Nữ Hoàng Làm Dáng

Chương 81: Chương 81




Cố Minh Cảnh ôm lấy Sở Tích đang khóc thút thít, anh nhìn dáng vẻ chật vật cộng thêm má phải sưng vù của cô, ánh mắt rét lạnh.

Trợ lý Cao hiếm khi nào nhìn thấy vẻ mặt như thế này của anh, dù ông đã làm việc bên cạnh anh đã lâu nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình sợ hãi.

Thấy con tin không sao hết, cảnh sát đi theo bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Lúc nãy vì căng thẳng nên Sở Tích vẫn không cảm giác được, bây giờ tinh thần đã được thả lỏng, cô chỉ thấy đầu đau từng cơn, má phải vừa đau vừa rát, lỗ tai cứ ù ù, cổ tay bị siết chặt cũng bắt đầu thấy đau, chân chống tiếp đất càng đau hơn. Có lẽ là do thuốc mê vẫn chưa hết hiệu lực, trước mặt Sở Tích lại trở nên mơ hồ, hai chân cô mềm nhũn, bất tỉnh trong lòng Cố Minh Cảnh.

...

Sở Tích mê man không tỉnh, bác sĩ nói vết thương trên người cô đều là vết thương ngoài da không có gì nghiêm trọng, chủ yếu là do thuốc mê của đám bắt cóc dùng có tác dụng rất mạnh, có khả năng tổn thương đến hệ thần kinh, thêm vào đó cô bị hoảng sợ, phải chờ cô tỉnh lại mới có thể quan sát tình huống khôi phục rõ ràng.

Lúc Cố Minh Cảnh nghe thấy mấy chữ “có khả năng tổn thương đến hệ thần kinh”, hàng chân mày của anh nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Trợ lý Cao vội vàng chạy từ sở cảnh sát đến bệnh viện, gật đầu báo cáo với Cố Minh Cảnh, “Cố tổng, đã bắt được người rồi.”

Cố Minh Cảnh “ừ” một tiếng, nhìn Sở Tích vẫn còn mê man trên giường bệnh, lại nhớ đến mấy kẻ cầm đầu kia, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

“Luật sư đã chuẩn bị xong chưa?” Cố Minh Cảnh lại hỏi.

Trợ lý Cao gật đầu ngay: “Đều là các luật sư giỏi chuyên phụ trách những vụ án thế này, sếp cứ yên tâm.”

Cố Minh Cảnh: “Thế thì tốt.” Anh đáp lại, tựa như đang nói chuyện râu ria bên ngoài, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi Sở Tích đang nằm trên giường bệnh, anh đưa tay vuốt ve trán cô.

Trợ lý Cao nhìn Sở Tích sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Đoàn luật sư của Nguyên Cảnh chỉ chuyên về các vụ án kinh doanh thương mại, chuyện lần này thuộc về án hình sự, thế nên Cố Minh Cảnh trực tiếp mời nhóm luật sư khác, mỗi một người đều có hồ sơ đẹp, đều là những người có thể biến đen thành trắng, nói sống thành chết ở trên tòa.

Người đã bị bắt hết, sau khi cảnh sát bắt được hai tên bắt cóc kia không lâu, bọn họ lần theo manh mối tìm được Nhạc San và một người đàn ông khác trong căn phòng cho thuê trong thành phố.

Trong phòng bừa bãi kim tiêm, hai người còn đang cắn thuốc, thấy cảnh sát phá cửa xông vào chưa kịp phản ứng lại đã bị còng tay.

Tên tài xế cũng đã bị sa lưới.

Mục tiêu của bọn bắt cóc là Sở Tích, trợ lý Tiểu Nghiêm bị bọn họ trói lại rồi ném vào một góc hẻo lánh trong nhà máy, đã được cảnh sát cứu thoát sau đó.

Nhạc San thú tội không e dè.

Tin đồn clip sex của Sở Tích bị lên hot search lần trước cũng là do một tay cô ta làm, nhưng Sở Tích tránh được “thao nước bẩn” clip sex, sự nghiệp không bị hủy hoại mà bộ phim được phát sóng sau đó càng hot như mặt trời ban trưa. Có lẽ ma túy đã hủy hoại ý thức và tinh thần của một người, sự ghen ghét đến cùng cực đã biến thành sự hận thù, cuối cùng Nhạc San và bạn trai “qua đường” tự tay bày ra vụ bắt cóc này.

Clip lần trước không phải của mày, thế thì lần này tao quay một clip cho mày làm nhân vật chính, phá hủy mày hoàn toàn.

Trợ lý Cao nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của Nhạc San trong sở cảnh sát lại thấy lạnh sống lưng.

Trước đây cô ta là một minh tinh xinh đẹp, bây giờ thì người không ra người quỷ không ra quỷ.

Chỉ có thể trách bản thân cô ta mà thôi.

Đoàn luật sư Cố Minh Cảnh mới mời đến đã bắt đầu chuẩn bị, họ đều là những luật sư nổi tiếng, bình thường rất khó mời một trong những người bọn họ, bây giờ lại có thể tập hợp thành một nhóm, mấy tên kia lo mà chuẩn bị sống trong ngục tù không ánh sáng mặt trời suốt quãng đời còn lại đi.

...

Phòng bệnh tư nhân trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.

Sở Tích cảm giác như mình đã bơi trong bóng tối rất lâu rồi, chờ đến khi cô bơi vào bờ thì đã mệt đến không còn sức.

Mí mắt cô khẽ mở ra một đường nhỏ, đập vào mắt là giấy dán tường màu vàng nhạt.

Cô cảm thấy cả người mình đau đớn như vừa bị đập nát rồi lắp ráp lại, cuống họng khô rát, cô khẽ động nhẹ nhàng lên tiếng.

Cố Minh Cảnh đang gọt lê, nghe thấy tiếng cô anh vội ngẩng đầu lên, lại thấy Sở Tích đang trợn mắt nhìn trần nhà.

“Em tỉnh rồi hả?” Anh xúc động, buông dao và lê xuống.

“Vâng.” Sở Tích khẽ động muốn ngồi dậy, Cố Minh Cảnh vội vàng lấy gối cho Sở Tích dựa lưng, cô ngồi trên giường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời đã tối.

Sở Tích vẫn không muốn nói chuyện, chỉ ngây ngốc ngồi đó, Cố Minh Cảnh sờ trán cô, thấy cô cứ ngẩn người thì vô cùng lo lắng, vội vàng gọi bác sĩ.

Sở Tích vừa tỉnh lại không lâu đã bị bác sĩ và y tá vây quanh đẩy cô đi làm kiểm tra.

Đợi đến lúc làm kiểm tra về, cô ngồi bên giường bệnh, vừa ăn lê anh gọt, vừa nghe anh nói chuyện.

TV được bật lên, đài Hoa quả đang chiếu lại Nhà nhỏ của chúng ta, vừa hay chiếu đến tập Sở Tích đến làm khách.

Không biết Sở Tích đang xem TV hay đang nghe Cố Minh Cảnh nói chuyện, chờ đến khi anh nói xong, cô mới hỏi: “Là sao?”

Thế là Cố Minh Cảnh lại giải thích thêm lần nữa.

Sở Tích nghe xong, trong đầu đều là câu nói “có khả năng gây thương tổn đến não bộ”, cô quên mất phải nuốt miếng lê trong miệng.

Bảo sao, bảo sao mấy mục kiểm tra vừa nãy đều là kiểm tra đầu.

Sở Tích sững sờ nhìn Cố Minh Cảnh: “Có nghĩa là... em có thể bị ngốc hả?”

Cố Minh Cảnh nhìn cô trấn án: “Còn phải tiếp tục theo dõi, nhưng tình huống này rất hiếm gặp, trên cơ bản thì sẽ không có vấn đề gì cả.”

Sở Tích không thèm nghe anh nói, trong đầu chỉ có câu ma chú “Đầu óc bị hỏng, mình sẽ bị ngốc.”

Điện thoại của cô sau khi được cảnh sát tìm về được đặt trên đầu giường, Sở Tích vội cầm điện thoại lên làm một bài kiểm tra bằng lái xe.

Sai mười một câu, tám mươi chín điểm.

Trước khi bị bắt cóc cô còn làm được chín mươi tám điểm, bây giờ chỉ được tám mươi chín điểm thôi.

Rõ là chỉ số thông minh của cô đã bị giảm rồi.

Sở Tích nhìn số 89 to đùng kia, cả người như rơi vào tuyệt vọng.

Cô ôm đầu: “Em phải làm sao đây, phải làm sao đây hu hu hu hu....”

Cố Minh Cảnh ngay lập tức đã thấy hối hận vì nói cho cô biết: “Làm gì có, em vừa mới tỉnh lại không lâu đã làm bài thi liền nên mới không được điểm cao, mấy cái khác không sao cả, mấy khả năng đó chỉ là một ngàn phần trăm mà thôi.”

Sở Tích cúi đầu, hận nghiến răng mấy tên dám bắt cóc mình, nghĩ đến chuyện ngày đó, lòng cô vừa bất an, lại nôn nóng.

Cố Minh Cảnh ngồi bên giường vỗ lưng giúp cô.

Sở Tích ôm eo Cố Minh Cảnh, vùi đầu vào lòng anh, chóp mũi khẽ hít lấy mùi hương thoang thoảng bên người anh, cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, cuối cùng cũng thấy yên tâm.

Sở Tích hít mũi, buồn bực hỏi: “Nếu sau này em bị ngốc thật, anh có còn thích em không?”

Cố Minh Cảnh cười: “Ngốc cỡ nào anh cũng thích.”

Sở Tích giận đấm ngực anh: “Anh phải nói là “em sẽ không ngốc đâu” chứ! Sao lại nói ngốc cỡ nào anh cũng thích được!”

Cố Minh Cảnh cầm tay cô, để mặc cô phát cáu.

Sở Tích bất mãn hừ hừ, phụ nữ có đôi khi thích hẹp hòi như thế, cô hỏi tiếp: “Vậy nếu như em xấu đi thì sao, anh còn thích em không?”

Cố Minh Cảnh không trả lời ngay mà hỏi lại cô: “Thế nếu như anh phá sản thì sao? Anh không còn một đồng nào hết?”

“Phá sản thì có sao.” Sở Tích lẩm bẩm, nói một câu kinh điển trong phim: “Em nuôi anh!”

Cố Minh Cảnh cười: “ Em nuôi anh bằng cách nào?”

Sở Tích không ngờ người đàn ông này còn thích hỏi đến cùng, cô liếc sang TV, chương trình đang chiếu đến đoạn cô đang ở trên con đường làng nhỏ, lái chiếc xe ba bánh chở đầy bắp vừa chất vừa ngầu.

Sở Tích chỉ vào TV: “Em chạy xe ba bánh nuôi anh!”

“Mặc dù em chưa có bằng lái, nhưng em lái xe ba bánh rất giỏi.”

“Em hứa là em có thể nuôi anh nổi!”

Cố Minh Cảnh vừa muốn cười lại vừa cảm động, anh nâng cằm Sở Tích ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.

Anh trả lời câu hỏi vừa nãy của cô: “Trong mắt anh, em luôn đẹp nhất.”

Ớn quá, ớn quá ớn!

Sở Tích nghe câu này mà ớn lạnh đến nổi cả da gà, chưa kịp mỉa mai thì đôi môi ấm áp của anh đã ập tới.

Anh cẩn thận hôn cô, hôn đến ớn óc.

***

Chuyện Sở Tích bị bắt cóc đã bị lên hot search, cư dân mạng chấn động, nhưng lúc đó Sở Tích còn đang choáng váng, chờ đến khi cô tỉnh lại thì hot search đã đổi thành “Sở Tích cố lên”, “Cầu nguyện cho Sở Tích.”

Biệt đội Gạch sau khi nghe thấy Sở Tích bị bắt cóc thì sợ đến hồn vía lên mây, nghe thấy cô đã được cứu ra hiện đang nằm viện thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.

[Tích bảo nhất định phải khỏe đó hu hu hu hu hu.]

Fan hâm mộ biết Sở Tích chỉ còn một bà nội tuổi đã cao, bên cạnh chỉ có thể dựa vào Cố Minh Cảnh, thế là nhóm Gạch từ trước đến nay không ưa gì Cố Minh Cảnh thái độ lập tức trở nên mềm nhũn.

[Cố tổng, xin anh chăm sóc tốt cho Tích bảo.]

[Xin anh đó Cố tổng hu hu hu hu.]

[Tích bảo của tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, sao lại gặp phải chuyện này thế hu hu hu hu hu, người xấu đáng chết!]

Sau khi Sở Tích tỉnh lại, nhìn thấy fan hâm mộ quan tâm mình như thế, cô vội đăng một bài: “Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, không sao cả.”

Weibo vừa đăng đã nhảy lên hot search, tuy bọn họ không biết tình huống cụ thể nhưng đều cảm thấy yên lòng.

Qua vài ngày sau, cảnh sát thông báo tình hình cụ thể của vụ án bắt cóc vô cùng độc ác lần này.

Cư dân mạng bị thu hút bởi thông tin trong thông báo “Người bị hại Sở Tích đã tự mài dây thừng, trượt xuống từ lầu ba trốn thoát, trong lúc chạy trốn đã gặp cảnh sát đến cứu viện“.

Ơ, sau giống tình tiết trong Trái tim dũng cảm thế này.

Cô vốn dĩ không phải cô gái yếu đuối, phải là môt cô gái dũng cảm, kiên định thế nào mới có thể bình tĩnh trong tình huống đó, nhớ lại kinh nghiệm trước đó mà tự mình trốn thoát.

Mọi người vừa thấy bất ngờ khó tin, vừa cảm động, lại vừa đau lòng, hốc mắt đều ửng đỏ.

Tích bảo, mẹ yêu con!

***

Sở Tích nghỉ ngơi hơn một tháng, trong thời gian đó, cô đến trung tâm lái xe thi lấy bằng lái.

Mặc dù trước đó thi thử chỉ được 89 điểm, nhưng đến lúc thi thật, cô phát huy rất tốt, được 99 điểm.

Cố Minh Cảnh bảo vệ Sở Tích rất chặt chẽ, Phó Bạch nhìn một xấp thư mời trong tay mà do dự.

Không biết Sở Tích khi nào mới bắt đầu công việc lại nữa.

Anh ta gửi Wechat hỏi Sở Tích.

Cố Minh Cảnh cũng thấy câu hỏi của Phó Bạch trên điện thoại của Sở Tích, anh nói: “Không gấp, em nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Sở Tích cắn môi.

Khi quay Máu núi sông ở thành phố Hải, trong lòng cô đã ươm mầm một hạt giống. Trong lúc nghĩ tỉnh dưỡng sau khi bị bắt cóc, hạt giống kia như đã nảy mầm, gảy vào lòng người vô cùng ngứa ngáy.

Sở Tích hít một hơi, nói: “Cố Minh Cảnh.”

Cố Minh Cảnh: “Sao thế em?”

Sở Tích cúi đầu “Em muốn học đại học.”

***

Hôm nay có bất ngờ nhé ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.