Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 131: Chương 131: Lễ vật sắc phong của Sơ Quân




Phượng Sơ vuốt ve chất ngọc trơn bóng, không có bất cứ tỳ vết gì, thế giới này, cô đã không còn là nữ đế quyền khuynh thiên hạ, thì Sơ Quân của cô, vẫn đáng được hưởng những thứ một Sơ Quân nên có được. Dù không thể chính danh phong hào cho anh, thì ít nhất, lễ vật được trao vào ngày sắc phong cũng phải được nhận chứ.

Phượng Sơ nhẹ chân đi sang thư phòng của cô ngay bên cạnh, chỉ bật đèn bàn làm việc, mở ra bộ dao triện khắc của chính mình. Từng phù triện nhỏ xíu dần hiện lên sau những lần đưa dao triện tỉ mỉ, cánh tay Phượng Sơ vận linh lực truyền vào từng đường nét cực ổn định, cho đến khi phù triện che kín một vòng trên bề mặt hạt bạch ngọc, chớp động sáng rực lên giây lát rồi biến mất.

Cô tiếp tục mở hộp gỗ đựng những khối ngọc sưu tầm được, chọn chọn lựa lựa ra một khối bạch ngọc không lớn nhưng chất ngọc cũng được tính là thượng thừa. Phượng Sơ cắt gọt mài giũa một hồi, nhìn qua chính là tạo hình ‘ngọc tông’, đồ ngọc tiêu biểu của hoàng thất Phượng Dụ Quốc. Đồ ngọc hình trụ, bên ngoài hình vuông, ở giữa có lỗ tròn, trên thân ngọc tông Phượng Sơ không phân đốt mà khắc lục chi chít những ấn triện rất nhỏ.

Nếu có người nào thông hiểu trận pháp ở đây, có thể dễ dàng nhìn ra toàn bộ bề mặt ngọc tông đều phủ kín trận văn, không những hộ bình an, tụ thuỵ khí, phá sát tà, còn có thể thông qua ấn ký tinh thần Phượng Sơ để lại cảnh báo cho cô nếu Phó Diên Hựu gặp nguy hiểm tính mạng.

Để kích hoạt trận pháp, Phượng Sơ phải cho đi gần hết số linh khí ít ỏi của bản thân. Nếu là khi xưa, có làm một lúc mười tám, hai mươi cái đối với Phượng Sơ cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi, hiện tại thì không đơn giản dễ dàng như thế, bởi vậy, thứ này đối với cô có giá trị không nhỏ, dù là cha mẹ, em trai cô, cũng không có được.

Cái này cũng phải nói đến luật lệ của hoàng thất Phượng Dụ Quốc, thứ này chỉ có thể do phối ngẫu của chính mình làm. Nếu sau này Hoa Ninh Vũ có cơ duyên tu hành, cô dạy cho thằng bé để tặng cho người thương của nhóc là được.

Cuối cùng, Phượng Sơ vận linh khí rạch một đường cực mảnh trên đầu ngón tay, nặn một giọt máu tươi ấn lên điểm bắt đầu của trận văn, đọc một đoạn khẩu quyết, đến khi dừng lại, ngọc tông nhỏ nhỏ bằng đốt ngón tay đã trở lại màu bạch ngọc trong vắt thuần khiết, làm gì còn nhuốm máu đỏ thắm như vừa rồi. Phượng Sơ tiện tay dùng một sợi tơ hồng lồng qua ngọc tông thắt nút kết cố định lại, sau đó bỏ vào một túi gấm khác, ngày mai nhân tiện đến nhà nhân tiện đến nhà kích hoạt trận pháp trên đài thờ cho Phó Diên Hựu, cô sẽ đưa cho anh… như một món quà.

Phó Diên Hựu sẽ chẳng thể biết được sự quý giá và ý nghĩa trọng đại của ngọc tông này, thế nhưng Phượng Sơ hy vọng anh vẫn sẽ gìn giữ nó cẩn thận, như coi trọng con người mắt mình vậy.

Buổi sáng hôm sau thời tiết rất đẹp, Phượng Sơ đi một bài quyền ở trên sân vườn trải cỏ êm êm, lũ sói con bị cha mẹ quản thúc chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem, cả đám nhấp nhổm cào cào móng vuốt trên đất, chỉ chờ Phượng Sơ hoàn thành bài quyền lập tức sẽ lao đến bám víu lấy cô muốn cùng chơi đùa.

Dù Phượng Sơ rất bận rộn không mấy khi ở nhà nhưng đám nhóc con tinh ranh này đều biết được Phượng Sơ đã chữa khỏi cho mẹ chúng, lại thêm khi ở bên Phượng Sơ rất thoải mái, đó là do linh lực sau khi Phượng Sơ cô đọng lại, những thứ không phù hợp với linh lực của cô sẽ bị đào thải ra ngoài. Bởi vậy mà đám nhóc nhỏ rất thích quấn quýt lấy cô.

Những năng lượng cô không cần, đám nhóc lại rất ưa thích. Chúng có thể hấp thu những linh khí tán dật ra đó, uẩn dưỡng thân thể.

- Ngoan ngoãn tu luyện, sớm ngày hoá hình nha.

- Chị. Husky cũng có thể tu luyện sao ạ?

- Đúng vậy. Thế nên em phải chăm chỉ tu luyện đó. Nếu để đám nhóc mới sinh này vượt qua thì mất mặt lắm đó.

- Em nhất định sẽ chăm chỉ. Sớm ngày hoá hình.

Phượng Sơ nghe lời trẻ con của Hoa Ninh Vũ cũng không nhịn được cười ra tiếng, lại còn muốn hoá hình? Nhóc muốn hoá thành hình gì đây?

Phượng Sơ cũng không giải thích rõ cho Hoa Ninh Vũ, dù sao nếu thằng bé không thể đạt được cơ duyên tu hành, nói với nhóc những điều đó chỉ làm thằng bé mơ ước viển vông xa vời, thật không có lợi.

- Em không cần hoá hình. Nhưng nếu chăm chỉ tập luyện cũng có thể cường thân kiện thế, không bao giờ đau ốm.

- Vâng ạ.

Nhìn em trai ngoan ngoãn vui vẻ đánh tiếp bài quyền luyện thể, Phượng Sơ hơi có suy tính trong lòng. Tập võ không chỉ tập một mình, sẽ không có sự so sánh, không có cố gắng, biết vươn lên. Có lẽ, cô nên đăng ký cho tiểu Ninh Vũ một lớp võ thuật, học cùng những bạn cùng trang lứa, thằng bé sẽ nhiều năng lượng tích cực hơn.

Nghĩ đến cơ duyên tu hành của em trai mình, Phượng Sơ lại suy xét đến bí mật trong đài thờ mà Phó Diên Hựu vẫn luôn tôn sùng, có lẽ, có có thể tìm được phương hướng từ đó chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.