Cố Minh Cảnh nghe tiếng “anh Cố” này mà lòng ngứa ngáy.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên.
Cằm Sở Tích bị kéo lên, cô không dám nhìn thẳng vào anh, tiếp tục nhỏ giọng như mèo con, “Anh Cố.”
Cố Minh Cảnh cười một tiếng.
...
Đồng hồ sinh học của Cố Minh Cảnh rất đúng giờ, ngày hôm sau anh đã rời giường từ sớm, nhưng không hề làm người trên giường tỉnh giấc.
Lúc Sở Tích thức dậy, căn phòng đã không còn ai, chăn của người bên cạnh cũng lạnh ngắt, giống như từ tối qua tới giờ chỉ có một mình cô.
Cô ngồi dậy, mang theo cơn đau khắp người như muốn nhắc nhở tối qua cô không hề ở một mình.
Sở Tích như chết lặng bước xuống giường, giẫm chân trần đi đến phòng tắm.
Cô xả nước vào bồn rồi ngồi xuống.
Vòi nước ào ào xả vào bồn tắm càng lúc càng nhiều, cuối cùng tràn ra sàn. Sở Tích ôm đầu gối ngồi trong làn nước, cô cứ ngẩn người nhìn về phía trước, một lát sau, cô cảm nhận được thứ còn sót lại của đêm qua trôi ra khỏi cơ thể mình.
Là thứ không thuộc về cô.
Lúc này, Sở Tích mới bật khóc.
Mấy ngày sau đó, ngày nào Cố Minh Cảnh cũng đến đây. Sở Tích dùng hết vốn kiến thức ít ỏi về chuyện đó để ứng phó anh, nhưng cô lại thường xuyên phải cắn chăn bật khóc thút thít. May mà sau đó cô đến tháng, lần đầu tiên đến kì đèn đỏ mà Sở Tích lại vui như thế. Cô gọi cho trợ lý Cao, ấp úng nói mấy hôm nay mình không tiện, nhờ ông ấy nói với Cố tổng mấy ngày sau hãy tới có được không.
Trợ lý Cao hiểu ý, ông bảo sẽ báo lại với Cố tổng. Sở Tích nghe thế thì vui mừng cúp điện thoại. Cô vừa nghĩ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thì trợ lý Cao lại gọi đến, ông bảo sau khi Cố tổng tan làm sẽ mời cô cùng đi ăn cơm, nên mời cô chuẩn bị trước.
Sở Tích vừa nghe điện thoại xong, sự vui vẻ vừa nãy đã không còn nữa, cả người ỉu xìu như cọng bún thiu.
Không ấy được thì chuyển sang ăn cơm à?
Ăn cái gì mà ăn! Cô không muốn đi ăn với anh ta!
Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Sở Tích đành cam chịu đi vào phòng thay đồ chọn một bộ đồ mà stylist đã phối sẵn cho cô, sau đó tự trang điểm nhẹ nhàng cho mình.
Xong xuôi, cô nhìn vào gương, đưa ngón trỏ và ngón cái lên khẽ kéo khóe môi mình lên, ép gương mặt buồn bã thành một gương mặt tươi cười.
Thấy sắp đến giờ hẹn, cô bảo tài xế lái xe đến Nguyên Cảnh.
Vì thế, khi Cố Minh Cảnh vừa tan làm đã thấy có người đang buồn chán đứng chờ mình. Cô vừa chờ anh vừa cúi đầu nghịch giày của mình, đến khi nhìn thấy anh thì vội vàng chuyển sang gương mặt tươi cười.
Sở Tích đi tới, khoác tay Cố Minh Cảnh, “Anh Cố.”
Cố Minh Cảnh “ừ” một tiếng, “Đi thôi.”
Ăn gì là do Cố Minh Cảnh quyết định, hai người đi đến một nhà hàng tư gia, Sở Tích mất tự nhiên ngồi trên ghế, nhìn Cố Minh Cảnh đang cùng nhân viên phục vụ gọi món ở phía đối diện.
Ghi món xong, nhân viên khép menu lại rồi rời đi. Đồ uống được mang lên đầu tiên, nhân viên phục vụ đặt một ly nước có màu sắc rất đẹp xuống trước mặt Sở Tích.
Cố Minh Cảnh uống một hớp nước chanh trong ly của anh, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Sở Tích, thế nên anh lên tiếng, “Của em đấy.”
Anh nghĩ rằng cô thích uống mấy món này nên đã gọi cho cô một ly yagurt dâu đá xay.
Từ khi đến kỳ đèn đỏ, tay Sở Tích luôn đặt ở dưới bụng, cô nhìn mấy viên đá chìm chìm nổi nổi trong ly thủy tinh mà sững sờ.
Cố Minh Cảnh không biết hôm nay cô đến kỳ đèn đỏ ư? Hay là trợ lý Cao vẫn chưa nói với anh? Hay là trợ lý Cao nói rồi nhưng anh đã quên, hoặc cũng có thể là anh nhớ nhưng không quan tâm đến chuyện phụ nữ lúc này có được uống lạnh hay không.
Bất kể là khả năng nào thì Sở Tích cũng chỉ muốn khóc.
Nhưng cô không được khóc, anh Cố đã có lòng gọi riêng cho cô, ăn cơm mà vẫn không quên gọi cho cô đồ uống mà con gái hay thích, thật cảm động biết bao nhiêu. Nhưng hai người bọn họ vẫn còn xa lạ, quan hệ lại khá đặc biệt, cho nên Sở Tích không có can đảm nói với anh mình không muốn uống cái này.
Cố Minh Cảnh nhận ra Sở Tích đang chần chừ, anh hơi nhíu mày, “Em không thích hả?”
“Không có.” Sở Tích vội vàng trả lời, cô cầm ống hút hút liền một hớp, “Cám ơn anh Cố.”
Dòng chất lỏng ngọt ngào nhưng lạnh buốt chạy thẳng vào dạ dày của cô, dâu tây và sữa chua phối hợp vô cùng khéo léo, nếu như không phải đang trong tình huống đặc biệt, thì nhất định Sở Tích sẽ thích món này.
Nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.
Sở Tích ăn một bữa cơm mà không cảm nhận được mùi vị gì, mọi sự chú ý đều tập trung lên người Cố Minh Cảnh ở phía đối diện. Người đàn ông này khi dùng cơm trông rất ưu nhã, trong bữa ăn, chỉ cần anh nhìn về phía đối diện, Sở Tích liền cầm ly yagurt dâu uống một hơi chỉ vì sợ anh phát hiện ra cô không thích món này.
Bữa cơm kết thúc, ly yagurt dâu đã bị Sở Tích uống hơn một nửa, cuối cùng chỉ còn dư một phần ba. Mỗi lần cầm ly lên, cô chỉ làm ra vẻ là đang uống, nhấp môi một cái rồi thôi.
Cô sợ mình mà uống hết thì Cố Minh Cảnh lại gọi cho cô thêm một ly nữa. Nếu mà thế thật thì chắc cô chết mất.
Sau khi ăn xong, hai người đứng dậy, Sở Tích cảm thấy có một dòng nước ấm từ dưới bụng mình tuôn ra. Đồ uống lạnh nhanh chóng có phản ứng lên cơ thể, bụng dưới cô đã bắt đầu đau âm ỉ.
Cô lấy cớ đi vệ sinh để thay băng, cơn đau dưới bụng bắt đầu tăng lên. Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, lúc nãy ăn cơm nên son đã trôi sạch, đôi môi trắng bệch không còn tí máu.
Sở Tích lấy son ra tô lại, cố gắng để mình trông có khí sắc hơn.
Cô không dám để Cố Minh Cảnh chờ lâu, vội vàng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Quả thật tối nay Cố Minh Cảnh không có dự định đến căn hộ, anh bảo tài xế đưa cô về rồi đi luôn. Sở Tích mỉm cười tạm biệt Cố Minh Cảnh, sau khi chiếc xe vừa rời đi, cô lập tức ôm bụng ngồi xổm xuống.
Dưới bụng như có một cái máy khoan, khắp bụng và eo của cô đều đau nhói, bàn tay thì lạnh buốt, cả người không có chút sức lực nào. Vì tất cả hơi sức của cô đều đã dùng hết để giả vờ bình thường trước mặt Cố Minh Cảnh lúc nãy rồi.
Sở Tích ngồi một lát, sau đó cố gắng đứng dậy, lê từng bước một, vịn tường đi vào thang máy.
Cô choáng váng trở về phòng, vừa ngã lên giường liền kéo chăn lên, cả người cuộn lại như con tôm.
Bụng dưới đau như có dao găm, trán Sở Tích đổ một tầng mồ hôi lạnh, cô đưa tay che lấy bụng mình, cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ vài tiếng.
Đau quá.
***
Khi chiếc xe chậm rãi rời đi, Cố Minh Cảnh vô tình nhìn vào kính chiếu hậu.
Kết quả anh lại nhìn thấy Sở Tích ở phía sau đã khom người ngồi xổm trên mặt đất.
Tài xế bẻ lái, chiếc xe rẽ ngoặt, hình ảnh Sở Tích ngồi xổm trên đất trong kính chiếu hậu đã biến mất.
Cố Minh Cảnh nhớ lại, anh cảm thấy hôm nay Sở Tích có gì đó bất thường.
Hôm nay lúc trợ lý Cao nói chuyện với anh thì anh đang xem văn kiện nên không nghe rõ, chỉ biết rằng mới có mấy ngày thôi mà cô nhóc này đã dám xin nghỉ.
Anh cho phép cô nghỉ, nhưng người phụ nữ kia mấy ngày nay thổi gió bên tai ông Cố không ít nên anh phải tiếp tục mà làm, nếu cô xin nghỉ ban đêm, vậy thì đổi thành ăn tối vậy.
Cố Minh Cảnh nghĩ thế, bỗng nhiên anh gọi tại xế quay xe lại.
Anh quay về căn hộ, mở cửa, phòng khách không có mở đèn nên anh chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối.
Cô ra ngoài rồi à? Cố Minh Cảnh nghĩ có lẽ Sở Tích đã ra ngoài, anh không vui nhíu mày lại.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, bỗng nhiên anh nghe thấy có tiếng người đang đau đớn rên rỉ mang theo tiếng nức nở từ phòng ngủ truyền ra.
Cố Minh Cảnh thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng bước tới phòng ngủ, cửa phòng không đóng, trong phòng cũng không bật đèn.
Cố Minh Cảnh nhìn thấy trên giường nổi lên một cục tròn to, giống hệt như con tôm, âm thanh nãy giờ đều phát ra từ đây.
Cố Minh Cảnh ấn mở ngọn đèn với ánh sáng dìu dịu, “Sao thế?”
Sở Tích hoảng sợ đến mức hồn vía lên mây. Cô vội vàng chui ra khỏi chăn, nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.
Cố Minh Cảnh cũng nhìn thấy Sở Tích, mặt cô trắng bệch, chỉ có mũi và khóe mắt ửng đỏ, còn mang theo vệt nước mắt.
Cố Minh Cảnh đi tới hỏi cô, “Sao thế?”
Sở Tích biết bây giờ cô không thể lừa được anh nữa, chỉ biết cúi đầu trả lời, “Em đau bụng.”
Cố Minh Cảnh hỏi, “Sao lại đau bụng?” Anh nhớ rõ hồi chiều khi tan làm anh còn nhìn thấy cô đang nhàm chán nghịch giày mà.
Sở Tích quay mặt đi, lí nhí nói, “Em tới kỳ.”
Cố Minh Cảnh nghe thấy ba chữ ấy cũng sững sờ, anh nhớ đến chuyện trợ lý Cao xin cho cô nghỉ phép lúc sáng, và ly yagurt dâu anh gọi cho cô hồi tối.
Anh còn nói mới có mấy ngày mà cô nhóc này đã dám xin anh cho nghỉ, nhưng kết quả cô lại không dám làm gì, không dám từ chối anh, cũng không biết từ chối anh, lại còn cố uống ly nước kia.
Cố Minh Cảnh bỗng cảm thấy ảo não.
Cô không dám, còn anh lại không suy nghĩ cẩn thận.
Trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác tội lỗi khi bắt nạt cô bé đáng thương.
Nỗi sợ hãi đã làm tê liệt cơn đau trong phút chốc, nhưng bây giờ bụng Sở Tích lại bắt đầu âm ỉ đau.
Cô ngồi trên giường ôm bụng, hốc mắt đỏ lên không biết vì đau hay vì tủi thân, “Xin lỗi anh Cố.”
Cố Minh Cảnh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như chú mèo con yếu ớt của cô, lòng anh như bị ai đó nhéo một cái, anh cầm điện thoại gọi trợ lý mua thuốc giảm đau tới.
Nghe thấy anh gọi điện thoại, Sở Tích ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt ngân ngấn nước đầy mơ hồ.
Cố Minh Cảnh đi rót một ly nước ấm, rồi đặt nó vào tay Sở Tích, “Em uống đi.”
Sở Tích không nói gì, cầm ly nước ấm Cố Minh Cảnh đưa cho cô, uống một hơi hết ly, giống hệt như lúc uống ly yogurt dâu hồi tối.
Thuốc vẫn chưa được đưa tới, mặc dù Sở Tích không nói gì, nhưng Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt cố gắng kiềm chế của cô trước mặt anh liền biết tác dụng của nước ấm không đủ, cô vẫn đau.
Anh trở nên bực bội, không phải bực vì cô đau, mà bực vì cô vì mình mới đau như thế, còn anh lại không biết phải làm gì.
Không biết khi nào trợ lý mới mua được thuốc.
Cuối cùng Cố Minh Cảnh ngồi xuống mép giường, kéo Sở Tích đang co ro lại vào lòng mình.
Bàn tay ấm áp của anh len vào, đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Thấy cô cứng đờ người, Cố Minh Cảnh đổi tư thế để cô dễ chịu hơn, sau đó mất tự nhiên hỏi, “Em có đỡ hơn chút nào không?”