Nữ Hoàng Giải Trí

Chương 90: Chương 90: Mất đi rồi mới hối hận




- Điện ảnh rất tốt, đối với diễn xuất của em, tôi cũng có nhận thức mới.

Sau khi điện ảnh chấm dứt, Triển Chiêu Dương cũng không lập tức rời đi.

- Cảm ơn.

Mặc kệ là ai, đi tới buổi công chiếu ngày hôm nay đều là khán giả của cô, Phượng Sơ mỉm cười phong độ với đối phương, mặc cho trong lòng đã muốn suy nghĩ có nên chuyển từ đánh cho anh ta một trận sang bỏ cho anh ta một liều thuốc độc, chết tốt cô đỡ phải nóng mắt.

Phó Diên Hựu ngồi bên ngẩng đầu liếc liếc mắt, dường như cô nghe được anh khẽ hừ một tiếng rất nhẹ, ở góc độ Phượng Sơ không chú ý tới, anh thấy rõ ràng khoé miệng Triển Chiêu Dương giơ lên khiêu khích chính mình.

Tùy ý Phó Diên Hựu ở bên hầm hừ, khóe miệng Triển Chiêu Dương vẫn xả ra vẻ tươi cười, lại khom lưng cúi đầu kéo mu bàn tay Phượng Sơ hôn lên.

- Tôi mong đợi được xem càng nhiều tác phẩm của em, có điều gì cần giúp đỡ hãy liên hệ với tôi, cựu… hôn thê thân ái.

Hành động bất ngờ của Triển Chiêu Dương làm cô không kịp tránh né, nếu phản ứng quá khích lại sẽ gây chú ý quá nhiều, Phượng Sơ chỉ có thể nhanh chóng rụt tay lại lùi về phía sau một bước giữ khoảng cách với Triển Chiêu Dương. Thật không hiểu nổi, người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì vậy?

- Phiền anh thu lại một câu cuối cùng, Triển tổng đây không rõ là chúng ta cũng không thân sao?

- Câu cuối tôi có thể bỏ chữ cựu đi, cũng không chừng…

Nụ cười có ý tứ khác, Triển Chiêu Dương xoay người rời đi, mấy người vệ sĩ cũng tiến tới bên cạnh cùng theo đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu Dương rời đi, Phượng Sơ không hiểu ra sao, lời ấy là có ý gì?

- Tự kỷ trước sau như một.

Phượng Sơ cho ra một câu bình luận, Phó Diên Hựu ngồi bên cạnh nghe được rõ ràng, cô ấy và hắn… rất quen thuộc? Nhớ lại ánh mắt khiêu khích khi nãy, không hiểu sao nội tâm luôn bình thản của anh hơi dậy sóng, đây là thách thức anh sao?

Triển Chiêu Dương ra đến xe, nhớ tới người con gái vốn đã có thể trở thành vợ của mình, cặp mắt kia đen như mực, khoé miệng rõ ràng đang cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm làm cho người ta cảm thấy như bị nhìn thấu.

Anh cảm giác được, Hoa Sơ Vân từ lần đầu tiên gặp lại sau khi về nước đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn như biến thành một con người khác. Nhưng sự thay đổi này lại khiến anh thấy tò mò, làm cho anh muốn tìm hiểu.

Lần đầu tiên trong đời Triển Chiêu Dương cảm thấy hối hận, có lẽ khi đó đừng nên vội vàng huỷ hôn sớm như vậy, người con gái này, từ khi nào lại trở nên xinh đẹp và hấp dẫn anh đến thế?

Nhớ tới lý do anh đưa ra để yêu cầu từ hôn, đều là việc tốt Khúc Ngọc Lâm làm ra cả, nếu cô ta không ra tay, người con gái đó đã là của anh.

Nhưng trước khi bị Khúc Ngọc Lâm hãm hại, rõ ràng cô vẫn là tính cách mềm mại yếu đuối như quá khứ khiến anh chán ghét, vậy thì anh sẽ hứng thú với cô sao? Lẽ nào chỉ sau khi biến thành đàn bà, cô mới trở nên quyến rũ anh như thế?

Nói vậy, người đã chiếm mất trong trắng của cô, tên đó chiếm lợi của anh?

Triển Chiêu Dương nheo mắt, anh nhớ tới đã cho người đi điều tra, nhưng cũng không thể tìm ra người đó là ai. Vốn sau khi từ hôn thành công, Triển Chiêu Dương đã quên mất người này, nhưng mà lúc này anh muốn tìm ra hắn, dạy cho hắn biết muốn chiếm lợi của Triển Chiêu Dương anh đây cũng không phải dễ dàng như vậy.

Mặc kệ bên kia Triển Chiêu Dương mất đi rồi mới hối hận bắt đầu để mắt đến Phượng Sơ như thế nào, bên này không khí giữa cô và Phó Diên Hựu vẫn nhẹ nhàng thấu hiểu như mọi khi. Nếu có khác, cũng là ánh mắt Phó Diên Hựu nhìn Phượng Sơ sâu thẳm hơn thường ngày, nhưng anh ẩn dấu rất khá, Phượng Sơ nếu không mở ra linh thức cũng khó có thể phát hiện ra được, không thể không nói, diễn kỹ của Phó Diên Hựu không hổ là ảnh đế nổi tiếng.

………

Ngày hôm sau, ảnh chụp về lễ ra mắt đã tràn đầy mặt báo.

Đêm đó, mỗi khi một nghệ sĩ nổi tiếng được mời tham dự vừa bước ra khỏi phòng chiếu là lập tức bị đám phóng viên ngồi chầu chực bên ngoài vồ vập tới hỏi thăm, thành thử ra chủ đề của lễ ra mắt đêm qua cũng muôn hình vạn trạng.

Trong đó có một vài toà soạn còn không biết đường não chập dây thế nào, lại có thể từ lễ phục nữ thần của Phượng Sơ và bộ suit đen thêu tơ vàng của Phó Diên Hựu phân tích ra là họ đang mặc đồ đôi, cho là hai người họ đang trong tối ngoài sáng bán công khai tình cảm cho thiên hạ đều biết.

Loại đề tài tình cảm này, càng giải thích thì người ta lại càng không tin tưởng, cho là bạn lấp liếm chột dạ, càng bôi sẽ càng đen, vậy nên Phượng Sơ bỏ ngoài tai, cũng chẳng biểu hiện gì bất thường, qua một thời gian sẽ nguội đi mà thôi.

Cô không có thời gian quan tâm đâu, vì thời gian này cô hết được thảnh thơi rồi, thực sự rất bận. Không rõ Lam Tần và Thái Viên Âm móc nối kiểu gì với nhau, mà Lam Tần lại đề nghị cô hát thêm một bài riêng trong concert của anh ấy, cô không có cơ hội phản đối, vì Thái Viên Âm cũng đã viết xong ca khúc dành riêng cho cô luôn rồi, nếu cô dám nói không, thật không dám tưởng tượng Thái Viên Âm sẽ xử cô như thế nào nữa.

Người này đã giúp cô rất nhiều, đây lại còn là cơ hội để cô mở rộng ảnh hưởng của mình, Phượng Sơ không nỡ từ chối, cũng không muốn từ chối.

Một mình hát một ca khúc mới trong một sân khấu lớn không làm khó được cô, nhưng Thái Viên Âm là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như thế nào, cả giải trí Thần Hi này đều rõ ràng. Vì vậy mà toàn bộ thời gian gần đây của Phượng Sơ, đều trải qua trong phòng tập luyện với Thái Viên Âm và thầy dạy vũ đạo trước đây của Phượng Sơ – Tăng Dung, cũng là biên đạo múa cho cô trong concert lần này.

Bởi vậy Phượng Sơ mới biết được, trước đây công ty ưu ái cô tới mức nào,giáo viên huấn luyện cho cô những buổi đầu mới ký hợp đồng, không ngờ đều là những thầy cô có tên tuổi trong giới, dạy bảo cô rất nhiệt tình tận tâm. Trên concert của Lam Tần, cô đã sẵn sàng để toả sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.