Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 40: Q.1 - Chương 40: Hộ ngươi một đời




Thục Vũ Chi nghe thấy tiếng cười, ngạc nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện, nữ tử trước mắt trên mặt trầm tĩnh cũng không có nửa điểm không thích, trái lại mơ hồ mang theo vài phần cân nhắc.

Thục Thanh thấy thế, cũng quỳ xuống, thay chủ nhân lo sợ mặt mày tái mét giải thích: “Khởi bẩm điện hạ, lễ phục này là cha đẻ công tử Lâm chủ nhân trước tạ thế đã làm, Lâm chủ nhân hi vọng ngày công tử thành hôn sẽ mặc nó lên người, thỉnh điện hạ nể tình công tử hiếu tâm mà tha chủ nhân lần này!”

Ở Đại Chu, chỉ có chủ phu mới có thể mặc loại hồng y này, công tử bây giờ mặc như vậy vào cửa, nếu vị Thập Lục hoàng nữ này cố ý muốn truy cứu, vậy công tử e sợ…

“Hiếu tâm?” Ti Mộ Hàm thiêu mi nói: “Phụ thân ngươi nếu biết ngươi vì hiếu tâm mà ngay cả mạng mình cũng không để ý, e sợ trên trời có linh thiêng cũng sẽ không nhắm mắt.”

Thục Vũ Chi nghe vậy, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm khó coi.

“Điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội!” Thục Thanh thấy thế, vội vã dập đầu xin tha, càng hận chính mình trước đây vì sao không ngăn công tử mặc bộ lễ phục này lại! Đại Chu hoàng gia quy củ nghiêm ngặt, nếu có người vi phạm, nhẹ thì bị phạt, nặng thì…

Ti Mộ Hàm nhìn hắn, “Ngươi rất may mắn, bản điện hiện nay vẫn không có chính quân.”

Thục Vũ Chi lăng lăng nhìn nàng.

“Ngươi là một người thông minh.” Ti Mộ Hàm không rõ ý vị cười cười, “Thế nhưng bản điện cho rằng, thông minh chỉ có ở thời điểm tự mình biết mình mới có thể là chuyện tốt, hay ngươi căn bản không để ý hậu quả, thế nhưng bản điện tin tưởng, phụ thân ngươi trên trời có linh thiêng sẽ không hi vọng nhìn thấy kết cục như vậy.”

Nàng từng nghe nói Hữu tướng Thục Lam Phong cực kỳ thương yêu thứ trưởng tử này, bây giờ lại phải làm Sơ thị của nàng, có lẽ cũng cảm thấy oan ức đến cực điểm.

Thục Vũ Chi sắc mặt biến đổi, dưới ánh mắt bình tĩnh của nàng, một góc nội tâm âm u nào đó tựa hồ lập tức bị nhìn thấu, hắn xác thực là ôm ý nghĩ liều lĩnh, thậm chí sinh ra ý nghĩ thiếu tự trọng.

Nguyên lai, ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn oán mẫu thân, vẫn thương tâm khổ sở!

Ti Mộ Hàm hắn nhìn chăm chú, “Hôm nay, chuyện này bản điện sẽ coi như chưa từng xảy ra.”

Thục Vũ Chi ngốc lăng nhìn nàng, Thập Lục hoàng nữ như vậy khiến hắn rất bất ngờ, trời cao đến tột cùng an bài cho hắn một con đường ra sao đây?

Ti Mộ Hàm đứng lên nói, “Trên đất lạnh, đứng lên đi.”

Thục Thanh nghe vậy, tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm, vội vã đỡ Thục Vũ Chi dậy, “Công tử.”

“Sắc trời không còn sớm, ngươi dùng bữa tối chưa?” Ti Mộ Hàm thấp giọng hỏi.

Thục Vũ Chi nhìn nàng một chút, “Chương quản gia mới cho người đưa vào.”

Ti Mộ Hàm gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”

Trong phòng, bầu không khí tựa hồ trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Thục Thanh thấy thế, trong lòng vừa rối vừa vội, công tử tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ, mà Thập Lục hoàng nữ này cũng không giống như đồn đại, không dễ hầu hạ như vậy, nếu công tử không thể được tâm nàng, vừa không có con của mình để có thể dựa vào, tương lai…

Hắn đi tới bên người công tử, nhỏ giọng nhắc nhở: “Công tử…”

Thục Vũ Chi tự nhiên rõ ràng ý của hắn, liền đối với Ti Mộ Hàm nói: “Điện hạ, thời điểm không còn sớm, Nô thị hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”

Ti Mộ Hàm thiêu mi, tinh tế liếc nhìn nam tử trước mắt, dáng vẻ văn nhược thanh tú, khí chất đoan nhã, là hình tượng công tử điển hình trong thế giới này, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, quá mức trắng xám, nàng nhíu nhíu mày lại, hỏi: “Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, không khỏe sao?”

Thục Vũ Chi nghe vậy, mặt mũi tái nhợt lại ít đi mấy phần huyết sắc, “Nô thị không có chuyện gì.”

Ti Mộ Hàm híp híp mắt, “Sau này ở trước mặt bản điện tự xưng tên liền có thể.”

“Dạ.” Thục Vũ Chi cũng không từ chối.

Thục Thanh thấy hai người bình thản không có gì khác lạ, càng nóng ruột lo lắng, liền không để ý thân phận của mình, bắt đầu nói: “Điện hạ, thời điểm không còn sớm!”

Ti Mộ Hàm tựa như cười mà không cười, liếc mắt nhìn hắn.

Thục Thanh nhất thời rùng mình một cái, “Điện hạ…”

“Cha nuôi, ngươi lui ra đi.” Thục Vũ Chi ôn hòa nói.

Thục Thanh liếc mắt nhìn công tử nhà mình, lại do dự một lúc, mới xoay người lui ra.

Ti Mộ Hàm hỏi: “Ngươi tựa hồ rất quan tâm người cha nuôi này?”

“Cha đẻ Vũ Chi mất sớm, những năm này đều là cha nuôi ở bên chăm sóc Vũ Chi.” Thục Vũ Chi nghiêm mặt nói, “Nếu cha nuôi có nơi nào mạo phạm điện hạ, kính xin điện hạ tha tội.”

Ti Mộ Hàm mím môi nở nụ cười, “Bản điện tuy rằng không thể làm đến trăm phần trăm dung túng, thế nhưng cũng không phải người nhỏ mọn.”

“Tạ điện hạ.” Thục Vũ Chi thi lễ một cái, nói.

Ti Mộ Hàm đi lên trước, nắm bàn tay lạnh như băng của hắn lên, thấp giọng nói: “Màn đêm thăm thẳm, chúng ta an giấc đi.”

Thục Vũ Chi thân thể căng thẳng, sau đó gật gật đầu.

Đại hồng hỉ trướng hạ xuống, hai người song song nằm trên giường, lẳng lặng, kèm với ánh nến thỉnh thoảng tạo ra âm thanh tí tách, càng làm căn phòng thêm tĩnh lặng.

Thục Vũ Chi lúc này mới chính thức cảm thấy, hắn thật sự lập gia đình, gả cho nữ tử xa lạ, nữ tử này cùng hắn đều thân bất do kỷ.

Bỗng nhiên hắn nghe được người bên người khẽ thở dài một cái, tiếng thở dài kia, đặc biệt bi thương cùng cô quạnh, giống như trong lòng hắn, chỉ là, còn chưa kịp thương cảm, nữ tử bên người thế nhưng che ở trên người hắn.

Ti Mộ Hàm cúi đầu nhìn chăm chú nam tử bên người, nghẹ giọng hỏi: “Ngươi có người thích không?”

“A?” Thục Vũ Chi kinh ngạc lên tiếng, nàng vì sao vào lúc này hỏi vấn đề thế này? Thế nhưng rất nhanh, hắn liền phục hồi tinh thần lại, lập tức lắc đầu, bờ môi tái nhợt nói: “Ta không có!”

Ti Mộ Hàm trầm ngâm một hồi.

Thục Vũ Chi thấy thế, trong lòng có chút lo lắng, cũng có chút tức giận, tựa hồ tự tôn của hắn bị nhục nhã, lớn tiếng quát: “Ta không có!”

Ti Mộ Hàm thấy phản ứng của hắn, khẽ mỉm cười, “Ta đã từng yêu thích một nam tử… Nhưng hắn đã ruồng bỏ ta.”

Thục Vũ Chi lập tức sững sờ, đây chính là lý do nàng bi thương, cô quạnh?

“Ta lúc này nói cho ngươi chuyện này, cũng không phải là muốn làm nhục ngươi.” Ti Mộ Hàm thấp giọng nói, “Ta biết ngươi cảm thấy oan ức, nhưng việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có tiếp nhận.”

Thục Vũ Chi vẻ mặt có chút dại ra.

“Vũ Chi.” Ti Mộ Hàm chậm rãi nói, “Ngươi nếu đồng ý, ta sẽ đem hết toàn lực, hộ ngươi một đời bình an.”

Thục Vũ Chi bỗng nhiên rõ ràng tâm ý của nàng, nàng đem quá khứ của nàng nói cho hắn biết. Là có lòng muốn cùng hắn sống hết đời sao? Nữ tử này dùng phương thức trực tiếp nhất lại tàn nhẫn nhất cho hắn biết rõ hiện thực, bây giờ cũng dùng phương pháp thẳng thắn nhất cho hắn hứa hẹn, vẻ mặt hắn hoảng hốt một hồi, sau đó nụ cười trên mặt chậm rãi tỏa ra, nói: “Tạ điện hạ.”

Ti Mộ Hàm giơ tay khẽ vuốt gò má của hắn, sau đó cúi đầu, từng cái hôn mềm nhẹ mà cẩn thận rơi trên mặt hắn, âm thanh bất đắc dĩ mà xoắn xuýt, “Kỳ thực có chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi…”

Thục Vũ Chi lại là sững sờ, nàng còn có chuyện gì nói cho hắn?

Ti Mộ Hàm biểu hiện có chút khó chịu, “Ngươi cũng biết, bản điện đây là lần thứ nhất kết hôn, cho nên… Khụ khụ, bản điện cơ bản không biết nên…”

Không biết cái gì? Thục Vũ Chi trong lúc nhất thời chưa hiểu rõ, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của nàng, lập tức hiểu rõ ra, không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng, cả người căng thẳng vào đúng lúc này cũng mềm nhũng, “Vũ Chi chính là Sơ thị của điện hạ, cho nên điện hạ… Yên tâm…” Dứt lời, gương mặt tái nhợt dần dần nhiễm ửng đỏ, bên tai bắt đầu nóng lên.

Ti Mộ Hàm khẽ mỉm cười, cúi đầu ở bên môi hắn nỉ non, “Vậy bản điện liền làm phiền Vũ Chi.”

Sa trướng phủ xuống, khí tức triền miên dần dần lan tràn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.