Một nửa quyến rũ có nội dung khá thú vị, chương trình không có khách mời cố định mà mỗi tập sẽ mời một cặp đôi hoặc một đôi vợ chồng nổi tiếng đến một nơi ở mới, ghi lại cuộc sống ở chung thường ngày chân thật nhất của cặp đôi ấy trong suốt hành trình.
Sở Tích và Cố Minh Cảnh công khai xong lại dắt tay nhau tham gia chương trình hiển nhiên gây xôn xao không nhỏ, chương trình vẫn còn đang trong quá trình tạo nhiệt trên mạng mà đã được mọi người thảo luận sôi nổi.
Hết cách rồi, cặp đôi tổng giám đốc “bá đạo” bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền x bình hoa (đã không còn là bình hoa nữa) ngực to chân dài này khiến người ta rất tò mò.
Đặc biệt là lần Cố tổng công khai tình cảm bị trợ lý bug mấy bài Weibo liên tục, gì mà khó khăn lắm Sở Tích mới đồng ý công khai, Cố tổng đang dỗ dành Sở Tích, nghe thấy mà ê cả răng.
Có người còn thấy bất bình thay, Cố tổng đã đồng ý công khai mà Sở Tích cô lại còn ra vẻ, muốn dỗ dành nữa cơ á, vừa nhìn là biết ngay loại phụ nữ mưu mô bức người ta thừa nhận danh phận, nói không chừng sau lưng cười trộm cuối cùng đã được Cố Minh Cảnh thừa nhận, tương lai được gả vào nhà giàu đã nằm trong tầm tay.
Vẫn còn có người tin rằng cặp đôi này một người hám sắc một người hám tài, chỉ vì bị lộ nên đành phải công khai yêu nhau mà thôi.
Tám giờ sáng vào ngày phát sóng trực tiếp Một nửa quyến rũ, chương trình vẫn chưa chính thức phát sóng mà số người trong phòng trực tiếp đã bùng nổ, nào là fan CP, Gạch, anti-fan, fan nhà đối thủ, có thể nói là hỗn chiến fan hâm mộ.
Đúng tám giờ ba mươi phút, chương trình chính thức phát sóng, ống kính lướt một vòng bao quát ba trăm sáu mươi độ giới thiệu cho mọi người biết địa điểm mà CP Kinh Hỉ sẽ ở trong ba ngày hai đêm.
Đập vào mắt khán giả là bầu trời xanh thăm thẳm, thảm cỏ xanh mươn mướt, hàng rào màu trắng, đài phun nước phong cách châu Âu, hồ nhân tạo tĩnh lặng, và cả tòa lâu đài được xây dựng theo phong cách châu Âu đang đứng sừng sững trước mặt mọi người.
Nếu những thứ kia chỉ khiến khán giả giật mình thì khi tòa lâu đài như bước ra từ trong truyện cổ tích kia xuất hiện trước ống kính, toàn bộ khán giả đều choáng ngợp.
[Mợ nó!]
[Mợ nó!!]
[Mợ nó!!!]
Ngoại trừ khán giả trung thành của chương trình ra thì hôm nay có rất nhiều người đến xem vì Sở Tích và Cố Minh Cảnh, nhưng bọn họ đều biết rõ, các cặp đôi nghệ sĩ ở mấy tập trước có đôi đi cổ trấn, có đôi đến nông trại, có đôi đến bờ biển câu cá, tóm lại đều là những địa điểm nghỉ ngơi tương đối nhỏ. Ban đầu mọi người cũng tò mò không biết Sở Tích và Cố Minh Cảnh sẽ đi dâu, không ngờ đến phiên cặp đôi này thì bùm một phát, từ xe đạp biến thành xe hơi, từ phòng nghỉ dưỡng nho nhỏ biến thành lâu đài trong truyện cổ tích.
Bình luận trên màn hình:
[Không phải kinh phí của tổ chương trình có hạn à? Đây gọi là kinh phí có hạn ư?]
[Tòa lâu đài này đẹp quá đi hu hu hu, giống hệt như trong truyện cổ tích luôn, tôi cũng muốn vào đây làm công chúa một ngày.]
[Bỏ đi má, chỉ có người đẹp thì mới có thể gọi là công chúa, còn mấy người khác bước vào chỉ là hầu gái mà thôi.]
[Lầu trên câm miệng! Không lẽ cô không cho người ta mơ mộng ư!]
[Mong chờ Tích bảo! Mong chờ công chúa nhỏ Sở Tích!]
[CP Kinh Hỉ tuyệt nhất!]
Nhưng tòa lâu đài này cũng khiến rất nhiều người ngứa mắt:
[Tổ chương trình bất công quá, tại sao cặp này lại được ở trong lâu đài, tiêu chuẩn kép như thế có vui không?]
[Ghét nhất là loại chương trình nịnh trên đạp dưới thế này!]
Có lẽ tổ chương trình đã sớm biết trước sẽ có người nói như thế, thế nên bên dưới màn hình xuất hiện một dòng chữ nhỏ:
“Chương trình kỳ này do anh Cố Minh Cảnh làm nhà tài trợ độc quyền.”
Đám người đang ngứa mắt, “...”
Bình luận trên màn hình:
[Ha ha ha đúng là có tiền thì muốn làm gì thì làm mà.]
[Cố tổng dùng tiền đập chết bọn vô duyên đi!]
[Chỉ cần nhìn thấy tòa lâu đài này thôi là mị đã ngửi được hương vị cưng chiều rồi.]
[Cái đám nói Sở Tích hám giàu kia, Sở Tích không đến ở lâu đài của Cố tổng, không lẽ phải chen chúc trong căn phòng trọ giá rẻ với mấy người hả?]
Mọi người vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa nói chuyện không ngừng, cuối cùng họ cùng chờ được hai nhân vật chính của kỳ này.
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng trước cổng tòa lâu đài, cửa xe vừa mở ra, chiếc giày màu trắng giẫm xuống đất.
Ở hiện trường, Sở Tích từ trên xe bước xuống, vừa ngẩng đầu nhìn thấy tòa lâu đài này cũng không nhịn được mà hét lên.
Cô quay đầu nhìn Cố Minh Cảnh đang lấy hành lý ở cốp xe, xem ra chi phí tài trợ chuyến đi mà Phó Bạch nói cũng không tệ lắm.
Ống kính theo hai người vào lâu đài, ngay khi tiến vào trong, từ mái nhà hình vòm, chùm đèn thủy tinh, lò sưởi âm tường, tranh cổ đến đàn dương cầm đều được ống kính máy quay lướt qua một lần. Màn hình lại một lần nữa bùng nổ, [Woa, woa, woa] và [A a a a], tựa như có một đợt gào thét lướt qua.
Trong tình huống thế này, không có cô gái nào nhìn thấy cảnh này mà không hét lên, Sở Tích cúi đầu nhìn áo hoodie và quần jeans trên người mình, vỗ trán một cái, “Em thật hối hận khi không mặc váy.”
Cố Minh Cảnh bất đắc dĩ nở nụ cười, “Không phải hồi sáng anh đã bảo em mặc váy sao? Là do em không chịu mặc mà.””
Sở Tích nhớ đến chiếc váy phồng màu vàng nhạt hồi sáng anh bảo cô mặc, vì chê bai thẩm mỹ “thẳng nam” của anh nên cô không chịu thay, cô còn định hỏi anh trước đây mắt thẩm mỹ của anh khá lắm mà sao bây giờ trượt dài thế này, váy đó sao có thể mặc ra ngoài được. Bây giờ ngẫm lại đúng là thẩm mỹ của anh không bị xuống dốc, lâu đài này quả thật là nơi thích hợp để mặc kiểu váy phồng như thế.
Sở Tích hối hận dậm chân.
Khán giả trong phòng trực tiếp đều bật cười vì động tác dậm chân của Sở Tích:
[Ha ha ha ha ha đáng yêu quá!]
[Wow, Cố tổng còn phụ trách chọn quần áo ư?]
[Tích bảo không khóc, không mặc váy chúng ta vẫn là công chúa nhỏ ha ha ha ha.]
Hai người đi lên cầu thang xoắn ốc lên lầu hai đến phòng ngủ, Sở Tích nhìn thấy chiếc giường phủ màn giống hệt như trong truyện công chúa ngủ trong rừng không nhịn được nhào lên, “Em thật hối hận khi không chịu mặc váy hu hu hu hu.”
Cố Minh Cảnh kéo va li vào phòng.
Chiếc giường này mềm mại không tưởng, Sở Tích nhìn tấm màn công chúa trên đầu, cô lăn qua lăn lại trên giường, thích ý nhắm mắt lại.
Cứ tưởng tượng hôm nay mình mặc váy vậy.
Sau đó, cô cảm giác có cái gì đó đang tiến lại gần, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Minh Cảnh đang kề sát mặt mình.
Sở Tích sợ giật bắn người, vội vàng đẩy vai Cố Minh Cảnh ra không cho anh đến gần, ánh mắt nhìn sang camera ở góc tường, “Anh muốn làm gì?”
Cố Minh Cảnh vô cùng tự nhiên đưa tay sửa lại mái tóc hơi rối của cô, “Anh hôn đánh thức mỹ nhân đang ngủ đó.”
Khán giả trong phòng trực tiếp hét ầm lên.
[Gato quá đi trời ơi, nhà nước nợ tôi một người bạn trai!]
[Cố tổng hiểu Sở Tích quá!]
[Để anh ấy hôn! Sở Tích, chị cứ để anh ấy hôn!]
[Hôn! Hôn nhanh! Nghe mị! Người đẹp ngủ say phải để Cố tổng hôn mới tỉnh dậy được!]
Nhưng trong ống kính, Sở Tích bật dậy nhảy xuống giường, nhìn Cố Minh Cảnh với ánh mắt đầy sâu xa.
Có camera trước mặt, hôn cái gì mà hôn.
Cố Minh Cảnh xoa đầu cô.
Tham quan phòng ngủ xong, hai người bắt đầu sắp xếp hành lý. Cố Minh Cảnh vừa mở va li ra, bỗng nhiên có một thứ bật ra khiến anh hết hồn.
Sở Tích xông đến ôm lấy, “Của em!”
Đó là một cái gối ôm hình cục gạch.
Nhìn thấy cái gối ôm chiếm hết nửa cái vali, Cố Minh Cảnh nhíu mày, “Em nhét nó vô hồi nào thế?”
Sở Tích ôm gối ôm, yếu ớt đáp, “Thừa dịp anh không để ý.”
Cố Minh Cảnh, “...”
“Sao đi đâu em cũng mang theo cục gạch này hết vậy?” Anh khó hiểu.
Sở Tích, “Vì em... thích đấy.”
Cô nhìn Cố Minh Cảnh đang trầm tư suy nghĩ nhìn cái vali bị trống đi một nửa, bĩu môi nói, “Anh mất hứng hả? Em chỉ mang theo có một cái gối thôi, nếu anh không thích thì lần sau...”
Đây có lẽ là lần mâu thuẫn đầu tiên kể từ khi hai người xuất hiện trước máy quay, mấy kẻ vô duyên bị nghẹn từ hồi đầu chương trình cuối cũng cùng tìm được chuyện để nói, bình luận trên màn hình:
[Có phải cô ta muốn nói lần sau không mang theo gối ôm nữa đúng không?]
[Mới vừa nãy tôi còn nói ngọt, đây mới là cảnh sống chung chân thực đây.]
[Ở cạnh một người đàn ông như Cố tổng chính là thế đó, gả vào nhà giàu làm gì mà dễ thế, Sở Tích trên màn hình nhìn khép nép dễ sợ.]
[Lần trước dỗ dành gì gì đó chắc là do cố ý làm cho người khác thấy thôi.]
Gạch nhìn thấy cái gối ôm kia lập tức hiểu ra Sở Tích mang theo đồ của fan, không ngờ Tích bảo đi đâu cũng mang theo nó, đang lúc cảm động thì lại thấy có vẻ như Cố Minh Cảnh không vui khi Sở Tích mang theo gối ôm.
Gạch vốn dĩ không có hảo cảm với Cố Minh Cảnh giận đến nỗi muốn lật bàn.
[Có một cái gối thôi, chiếm chỗ bao nhiêu hả! Cố Minh Cảnh không mua nổi vali à!]
[Mợ nó, con gái tôi tủi thân, tủi thân quá.]
[Đây là quà của fan hâm mộ, cô ấy mang cho bọn tôi thấy đó!]
[Tích bảo sao lại quen với tên đàn ông nhỏ mọn này thế hu hu hu hu hu.]
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, thì trên màn hình, Sở Tích đã nói hết nửa câu còn lại.
Nửa câu đầu nghe có vẻ khép nép, nhưng nửa câu sau lại giống như Sở Tích đang phát cáu, “Lần sau em không để đồ của em chung với anh nữa, hừ.”
Không mang theo anh thì được, nhưng nhất định phải mang theo gạch.
Sau đó, cô thấy người đang trầm tư nhìn vali trống một nửa đứng dậy, ánh mắt anh nhìn Sở Tích vô cùng cưng chiều, anh cười nói, “Không lẽ em không biết trên đời này có một vật gọi là máy hút chân không hả?”
Sở Tích, “Hả?”
Sau đó, cô nhìn Cố Minh Cảnh cúi người lấy ra một cái túi chân không từ dưới đáy vali lên, mở khóa khí, lấy ra một món đồ màu đỏ.
Món đồ bị hút chân không bắt đầu bung ra trong không khí, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó.
Sở Tích há to miệng, đầu tiên nhìn gối ôm cục gạch trong lòng mình, sau lại nhìn món đồ Cố Minh Cảnh lấy ra, dần dần bung ra...
Lại là một cái gối ôm hình cục gạch!
Cố Minh Cảnh, “Anh tưởng là em không mang nên cố ý mang theo cho em, có điều làm thế này có thể tiết kiệm không gian một chút.”
Sở Tích, “...”
Tiếng gào thét lại được vang lên.
[A a a a a a a a!!!]
[Cố tổng có tâm quá đi trời ơi.]
[Cưng ghê á, mấy người bảo Sở Tích khép nép thì nhìn lại Sở Tích xem có giống như đang khép nép hay không!]
[Không giống khép nép đâu, giống ỷ được cưng nên kiêu ngạo hơn.]
[Ngọt quá, tôi đi chết đây.]
Đạo diễn hậu trường phát lại đoạn Sở Tích tưởng Cố Minh Cảnh không cho mình mang theo gối ôm gạch, Sở Tích hầm hừ phồng má, giống hệt bé cá nóc.
Mọi người lại thấy cô đáng yêu biết bao.
[Ha ha ha ha ha ha sao cô ấy giận mà cũng dễ thương quá vậy!]
[Muốn véo cho một cái ghê!]
[Để cho cô ấy mang! Cái gì cũng để cho cô ấy mang! Voi cũng để cho cô ấy mang luôn!]
[Fan của Sở Tích yên tâm rồi ha!]
[Mấy kẻ nói Cố tổng hám gái đẹp đâu, có bạn gái như Sở Tích mà không ham không lẽ ham nhan sắc của mấy người chắc?]
Tại hiện trường, Sở Tích yên lặng đặt hai cái gối ôm lên giường.
Sau đó lặng lẽ nhìn Cố Minh Cảnh.
Cô sai rồi.
***
Sắp đến đoạn được spoil trên Facebook rồi! Hẹn mọi người tuần sau nhé ^^ Chỉ số chăm chỉ của mình chỉ còn 15% thôi, phải nạp đầy lại đã =)))