Dù không mở chế độ loa ngoài, nhưng giọng nói đầy kích động của Phó Bạch qua điện thoại vô cùng rõ ràng.
Sở Tích ho khan vài tiếng, vừa ra hiệu Phó Bạch kết thúc câu chuyện chó mèo tại đây, vừa cẩn thận quan sát Cố Minh Cảnh.
Nhưng bên kia Phó Bạch vẫn hung hăng cãi lại Cố Minh Cảnh chó thế nào, Sở Tích có ho cỡ nào cũng vô dụng, đang định cúp máy thì Cố Minh Cảnh đột nhiên nắm tay cô, âm u chất vấn:
"Anh là gì hả?"
Giọng của người đàn ông truyền sang đầu bên kia điện thoại.
Người vừa mới thao thao bất tuyệt bên đầu bên kia đột nhiên yên lặng.
Phó Bạch cầm điện thoại, há miệng.
Anh ta vừa nói gì? Anh ta vừa mắng Cố Minh Cảnh là chó ư? Anh ta còn dùng biết bao nhiêu từ muôn màu muôn vẻ hình dung "con chó" này?
Phó Bạch rùng mình.
Trước mắt anh ta hiện lên cảnh tượng phòng làm việc của mình bị mua lại làm thành chỗ massage chân.
Bấy giờ, giọng nói tuyệt vọng cãi lại của Sở Tích truyền qua loa điện thoại:
"Không phải tôi nói!"
"Có liên quan gì đến tôi đâu!"
"Anh không được nghĩ thế!"
"Ai nói suy nghĩ của người đại diện là đại diện suy nghĩ của tôi hả... Ưm... Khốn kiếp... ưm!"
Phó Bạch nghe thấy mà hết hồn hết vía, lại nhìn xuống điện thoại, cuộc điện thoại đã bị ngắt.
Anh ta nuốt nước miếng, lại thử gọi điện đến, muốn giải thích ý nghĩa sâu xa và cao siêu hơn của từ "chó" kia, nhưng điện thoại được kết nối nhưng lại không có ai bắt máy.
Không biết bây giờ Sở Tích đang phải chịu đựng những gì nữa.
...
Thế là chờ đến buổi chiều lúc gặp lại Sở Tích, khí thế của Phó Bạch đã thấp đến mức có thể lẫn vào những hạt bụi.
Trong phòng làm việc, Phó Bạch đưa ly nước đến trước mặt Sở Tích, cười lấy lòng, "Ha ha, ha ha, ha ha."
Sở Tích quơ tay, vẻ mặt hầm hầm liếc anh một cái.
Phó Bạch cười lấy lòng ngồi xuống cạnh Sở Tích, "Anh và công ty quản lý của Nghiêm Chuẩn đã viết xong thông báo, có thể đăng lên ngay lập tức."
Anh ta cẩn thận quan sát phản ứng của Sở Tích, sau đó dè dặt mở miệng, "Nhưng mà bên phía Cố tổng..."
Sở Tích phủ nhận tình cảm với Nghiêm Chuẩn, nếu thế cũng phải giải thích về cái bóng của người đàn ông trong tấm ảnh mới được. Nếu thừa nhận là Cố Minh Cảnh nghĩa là trực tiếp thừa nhận Sở Tích và anh có gì đó, nếu phủ nhận lại sợ Cố Minh Cảnh không vui, giận lên biến phòng làm việc của anh ta thành chỗ massage.
Vấn đề này vô cùng khó giải quyết.
Vừa nhắc đến Cố Minh Cảnh, Sở Tích quay đầu nhìn anh ta.
Phó Bạch im bặt.
Sở Tích có hơi mất tự nhiên, "Nói là anh, trợ lý hay bạn bè gì đó là được, không cần thừa nhận là anh ấy đâu."
"Thật hả?" Phó Bạch mừng rỡ, "Anh ấy đồng ý rồi hả? Sao anh ấy lại đồng ý vậy?"
Sở Tích im lặng nhìn anh ta.
Phó Bạch bị Sở Tích nhìn chằm chằm như thế bỗng nhớ đến lúc điện thoại bị cắt ngang sáng nay.
Sau đó xảy ra chuyện gì, anh ta không biết, mà cũng không dám hỏi.
"Được, được rồi." Anh ta cười gượng, sau đó đứng dậy, chạy đi cùng đăng bài thanh minh với công ty quản lý của Nghiêm Chuẩn.
Một lát sau, đối mặt với hot search sáng nay #Sở Tích và Nghiêm Chuẩn lộ chuyện tình cảm#, bên phía Sở Tích và Nghiêm Chuẩn cùng nhau đăng thông báo, kiên quyết phủ nhận tình cảm của hai người. Hai bên hiện tại đang độc thân, chỉ là bạn bè bình thường, tất cả đồ đôi và ánh mắt tình cảm đều là giả hết, phòng bếp giống nhau chỉ là một sự trùng hợp, hy vọng mọi người đừng nghe đồn bậy bạ.
Nhóm người hóng dưa không ngờ hai bên lại phủ nhận tình cảm nhanh như thế, có hơi mất hứng. Đặc biệt là có không ít người vẫn đang "moi đường" từ chương trình lần trước.
Fan của Sở Tích và Nghiêm Chuẩn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Siêu chủ đề của CP "Đánh chiếm tim em" chưa kịp chính thức tuyên bố thành lập, thì đã bị hai bên của CP lên tiếng thanh minh tự tay bóp chết, nhóm fan CP buồn bã thở dài.
Sau đó, ánh mắt mọi người lại tập trung vào ảnh ngược của người thần bí trong tấm ảnh của Sở Tích.
Trong thông báo, Sở Tích tuyên bố chắc chắn rằng mình đang độc thân.
Nếu cô độc thân, vậy người kia là ai?
Đám người ai cũng nghĩ mình đúng, có người bảo là nhân viên công tác, có người nói là bạn bè, còn có người nói đó là anh họ phương xa của Sở Tích, nhưng đa số đều cho rằng đó là bạn trai bí mật của Sở Tích.
Thế là phòng làm việc Sở Tích lại đăng thêm một thông báo, bóng của người đàn ông bên trong ảnh là người đại diện của Sở Tích - anh Phó, sau khi làm việc xong thì bọn họ về nhà nấu cơm mà thôi, cám ơn mọi người đã quan tâm.
Để tăng thêm sức thuyết phục, Phó Bạch còn đăng một tấm selfie với gương khi đăng kèm thông báo.
Mọi người:...
[Người đại diện gì mà biến thái* thế này.]
*Quỷ súc (鬼畜): Kichiku, là từ dùng để chỉ người có tâm lý biến thái, có khuynh hướng ngược đãi hay còn gọi là SM. (niemlam.wordpress.com)
[Có chuyện gì thì từ từ nói, không được đăng ảnh tự sướng!]
***
Sóng gió coi như đã qua, Sở Tích yên tâm đến lớp học diễn xuất của mình.
Cô học lớp diễn xuất do Học viện điện ảnh mở lớp, chủ nhiệm đều là giáo viên của Học viện, cùng lớp với cô còn có vài idol ca sĩ chuẩn bị tiến vào giới điện ảnh.
So với sự hướng dẫn của đạo diễn Trần và Lý Viễn Tân những lúc rảnh rỗi ở phim trường Ước hẹn hoa đào lúc trước, thì cách dạy của các giáo viên ở Học viện điện ảnh lại có tính lý thuyết và có tính hệ thống hơn, từng bước từng bước đi lên cao, có rất nhiều chỗ khiến người ta khai sáng.
Sở Tích ghi kín cả quyển tập học diễn xuất của mình.
Sau khi tan tan học, cô đeo túi xách ra khỏi cổng trường.
Mấy idol đi học chung đều tự lái xe hoặc đón xe đi về trước.
Bạn học trong Học viện đều là ảnh đế, ảnh hậu, tiểu hoa, tiểu sinh đang nổi, đối với chuyện minh tinh xuất hiện trong trường sinh viên đã không còn thấy kinh ngạc nữa, ngược lại, không có ai để ý đến cô.
Sở Tích lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó lại nhìn ra phía cổng trường như đang tìm kiếm cái gì.
Có một chiếc xe màu đen dừng bên đường nháy đèn về phía cô.
Sở Tích không rành về xe cộ, mặc dù trước cổng Học viện chưa từng thiếu những chiếc xe sang đỗ ở đó, nhưng chiếc xe này vẫn khiến người khác chú ý.
Cô có hơi đau đầu, cúi đầu nhìn xung quanh, lo lắng không biết có ai để ý đến cô hay không.
Chiếc xe kia vẫn cứ nháy đèn với cô.
Sở Tích lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang trong túi xách ra đeo vào, cúi đầu bước qua đó, mở cửa xe, thừa dịp không ai chú ý vội vàng ngồi vào ghế.
Vừa lên xe, Cố Minh Cảnh ngồi bên ghế lái hỏi, "Sao thế em?"
Sau khi lên xe, Sở Tích lột khẩu trang và mũ xuống, tức giận lườm anh, "Anh có thể nào đi một chiếc xe khiêm tốn xíu không?"
"Anh còn ngại chưa đủ người chú ý hả?"
"Bị chụp được thì phải làm sao?"
Cố Minh Cảnh, "Cullinan đã khiêm tốn lắm rồi mà."
*Một dòng xe của Rolls-Royce. Tiếng Trung là 库里南: Khố lí nam
Sở Tích, "Em chẳng cần biết culli nam hay culli bắc, nhìn cái tượng người vàng đằng trước xe thôi cũng đừng mong được khiêm tốn!"
Cố Minh Cảnh sờ mũi, "Được rồi, lần sau anh sẽ đổi chiếc khác."
Xe khởi động, Cố Minh Cảnh lái xe, ánh mắt liếc nhìn Sở Tích đang cúi đầu xem điện thoại bên cạnh.
Thật ra anh muốn nói với cô nếu chụp được thì cứ để họ chụp, lo sợ làm gì, lúc trước hai người bị chụp được đâu có ít, anh mua lại ảnh là được, nhưng nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của cô khi bảo anh đổi xe, lúc lên xe lại lén lút sợ người ta nhận ra, anh cười, thôi vậy.
Anh phải nên ăn mừng mới đúng, fan bạn trai cuối cùng đã được thăng chức thành bạn trai, lại được vinh hạnh đi đón bạn gái tan học.
Nhưng có hơi tiếc nuối chính là anh phải chấp nhận yêu cầu của Sở Tích, bạn trai này chỉ có thể làm bạn trai bí mật, không có danh phận, không thể để lộ ra ngoài sáng, càng không thể công khai.
Cho nên ở bên ngoài, anh chỉ có thể lấy thân phận là fan bạn trai của cô.
Sở Tích để điện thoại xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Đường về nhà em hả?"
Cố Minh Cảnh đánh tay lái, "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt." Sở Tích phụng phịu nhìn người đàn ông bên ghế lái.
Lẽ ra lúc đầu cô không nên đồng ý với trợ lý Cao đến nhà anh, không đến sẽ không nấu cơm cho anh, không nấu cơm cho anh sẽ không đăng Weibo, không đăng Weibo sẽ không gây ra tin đồn với Nghiêm Chuẩn, không gây ra tin đồn với Nghiêm Chuẩn sẽ không để Phó Bạch bảo cô có "chó", không để Phó Bạch bảo cô có "chó" thì sẽ không...
Để Cố Minh Cảnh chiếm hời.
Ngày đó hình như cô đã mơ màng đồng ý với anh rồi.
Lúc lấy lại tinh thần mà hối hận đã không còn kịp, cô chỉ có thể gia tăng điều kiện, fan bạn trai thăng chức cũng được, nhưng chỉ có thể bí mật, anh không có thân phận, không để người khác biết, không được lộ ra ngoài sáng, ở bên ngoài anh chỉ có thể làm fan bạn trai của em thôi.
Cố Minh Cảnh nhìn dáng vẻ nếu anh không đồng ý em sẽ cắn lưỡi tự sát của cô, bèn đồng ý.
Nhưng anh nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra, từ lúc anh làm đại gia của cô, cho đến ngày hôm nay, anh lại biến thành một người bạn trai dịu dàng không danh phận, không được lộ ra ngoài sáng ở sau lưng cô, vô cùng đáng thương, chỉ có thể yêu đương bí mật.
Nhưng ngoại trừ đồng ý ra thì anh không còn cách nào khác.
Cuối cùng xe dừng trước khu chung cư của Sở Tích.
Lần trước, sau khi đứng dưới lầu với Cố Minh Cảnh bị chụp lén, cô đành phải dọn nhà, khu này đắt hơn nên an ninh cũng vô cùng nghiêm ngặt, phóng viên không vào được.
Sở Tích tháo dây an toàn, "Em về đây."
"Đợi đã." Cố Minh Cảnh gọi cô lại.
Sở Tích quay người, "Hả?"
Cố Minh Cảnh nhìn cô, "Bạn trai bí mật cũng là bạn trai mà, có thể hôn một cái rồi đi không?"
***
Chúc mừng Cố tổng đã được lên chức, cơ mà ngày lên chính thức vẫn còn xa lắm anh ơiiiiii
***
Từ chương này trở đi là bắt đầu con đường ngược FA không lối về của Cố tổng, ai không chịu nỗi thì có thể nhảy thuyền khi còn kịp nha =))