Anh cúi đầu hỏi, “Eo của em đã khỏi chưa?”
Đã khỏi rồi. Sở Tích đang định trả lời, bỗng dưng lại nghĩ đến điều gì, ngẩn người một hồi.
Cô không trả lời anh ngay.
Thế là Cố Minh Cảnh lại hỏi tiếp, “Eo của em đã khỏi chưa?”
Sở Tích nắm lấy cánh tay đang đặt trên eo cô, vành tai mềm mại của cô khẽ ửng đỏ, cô cẩn thận hỏi lại, “Nếu em bảo đã khỏi rồi thì anh định làm gì?”
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại có ý, cái từ “làm” này thật đúng là khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Suýt nữa, Cố Minh Cảnh đã thuận theo lời cô mà nói “làm thịt em”, nhưng lời nói đến bên môi lại nuốt xuống.
Thấy anh im lặng, Sở Tích hừ một tiếng giống như đã biết tỏng anh từ lâu.
Cố Minh Cảnh lại im lặng một hồi, bỗng nhiên anh chợt hỏi cô, “Chuyện em đã hứa thì sẽ giữ lời chứ?”
Sở Tích nghi ngờ, “Hứa gì cơ?”
Cố Minh Cảnh, “Mặc kệ là hứa gì, chỉ cần em đã hứa thì sẽ giữ lời chứ?”
Sở Tích không biết tại sao chủ đề bỗng chốc chuyển sang chuyện này, cô gật đầu đáp, “Chuyện đã hứa rồi thì phải giữ lời chứ, em đây rất trọng chữ tín đấy nhé.”
Cố Minh Cảnh cười cười lấy điện thoại ra, đưa Sở Tích xem một đoạn video.
Cô nhìn thấy gương mặt say khướt của mình trên màn hình điện thoại, bên dưới góc phải là mặt Cố Minh Cảnh.
Sau đó hai người một hỏi một đáp.
“... Viết về em và fan bạn trai có quan hệ không đứng đắn...”
“... Gì mà một đêm bảy tám lần, kỳ cục ghê...”
“... Anh một đêm mấy lần nhỉ? A, em quên mất rồi.”
“Em nhớ ra chưa?”
“Không nhớ ra, lâu lắm rồi mà.”
“Thế em có muốn biết không?”
“Muốn chứ.”
“Về nhà anh tự nói cho em nhé?”
“Vâng.”
Anh giống như đang trêu mấy đứa nhóc con, anh hỏi một câu, cô trả lời một câu, cho đến khi Sở Tích ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Cố Minh Cảnh ở dưới góc phải màn hình mới nở nụ cười, video đến đây là hết.
Sở Tích xem video, vẻ mặt từ nghi ngờ biến thành xấu hổ, lại từ xấu hổ trở nên ngượng ngùng, cuối cùng gương mặt nhỏ biến thành màu gan heo.
Đối thoại xấu hổ, vẻ mặt xấu hổ.
Tối hôm đó cô say nên chẳng nhớ gì, trí thông minh bị giảm cho nên mới gọi video với Cố Minh Cảnh rồi nói chuyện này ư? Đã thế còn bị anh quay lại?
Trong video, cô ngốc nghếch hỏi anh một đêm mấy lần, lại bị Cố Minh Cảnh nắm mũi dắt đi, gì mà muốn biết không, gì mà tự anh nói cho cô biết, cô đều đã đồng ý hết.
Mất mặt quá, nhục nhã quá.
Video kết thúc, Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt đặc sắc của cô, còn trêu thêm, “Em đồng ý rồi đó.”
Sở Tích bây giờ thấy mình giống như nữ sinh bị chụp ảnh khỏa thân rồi bị uy hiếp, tức giận đấm sang anh, “Anh là đồ không có lương tâm, người ta uống say rồi để anh trêu như thế bộ vui lắm hả? Chuyện này sao em có thể đồng ý? Chuyện khi say sao có thể tính được?”
Cố Minh Cảnh nhíu mày, “Sao lại không tính hả?”
Vốn đã đủ mất mặt rồi còn bị anh quay lại, bây giờ anh còn lấy ra uy hiếp cô, Sở Tích giận đến nỗi quay lưng đi, thầm nghĩ đàn ông không có ai tốt cả, má nó toàn là động vật nửa người dưới. Nhưng đối với hành vi quay lại màn hình không biết xấu hổ này thì cô càng phải mặt dày hơn anh mới được.
Dù sao cô cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ nữa, Sở Tích xoay người tức giận nhìn anh, “Đúng, em đồng ý rồi, nhưng cái em đồng ý là fan bạn trai Cố mỗ một đêm bảy lần trong truyện H đồng nhân, anh có không?”
Vẻ mặt Cố Minh Cảnh trầm xuống, hỏi cô, “Có hay không em không biết hả?”
“À.” Sở Tích vờ như hiểu ra, tiếp tục cắn răng nói, “Chắc là có, một đêm bảy lần, mỗi lần hai phút, tổng cộng mười bốn phút, đắp mặt nạ xong còn dư một phút, tuyệt quá ha ha ha ha.”
Không biết câu này đâm vào huyệt cười của cô hay sao mà Sở Tích cười đến to gan, thù bị quay lén đã được báo, vô cùng sảng khoái.
Người nào đó không sợ chết dám thăm dò tôn nghiêm của đàn ông, mặt Cố Minh Cảnh đen như đít nồi.
Sở Tích cười một hồi lâu mà Cố Minh Cảnh vẫn không nói lời nào.
Cả căn phòng chỉ vang vọng tiếng cười của cô, lúc này Sở Tích mới nhận ra tình hình không thích hợp, cô thu lại nụ cười, chuẩn bị chuồn êm.
Cô lẳng lặng nhích ra xa chỗ anh, đang định đứng dậy chạy trốn, Cố Minh Cảnh đã đưa tay chụp lấy, Sở Tích hét lên một tiếng, ngay sau đó đầu óc choáng váng nằm lên bờ vai của anh.
“Thả, thả em xuống.” Không biết là cô sợ do bị vác lên thế này hay là sợ chuyện gì khác, Sở Tích đập lên vai anh hai cái.
“Anh, anh không được đến đây! Em nói cho anh hay, anh không được tiến tới, nếu anh dám ấy ấy em, ngày mai em sẽ đi kiện anh ngay!”
“Ai cưỡng x em hả?” Cố Minh Cảnh nhíu mày, một chân quỳ trên giường, nhoài người về phía trước, tư thế giống hệt một con báo săn đang nhắm trúng con mồi ngon trên thảo nguyên.
Lòng bàn tay Sở Tích lạnh buốt.
Giọng Cố Minh Cảnh trầm thấp đầy quyến rũ, “Em không thể “ấy ấy” với fan sao?”
“Đảm bảo quý cô đây sẽ rất hài lòng.”
Sở Tích nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến hỏi anh, “Có bảo đảm hài lòng không đấy?”
...
Vài phút sau, trong phòng ngủ.
“Em không muốn “ấy” với fan, anh đi ra đi! Đủ rồi T-T...”
Vài giờ sau.
“Anh đã bị sa thải! Sa thải! T-T...”
Cuối cùng, Sở Tích khép mắt lại trong phòng tắm.
Cô mệt quá.
***
Hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Cảnh.
Trời hôm nay rất đẹp, người có mắt đều nhìn thấy tâm trạng Cố tổng rất tốt, không những lúc sáng đi làm trên mặt anh đầy ý cười, mà còn vung tay ký duyệt mấy bản kế hoạch, tận dụng thời cơ ngàn năm có một, thư ký vội vàng lấy mấy văn kiện bị mắng lúc đã trước chất thành núi đưa lên bàn anh.
Trợ lý Cao mang cà phê vào phòng cho anh, hôm nay Cố tổng khiến cho người ta có cảm giác cả người anh vô cùng thoải mái.
Trợ lý Cao đưa cà phê xong rồi đi ra, kín đáo sờ cằm.
Cố tổng từ trước đến nay đều đi xe từ nhà mình đến công ty, sáng nay lại đi từ nhà của cô Sở Tích đến, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Cố tổng của ông cuối cùng cũng thành công rồi.
Ôi, đàn ông mà.
***
Phim trường “Vực Sâu Sương Mù”, Sở Tích vừa quay xong một cảnh, cô cau mày xoa bóp cái eo đau muốn rã rời của mình.
Tiểu Nghiêm giúp cô xoa bóp eo, “Mấy ngày trước eo chị chẳng phải đã khỏi rồi sao, sao nay lại đau nữa rồi.”
Mặt Sở Tích đỏ bừng, cô nhìn sang chỗ khác, “Không có gì.”
Có câu vạn sự khởi đầu nan, có lần thứ nhất, thì lần thứ hai lần thứ ba cũng không còn khó nữa.
Số lần Cố Minh Cảnh lái xe từ nhà Sở Tích đến công ty đi làm đã dần dần tăng lên.
Công việc của Sở Tích hôm nay đã kết thúc, cô đã hẹn cùng Cố Minh Cảnh ăn tối với nhau.
Anh đã ngồi đợi sẵn ở nhà hàng, lúc Sở Tích vào cửa, cô giống hệt đặc nhiệm bí mật đang kiểm tra xem bên ngoài có phóng viên hay không rồi mới đóng cửa lại.
Sở Tích ngồi xuống cạnh Cố Minh Cảnh, chuyện tình bí mật này kéo dài đã lâu, mỗi lần ở bên anh cũng đều lén lén lút lút, bỗng nhiên cô bật thốt lên, “Anh có thấy chuyện này rất kích thích hay không?”
Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích bịt kín mít như xác ướp, khóe môi khẽ giật giật, “Kích thích chỗ nào hả?”
Sở Tích, “Không lẽ anh không thấy yêu đương kiểu này giống như đang vụng trộm hay sao?” Cô nói, ngay sau đó lại thay đổi dáng vẻ đáng yêu, “Khi nào thì anh mới chịu ly hôn với cô ta rồi cưới em hả?”
Cố Minh Cảnh, “...”
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Cố Minh Cảnh không động đũa, Sở Tích cầm điện thoại chụp vài tấm.
Cô chỉnh ảnh xong xuôi rồi đăng lên Weibo “Hôm nay chụy lười trang điểm”, kể từ lần quay lại lần trước, Sở Tích đã chăm chỉ đăng Weibo hơn.
Ngoại trừ đăng bài liên quan đến làm đẹp, dưỡng da ra thì cô còn đăng mấy bài về cuộc sống thường ngày. Lúc trước fan của cô vẫn ổn định ở mức hai mươi ngàn, nhưng từ khi cô bắt đầu đăng bài về cuộc sống hàng ngày thì fan bắt đầu tăng lên, lượng fan hâm mộ bây giờ đã vượt 5 mươi ngàn. Hơn nữa lượng like và bình luận của những bài đăng về cuộc sống còn nhiều hơn mấy bài làm đẹp. Weibo làm đẹp có xu hướng chuyển thành Weibo về cuộc sống hàng ngày. Sở Tích phát hiện ra những bài viết có lượng like, chia sẻ và bình luận nhiều của cô đều có liên quan đến Cố Minh Cảnh, trong phần bình luận thì cứ một câu “anh Cún”, hai câu “anh Cún“.
Mấy fan tinh mắt đều phát hiện ra trong ảnh của cô có hai bộ chén đũa đặt trên bàn.
Fan hâm mộ:
[Tới nữa, tới nữa rồi, cuộc sống thường ngày của cô ấy và anh Cún lại lên rồi.]
[Thức ăn chó đến rồi, mọi người há mồm ra nào.]
[Tôi không biết vì sao một đứa FA như tôi lại theo dõi chị làm gì nữa.]
[Tôi đây muốn biết có bao nhiêu người vừa nói không ưa thấy người ta khoe tình cảm, nhưng mỗi ngày lại tự ngược mò đến Weibo của Chó Con để tìm anh Cún.]
[Tìm ngược + 1]
[Tìm ngược + 10086]
...
Sở Tích đọc bình luận mà đầu đầy vạch đen.
Nếu nói tài khoản phụ có gì phiền nào thì chính là sau khi bị lộ anh Cún, cô đăng bài nào thì fan đều tự động liên hệ với anh Cún, họ cảm thấy cô đang khoe khoang tình cảm.
Nhưng thật sự là cô đâu muốn khoe đâu, chính cô còn không để ý đến hai bộ chén đũa nữa là!
Khổ quá! Làm blogger* cũng khổ quá đi.
*博主: chỉ người viết blog, chia sẻ nhật ký, ghi chép mang tính cá nhân. Khác với 营销号: blogger giải trí, người đăng những thông tin liên quan đến giới giải trí.
Cố Minh Cảnh thấy cô cứ cắm đầu vào điện thoại, anh lấy đũa gõ vào chén trước mặt cô, “Ăn cơm nào.”
Lúc này Sở Tích mới ngẩng đầu, cất điện thoại vào rồi ăn cơm.
Buổi tối, vì để chứng minh mình không phải là blogger rảnh rỗi thích khoe khoang tình cảm nên Sở Tích đăng thêm một bài mới.
Là một tấm ảnh cô tự chụp trong chiếc váy ngủ dâu tây mới mua.
Cô rất thích chiếc váy này, sau khi chụp một tấm hình qua gương, làm mờ khung cảnh phía sau, che mặt mình lại rồi đăng lên.
“Áo ngủ mới. Dâu tây.jpg”
Cô gái trong ảnh mặc một chiếc váy ngủ chữ A không tay khá thoải mái, trên chiếc váy màu trắng được điểm xuyết vài quả dâu tây đỏ mọng, mái tóc được cô búi thành búi tròn, đường cong phần cổ xinh đẹp làm lộ ra cái cổ thiên nga đúng chuẩn, làn da trắng như tuyết, mềm mại mịn màng vừa nhìn vào chỉ muốn ngắt một cái.
Lần này thì không khoe khoang tình cảm rồi nhé, Sở Tích hài lòng nghĩ.
Nhưng kết quả lại là:
[Má ơi, anh Cún thích kiểu này hả! Biến thái quá! (Nhưng mà mị thích)]
[Hu hu hu Chó Con, chị đã đủ tuổi chưa đấy?]
[Trời má, ai nhìn mà không muốn đè xuống chứ!]
[Cái dáng người này, ghen tỵ quá. Anh Cún có “phúc” ghê.]
Sở Tích đang hài lòng:???
Mấy người này có bệnh hả!
Cô nhìn tới nhìn lui ngắm nhìn mình trong gương.
Có sao? Gì mà vừa nhìn đã muốn đè xuống ngay?
Đây rõ ràng là phong cách Kawaii Nhật Bản, người không biết mà đọc bình luận còn tưởng cô mặc mấy bộ đồ khó nói ấy chứ!
Hôm nay Cố Minh Cảnh không ở đây, nếu không cô nhất định phải hỏi anh thử.
Vì ngày mai Sở Tích có cảnh quay quan trọng nên tối nay cô muốn nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng cảm xúc, thế là cô đuổi anh về nhà.
Bình thường nếu ngày hôm sau mà có cảnh quay quan trọng thì Sở Tích đều từ chối chuyện “ấy ấy” vào đêm trước, cũng may Cố Minh Cảnh thông cảm cho cô.
Trong lúc Sở Tích soi gương thì fan đã vào tám chuyện trong Weibo của cô.
[Dạo này Chó Con chịu đăng Weibo ghê.]
[Đã thế trong mười bài thì hết chín bài có liên quan đến anh Cún rồi.]
[Tối nay cô ấy còn đăng ảnh váy ngủ, chậc chậc, đây là đang ám chỉ lát nữa sẽ làm gì nè, ôi ngại quá, che mặt.]
[Nói thật với mọi người, dạo này lướt Weibo của Chó Con mà tôi cứ cảm thấy... sinh hoạt XX dạo này của Chó Con rất tốt.]
Nhóm fan tỏ vẻ như được khai sáng, [Đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này, cuối cùng đã bị bạn nhìn ra rồi!]
[Nhất trí đồng ý!]
Sở Tích soi gương xong vẫn không thấy ngoại trừ vẻ dễ thương ra thì có gì khác, cô cúi đầu nhìn Weibo, vừa nhìn đã hết hồn suýt nữa làm rớt điện thoại.
Bình luận nói cuộc sống xx của cô rất tốt đã được đẩy lên đầu.
Sở Tích luống cuống tay chữ gõ chữ trả lời lại, [Không có, tôi không có, bạn đừng có nói bậy!]
Nhóm fan, [Ồ, xem chị cuống lên kìa, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.]
Sở Tích đỏ mặt vội vàng xóa bài đăng này đi.
Cô xóa bài xong cứ nghĩ rằng mọi người sẽ quên, nhưng Weibo đã đăng một lúc lâu, đa số các fan đều đã thấy, bắt đầu tham gia thảo luận. Cô không ngờ tài khoản phụ của mình lại bắt đầu hot một lần nữa kể từ khi đăng bài tay không đập gián kia, lượng fan tăng liên tiếp đến gần một trăm ngàn.
Weibo của cô khỏe mạnh văn minh như thế, không có một tấm ảnh nào quá giới hạn, bài viết ám chỉ cũng không có, chỉ có bài đăng làm đẹp và ăn uống mỗi ngày, nhưng không hiểu tại sao mỗi lần có fan mới ghé qua đều để lại bình luận đầu tiên là:
[Đây là blogger có đời sống xx tốt trong truyền thuyết đúng không?”]