Ti Mộ Tuyền mỉm cười gật gật đầu, lập tức nhìn về phía Ti Mộ Trăn cùng Ti Mộ Dung, nói: “Không nghĩ tới hai vị hoàng tỷ cũng ở đây, tại sao không gọi hoàng muội a?”
Ti Mộ Trăn thu lại vẻ kinh ngạc, “Là hoàng tỷ sơ sẩy, Tam hoàng muội xin đừng trách.”
“Thập Tam hoàng muội làm sao khéo như thế?” Ti Mộ Dung mỉm cười hỏi, sau khi nói xong, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn lướt qua Ti Mộ Hàm.
Ti Mộ Hàm một mặt thản nhiên đứng ở một bên, người cứu tràng đến rồi,
nàng cũng nên công thành lui thân, chỉ hi vọng lần này, vị Cẩm công tử
kiêu ngạo này có thể nắm chắc cơ hội, bằng không hắn e sợ thật sự thấy
không được ánh sáng ngày mai.
“Hoàng muội đạt được một phần cầm phổ mới, cố ý đến tìm Cẩm, chỉ là
không nghĩ tới ở nơi này nhìn thấy hai vị hoàng tỷ cùng Thập Lục hoàng
muội.” Ti Mộ Tuyền dứt lời, xoay người quay về Cẩm công tử ôn nhu mà thân mật nói: “Thập Lục hoàng muội da mặt mỏng, Cẩm ngươi không nên cùng nàng đùa kiểu này, biết không?”
Cẩm công tử hơi biến sắc, nhưng thủy chung không nói một lời.
Ti Mộ Trăn trầm trầm mâu: “Không nghĩ tới thập Tam hoàng muội cùng Cẩm công tử là người quen cũ.”
“Hoàng muội cùng Cẩm đều là người yêu cầm, cho nên trong ngày thường cũng thường lui tới.” Ti Mộ Tuyền ung dung nói, “Cẩm cá tính khá quật cường, nếu như có chỗ nào đắc tội rồi hai vị hoàng tỷ, hoàng muội lần này thay hắn hướng về nhóm hoàng tỷ bồi tội, thỉnh hai
vị hoàng tỷ đại nhân đại lượng, không nên cùng hắn trách móc.”
Ti Mộ Dung nói: “Ta thường nghe nói Thập Tam hoàng muội tính tình
không theo khuôn mẫu, hôm nay còn vì một kỹ tử bồi tội, thật khiến hoàng tỷ kinh ngạc.”
“Hoàng muội cùng Cẩm là tri kỷ, cái gọi là sĩ vì người tri kỷ mà chết, huống chi chỉ là bồi tội?” Ti Mộ Tuyền nhu tình vạn phần nhìn Cẩm công tử một chút, nắm hắn tay, một mặt làm dáng muốn bảo vệ đến cùng, “Ngũ hoàng tỷ có thể cho hoàng muội mấy phần mặt hay không?”
“Nếu thập Tam hoàng muội đều mở miệng, hoàng tỷ sao dám không cho hoàng muội mặt mũi.” Ti Mộ Dung nói, sau đó nụ cười vừa thu lại, ác liệt liếc mắt nhìn Cẩm công tử, nghiêm nghị nói: “Chỉ là đóa Sắc Vi Hoa này mang gai nhọn vô cùng, thập Tam hoàng muội cũng
phải cẩn thận một chút, không nên bị hắn đâm tổn thương tay!”
Ti Mộ Trăn cũng cười lạnh nói: “Ngũ hoàng tỷ nói không sai, Thập Tam hoàng muội cũng phải cẩn thận!”
Ti Mộ Tuyền vui vẻ nói: “Hoàng muội đa tạ hai vị hoàng tỷ!”
Ti Mộ Dung ánh mắt xoay một cái, nhìn Ti Mộ Trăn trầm giọng nói: “Xem ra đêm nay tỷ muội chúng ta không thể tiếp tục uống rượu mua vui, tương lai ta lại thỉnh Cửu hoàng muội chè chén một phen, thế nào?”
“Hoàng muội bất cứ lúc nào đều mong đợi!” Ti Mộ Trăn cười nhạt nói, nhưng ý cười thủy chung không đạt đáy mắt.
Ti Mộ Dung câu khóe miệng, nhìn về phía Ti Mộ Hàm: “Thập Lục hoàng muội, theo Bản vương cùng đi, thế nào?”
Ti Mộ Hàm cười nhạt nói: “Hoàng muội tuân mệnh.” Dứt lời, xoay người đối với Ti Mộ Trăn nói: “Đa tạ Cửu hoàng tỷ khoản đãi.”
Ti Mộ Trăn ý vị không rõ nói: “Thập Lục hoàng muội đêm nay có thêm mấy chén, lúc trở về cẩn thận một chút.”
Ti Mộ Hàm nói: “Đa tạ Cửu hoàng tỷ quan tâm.”
Thục Hủ Ngôn cung kính mà nói: “Hạ quan cung tiễn hai vị điện hạ.”
“Hai vị hoàng muội, ta cùng Thập Lục hoàng muội cáo từ trước.” Ti Mộ Dung nói.
Ti Mộ Tuyền mỉm cười: “Cung tiễn Ngũ hoàng tỷ.”
“Hoàng muội xin cáo lui.” Ti Mộ Hàm chắp tay nói, trước khi đi vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Ti Mộ Tuyền.
Ti Mộ Tuyền hồi cho nàng một cái mỉm cười.
Ti Mộ Hàm hiểu ý nở nụ cười, sau đó cùng Ti Mộ Dung ra khỏi khách phòng.
Ngoài Nhược Thủy Tam Thiên lâu, gió lạnh thấu xương, vừa mới, mùi thuốc súng chung quy biến mất trong bóng đêm lạnh lẽo.
Ti Mộ Hàm ôm lấy trường bào trên người, tinh thần có chút uể oải, ở
Nhược Thủy Tam Thiên Lâu ngăn ngắn một canh giờ so với nàng ở bên ngoài
liên tục chạy mười ngày đường còn mệt hơn, tuy rằng không phát sinh đại
sự gì, lại làm cho nàng ghi nợ một ân tình.
Ti Mộ Dung thật sâu nhìn nàng, nói: “Ta tiễn Thập Lục hoàng muội được chứ?”
Ti Mộ Hàm nhếch miệng cười cợt, “Cũng tốt.”
Liền dặn dò Chương Thiện điều khiển xe ngựa theo ở phía sau, chính mình lên xe ngựa Ninh vương phủ.
Bên ngoài tuy rằng lạnh lẽo, thế nhưng bên trong xe ngựa lại như lò lửa, ấm áp như xuân, còn có đủ trà nóng cùng điểm tâm.
Ti Mộ Dung nhấp một hớp trà nóng, như vô ý nói: “Thập Lục hoàng muội cảm thấy Cửu hoàng muội đêm nay mời chúng ta ý muốn như thế nào?”
Ti Mộ Hàm nháy mắt một cái, nói: “Cửu hoàng tỷ mời chúng ta có bốn mục đích đi.” Ngừng một chút, bưng trà nóng lên uống một hớp, tiếp tục nói: “Thứ nhất, nàng muốn thăm dò thái độ của ta đối với chuyện mẫu hoàng đem
Thục gia thứ trưởng tử ban tặng ta làm Sơ thị, thứ hai, nàng muốn mượn
Thục gia rút ngắn quan hệ chúng ta, thứ ba, nàng muốn nhìn một chút, ta cùng Ngũ hoàng tỷ giao tình sâu bao nhiêu, cuối cùng, nàng muốn xem kỹ Thập Lục hoàng muội ta có uy hiếp hay không.”
Ti Mộ Dung lộ ra mỉm cười rõ ràng duy nhất đêm nay, “Xem ra Thập Lục hoàng muội xem rất thấu triệt, ta cũng không cần phải lo lắng, có điều ngươi còn nói thiếu một điểm, nàng còn muốn phá hoại cảm tình tỷ muội
chúng ta.”
Ti Mộ Hàm thở dài, “Ngũ hoàng tỷ, từ năm đó mẫu hoàng đem ta giao
cho Uẩn Quân nuôi nấng, bắt đầu từ giờ khắc đó, tất cả mọi người đều
biết ta đã đứng bên Ngũ hoàng tỷ.”
Ti Mộ Dung híp mắt cười cợt: “Thập Lục hoàng muội là oán Ngũ hoàng tỷ?”
“Ngũ hoàng tỷ, chúng ta cảm tình tỷ muội nhiều năm như vậy, không
phải những người khác nói vài câu hoặc làm vài chuyện là có thể phá
hoại.” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt nói: “Nếu như như vậy, vậy chỉ có thể nói Ngũ hoàng tỷ đối với ta cũng không tín nhiệm.”
Ti Mộ Dung sắc mặt ngưng lại, nghiêm nghị nói: “Thập Lục hoàng muội, ta nói rồi, trong nhiều tỷ muội như vậy, ngươi là người ta tín nhiệm
nhất, một câu nói này, bất luận lúc nào, thời điểm nào đều sẽ không thay đổi.”
Ti Mộ Hàm mím môi nở nụ cười: “Đã như vậy, Ngũ hoàng tỷ còn lo lắng cái gì đây?”
“Ta là lo lắng Cửu hoàng muội sẽ đối với ngươi dùng thủ đoạn gì?” Ti Mộ Dung nghiêm mặt nói, “Vừa mới ngươi không nghe câu nói cuối cùng kia của nàng nói cái gì?”
Ti Mộ Hàm không để ý lắm nói: “Ngũ hoàng tỷ lo xa rồi, tuy nói ta
không được mẫu hoàng sủng ái, nhưng nói thế nào cũng là hoàng nữ Đại
Chu, Ti Mộ Trăn nàng còn không dám xuống tay với ta.”
Ti Mộ Dung nói: “Nhiều mấy phần cẩn thận đều là tốt hơn.”
Ti Mộ Hàm không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm này, lập tức chuyển hướng câu chuyện, nói: “Ngũ hoàng tỷ thật sự không tin tưởng lời đồn về Thủy gia công tử kia?”
Ti Mộ Dung thiêu mi: “Tại sao hỏi như vậy?”
“Ta lo lắng Ngũ hoàng tỷ sẽ vì tin vào lời đồn đãi này mà từ bỏ Tuyết công tử.” Ti Mộ Hàm nhíu mày nói.
Ti Mộ Dung sững sờ, lập tức cười nói: “Không nghĩ tới Thập Lục hoàng muội vẫn rất quan tâm Noãn Tịch.”
Ti Mộ Hàm trong lòng thất kinh, nàng quan tâm béo ị kia? Sao có thể có chuyện đó? Vội vàng nói: “Ngũ hoàng tỷ, ngươi không nên chế nhạo ta, ta là lo lắng ngươi không cưới
hắn, hắn sẽ không ai thèm lấy, chắc chắn đến tìm ta xúi quẩy, đến lúc đó hoàng muội ta liền xui xẻo rồi!”
Ti Mộ Dung không nhịn được cười: “Xem ra Thập Lục hoàng muội rất sợ
Noãn Tịch, khuyết điểm này làm sao cũng cải không xong, ngươi yên tâm,
Chính quân của ta sẽ chỉ là Noãn Tịch, còn lời đồn đãi kia, ta căn bản
chưa từng tin vào! Trước đây ở trước mặt Cửu hoàng muội nói chuyện này, là vì cho nàng thêm mấy phần đổ mà thôi.”
Ti Mộ Hàm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Chỉ là vì sao đáy lòng có một tia thất lạc đây? Chẳng lẽ nàng bị béo ị kia ngược đãi quen rồi, có khuynh hướng bị ngược đãi?
Hay là bởi vì đêm nay biết được hắn (Mông Tư Túy) chung quy gả cho Trang Minh Hâm mà thương tâm?