....Anh xem, con trai anh trọng tình cảm hơn anh nhiều..."

"Sau khi bác mất, không còn ai chăm sóc cho Cách Lạp nữa, nên tôi mời một người phụ nữ da đen tới chăm sóc con, người phụ nữ ấy rất tố, tuy tiền lương tôi trả cho cô ta không nhiều, nhưng cô ấy chăm sóc rất chu đáo cho Cách Lạp. Cô ta thật lòng yêu thương Cách Lạp, mỗi khi tôi về nhà, cô ta kể rất nhiều chuyện nhỏ liên quan tới Cách Lạp, có điều, về sau, vì cô ấy chuẩn bị kết hôn nên không thể trông coi Cách Lạp được nữa, Cách Lạp cũng từng viết thư gửi cho cô ấy....sau này, tôi cũng mời bảo mẫu cho Cách Lạp, nhưng cô này làm không tốt lắm, thật đáng tiếc"

"Sau này, khi Cách Lạp lớn hơn một chút, tôi cảm thấy đưa nó đi nhà trẻ có vẻ hiệu quả hơn so với mời bảo mẫu trông nom nó. Từ bé, nó đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, ngày đầu tiên tôi dẫn con tới nhà trẻ, nó không hề khóc mà chỉ khẽ cắn môi, nói với tôi: Mẹ, sau khi tan làm, mẹ nhất định phải tới đón con nhé...Tôi là mẹ của nó, nhưng dường như nó sợ một ngày nào đó bỗng nhiên tôi lại bỏ nó mà đi, lúc ấy nó còn nhỏ như vậy mà đã phải sợ hãi vấn đề này rồi..."

"Ở nhà trẻ chỉ có mỗi mình Cách Lạp là người Hoa, cho nên khó có thể tránh khỏi việc nó bị bắt nạt. Có một hôm, nó về nhà hỏi tôi, có phải bị các bạn ức hiếp thì ba sẽ tới giúp nó hay không? Đó là lần đầu tiên nó có khái niệm về 'ba' . Nó đánh nhau cùng một đứa bé da trắng, đến lúc đánh xong, đứa trẻ kia nói với nó sẽ về mách ba, kêu ba tới dạy dỗ nó.....Khi ấy, tôi vốn định nói cho con biết, nó không có ba, nhưng tôi vẫn lựa chọn nói dối nó....Tôi nói, ba nó ở một nơi rất xa, nếu con có chuyện muốn nói cùng ba, thì cứ nói vơi mẹ, mẹ sẽ giúp con viết vào giấy, sau đó chờ ba trở về rồi đưa cho ba xem.....Có lẽ viết khoảng mấy trăm tờ giấy, rốt cục Cách Lạp cũng biết tôi đang gạt nó, hôm ấy, nó ném tất cả những tờ giấy đó xuống sông....Từ đó về sau, nó không còn nhắc tiếng 'ba' này với tôi nữa...."

Cô nói rất chậm, rất chậm, có lẽ vì những hồi ức này đều có liên quan tới Cách Lạp nên lúc kể lại, khóe miệng cô mang theo tia cười, dù cho nói tới nỗi trong lòng xót xa, nhưng cô cũng chỉ nhẹ nhàng bước qua, giống như tất cả đau xót trước kia chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi, chẳng qua nhiều chuyện cũ vụn vặt cũng có thể kích thích những rung động trong lòng người ta, có điều, chỉ cần một lát, tâm tình lại trở nên 'trời yên biển lặng'.

*chuồn chuồn lướt nước: hời hợt.

"Cách Lạp thực sự rất hiểu chuyện....Tôi nhớ có một lần, lúc ấy nó mới chỉ ba tuổi rưỡi, buổi sáng hôm ấy, tôi chuẩn bị bánh mì cho nó, đấy là bữa trưa của nó ở nhà trẻ, nó thừa dịp tôi không chú ý,nó len lén cạo đi phần mốc meo trên bánh mì của tôi, rồi lặng le thay thế bằng cái bánh mỳ ngon hơn trong túi của nó.....Anh xem, đứa trẻ này bình thường thông minh là thế, nhưng rồi vẫn cứ ngốc nghếch như vậy....Sau đó, tôi đành cố tình bảo nó xuống tầng lấy sữa tươi, rồi đổi lại bánh mì cho nó....Anh có cảm thấy chuyện này thật buồn cười hay không, chỉ là một cái bánh mì mà thôi, Tần Nhiên anh có khi còn không thèm động đến....nhưng con của anh chỉ vì một cái bánh mì mốc mà đau lòng muốn chết....."

Tần Nhiên mở miệng, nhưng vẫn câm như hến, không nói gì, anh chỉ cảm thấy yết hầu rát tới đau đớn, một chữ cũng không thốt lên nổi, trong lồng ngực anh giống như bị bơm nước, loại đau nhức 'gió thổi không lọt' này cuốn trôi hết cảm giác của anh, toàn thân anh dường như gián tiếp bị đẩy xuống địa ngục, linh hồn bị cắt nhỏ, chia năm xẻ bảy, có lẽ tựa như bị bóng đè, anh cảm giác lúc tỉnh dậy , cơ thể anh lại không thể cử động. Trong tiềm thức, anh muốn nói lời xin lỗi....nhưng chính anh nghe những lời này còn thấy buồn nôn.

"Về sau, thời gian ở Mỹ tuy có chút khổ cực, nhưng cũng may Cách Lạp rất hiểu chuyện, nên tôi cũng không tới nỗi cảm thấy không sống nổi. So với con trai, dường như tôi có vẻ gồng mình quá sức, vì vậy cơ thể tôi bị chứng tụt huyết áp, vào viện vài lần, nhưng ở đâu rồi cũng có hàng xóm nhiệt tình, tốt bụng, luôn tới giúp hai mẹ con chúng tôi..."

Tần Nhiên nâng tay che mặt mình, cơ thể run rẩy dữ dội, anh cảm thấy như có một chậu nước sôi nghiêng ngả, đổ trên đỉnh đầu anh, nóng bỏng, khắp nơi đều tràn đầy đau đớn. Tim phổi của anh đều đang run rẩy, mỗi lần hô hấp, cả cơ thể lại đau tới nỗi bản thân không thể chịu đựng nổi.

"Chuyện sau này, dù có mệt mỏi cũng đều cố gắng vượt qua...."

"Xin lỗi, tôi ra ngoài một lúc...."

Tần Nhiên đứng lên, cảm giác như anh phải khó nhọc lắm mới nói ra được những lời này

So với khuôn mặt đang ở ranh giới bộc phát của Tần Nhiên, thì khuôn mặt Đồng Nhan cực kỳ bình tĩnh, cô nhìn anh

"Ừ..."

Anh đi rất chậm, bước chân hơi loạng choạng, dường như không bước nổi nữa, cơ thể anh đụng phải bức tường, va chạm vào nó.

Tại sao có thể như vậy?

Tại sao có thể như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.