Thục gia – Thư phòng
Thục Hủ Ngôn vừa về tới phủ liền tiến thẳng đến thư phòng của mẫu thân,
nhưng vừa mới đi tới cửa liền nghe thấy thanh âm phẫn nộ của mẫu thân.
Thục Lam Phong nghe quản gia hồi báo, tức giận quát lên: “Ngươi đi nói cho
hắn, hắn nếu ngay cả một nhánh nhân sâm nho nhỏ cũng muốn cướp, vậy thì
không nên làm Thục gia chủ phu ở đây nữa!”
Quản gia sợ hết hồn, vội vàng nói: “Kỳ thực Chủ phu cũng không có nói muốn nhánh nhân sâm kia…”
“Hừ!” Thục Lam Phong cười nhạo nói: “Ngay cả người Tuyết gia đều biết, nếu
không nói lời kia, nhân sâm tất nhiên sẽ không dùng trên người Vũ nhi!”
Thục Hủ Ngôn nhíu nhíu mày, đạp bước mà vào, “Mẫu thân.”
Thục Lam Phong thấy nữ nhi trở về, sắc mặt hơi nguôi, “Trở về?”
“Vâng.” Thục Hủ Ngôn lên tiếng hỏi: “Mẫu thân, phụ thân lại làm chuyện gì chọc
giận ngươi tức giận sao?” Nàng thực sự không minh bạch (rõ ràng), phụ
thân vì sao nhiều lần chọc cho mẫu thân tức giận như vậy?
Thục Lam Phong hừ lạnh một tiếng, “Chuyện hắn làm còn chưa đủ sao?”
Thục Hủ Ngôn thấp giọng nói: “Mẫu thân, lần này sự tình của Vũ đệ phụ thân
tuy làm quá mức, thế nhưng chuyện đã thành, mẫu thân lại trách cứ phụ
thân nữa cũng là chuyện vô bổ.”
Nàng vốn không muốn quản
chuyện này, cũng chỉ là con thứ khắc tinh mà thôi, mặc dù phá huỷ cũng
không tiếc, thế nhưng nếu như chuyện này ảnh hưởng đến địa vị của phụ
thân, làm nữ nhi Thục gia là nàng cũng không thể mặc kệ được, phải biết, bây giờ quê nhà bên kia có mấy thứ nữ chờ mẫu thân triệu các nàng trở
về.
Có lẽ nàng nên nhắc nhở phụ thân một hồi, không nên quá mức chọc mẫu thân sinh khí.
Thục Lam Phong sầm mặt lại, nhưng không phát tác, người trước mắt dù sao
cũng là nữ nhi duy nhất của mình, gia chủ tương lai của Thục gia, “Quản
gia, ngươi đi kho hàng bên kia chọn chút dược liệu quý giá cho thêm vào
đồ cưới của đại công tử!”
Quản gia ngẩn người, “Vâng.”
Thục Hủ Ngôn không quá tán thành, “Mẫu thân, Vũ đệ cũng chỉ là tiến vào Thập Lục hoàng nữ phủ làm Sơ thị, nếu đồ cưới quá mức…”
“Ta còn chưa chết, Thục gia vẫn do ta làm chủ!” Thục Lam Phong trầm giọng quát lên.
Thục Hủ Ngôn lập tức im miệng, “Nữ nhi biết sai.”
Thục Lam Phong phất tay nói: “Được rồi, quản gia, ngươi đi xuống trước.”
“… Vâng.”
Thục Hủ Ngôn cúi đầu nói: “Mẫu thân, nữ nhi sai rồi, mẫu thân không nên tức giận hại thân thể.”
Thục Lam Phong nâng chung trà lên, mắt lạnh nhìn nàng, nói tới chính sự, “Tình huống tối nay làm sao?”
“Như mẫu thân dự liệu, tan rã trong không vui.” Thục Hủ Ngôn thở phào nhẹ
nhõm, ngưng thần cặn kẽ đem tình huống tối nay nói một lần.
Thục Lam Phong tỉ mỉ nghe xong, “Ngươi là nói, Thập Tam hoàng nữ cũng dính vào ?”
Thục Hủ Ngôn lắc lắc đầu, “Nữ nhi cùng Cửu điện hạ đều cho rằng Thập Tam
hoàng nữ xuất hiện chỉ là trùng hợp, dù sao trong ngày thường Ninh
vương, Thập Lục hoàng nữ cùng Thập Tam hoàng nữ cũng không lui tới, hơn
nữa, sau đó Thập Tam hoàng nữ còn lập tức đem Cẩm công tử kia chuộc thân khỏi Nhược Thủy Tam Thiên lâu, hẳn là giao tình thâm hậu.”
Thục Lam Phong trầm tư chốc lát, hỏi: “Ngươi xác định Cửu điện hạ đối với lời đồn đãi về Thủy gia công tử kia không để ý?”
Thục Hủ Ngôn khẳng định gật đầu, “Nữ nhi có thể xác định.”
“Ừm.” Thục Lam Phong nói, “Nếu như vậy, vậy thì không có gì đáng lo lắng.”
“Mẫu thân.” Thục Hủ Ngôn chần chờ một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Chiêu Hiền
quý quân đối với hôn sự nữ nhi đến cùng là thấy thế nào?”
Nàng chưa cưới chính phu, hơn nữa không cưới chính phu vậy thì không cách
nào có nữ nhi, tương lai kế thừa gia nghiệp Thục gia e sợ sẽ sinh ra
không ít phiền phức.
Thục Lam Phong trầm mâu nói: “Trước đây
Chiêu Hiền quý quân xác thực muốn đem Thập Nhất hoàng tử do Lưu thị quân sở sinh chỉ hôn cho ngươi làm chính phu, nhưng bây giờ biên cảnh bên
kia không thái bình, e sợ bệ hạ là muốn cho Thập Nhất hoàng tử đi kết
giao.”
“Hi quân bên kia…”
“Thập Tứ hoàng tử ngươi
liền chớ nghĩ tới!” Thục Lam Phong nghiêm mặt nói, “Nếu như không xảy ra chuyện phế thái nữ, Chiêu Hiền quý quân có lẽ sẽ có ý này, bây giờ vị
trí thái nữ bỏ trống, Hi quân đương nhiên phải vì nữ nhi mình mà dự
định!”
Thục Hủ Ngôn vội hỏi: “Vậy mẫu thân, chúng ta…”
“Thục gia chúng ta chống đỡ xưa nay chỉ có cửu điện!” Thục Lam Phong đánh gãy nàng, ngưng trọng nói: “Chiêu Hiền quý quân cùng Hi quân tuy rằng đều
kết thân với Thục gia ta, thế nhưng chiếm được tâm bệ hạ thì Hi quân kém xa Chiêu Hiền quý quân, Thập Cửu hoàng nữ cùng Cửu hoàng nữ phần thắng
căn bản không đồng nhất!”
Thục Hủ Ngôn cau mày nói: “Nếu Chiêu Hiền quý quân cùng Hi quân đấu nhau, đối với Thục gia chúng ta cũng không có chỗ tốt gì.”
Thục Lam Phong hừ lạnh một tiếng, “Chuyện Hậu cung thì để người hậu cung
giải quyết, nếu như Chiêu Hiền quý quân liền vấn đề này cũng giải quyết
không được, hắn từ hơn mười năm trước liền thua trong tay Hòa Dụ Phượng, sao có thể có phong quang hôm nay?”
Thục Hủ Ngôn suy nghĩ một chút, “Mẫu thân nói phải.”
“Nói chung Thục gia chúng ta chỉ cần đứng vững lập trường của chính mình đã
đủ rồi.” Thục Lam Phong trầm giọng nói, nếu như có thể, nàng cũng không
muốn Thục gia cuốn vào trận chiến đoạt trữ này, thế nhưng hơn hai mươi
năm trước, bắt đầu từ khi Chiêu Hiền quý quân tiến vào Thái nữ phủ làm
trắc quân, Thục gia đã sớm cùng hắn nối liền nhau, nhất tổn đều tổn,
nhất vinh đều vinh. (Một người không tốt đều sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người, và một người vinh hiển thì cả nhà cũng được nhờ).
Thục Hủ Ngôn nghiêm mặt nói: “Nữ nhi biết.”
Thục Lam Phong nhấp ngụm trà, lông mày chưa vì vậy mà giãn ra, trái lại nhíu càng chặt, nếu như Thập Lục hoàng nữ kia quyết tâm muốn theo Ninh
vương, vậy tương lai tình cảnh Vũ nhi càng thêm gian nan!
“Mẫu thân vẫn còn chuyện phiền lòng?” Thục Hủ Ngôn thăm dò hỏi.
Thục Lam Phong giương mắt hỏi: “Ngươi đối với Thập Lục hoàng nữ kia thấy thế nào?”
Thục Hủ Ngôn thiêu mi, “Cùng đồn đại rất giống nhau, làm việc cẩn thận,
trông trước trông sau, tuy có quý khí hoàng gia, nhưng thiếu mất thô bạo hoàng gia, nữ nhi cho rằng, mặc dù nàng thành người của Ninh vương,
cũng sẽ không đối với Cửu điện hạ tạo thành uy hiếp quá lớn.”
“Thật sao?” Thục Lam Phong đăm chiêu đáp một tiếng, nếu như nàng ta đúng là
người như vậy, kia hẳn phải rõ ràng tình huống quan trọng cần thoát
thân, nếu như nàng ta thật sự có thể đứng thế trung lập, tương lai phía
Cửu hoàng nữ, nàng cũng không hẳn là không thể bảo vệ nàng ta…
“Mẫu thân vì sao coi trọng nàng như vậy?” Thục Hủ Ngôn nghi hoặc hỏi.
Thục Lam Phong liếc mắt nhìn nữ nhi, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận, nhưng
thanh âm bình tĩnh không lay động: “Không có gì, chỉ là muốn hiểu rõ hơn mà thôi, ngươi đêm nay cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi, còn hôn sự của ngươi, chờ Dung nhi đại hôn ta sẽ để phụ thân ngươi tìm cơ hội tiến
cung xin chỉ thị của Chiêu Hiền quý quân.”
Thục Hủ Ngôn gật gật đầu: “Vâng, nữ nhi xin cáo lui.”
Thục Lam Phong sau khi nữ nhi đi rồi, lại cho người gọi quản gia vào, muốn
kiểm tra tờ khai đồ cưới của trưởng tử, nghiêm túc xem kỹ một phen, lại
tự mình đi kiểm tra hết thảy, mãi cho đến đêm khuya mới nhàn rỗi, trên
đường trở về phòng đi qua sân trưởng tử, lại đứng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, chậm rãi ly khai.
Đứa con trai này, nàng nhất định phải thua thiệt hắn rồi!
Ngày kế, Thục chính phu nghe được tin tức này, dưới sự tức giận quăng bể chiếc lược bạch ngọc mình yêu thích nhất.