Đại sảnh nơi diễn ra bữa tiệc đang dần được lắp đầy bởi những vị khách mời danh giá. Tất nhiên ông và lấm của cả bọn cũng đã tới.
- “Không biết lần này là ai đứng ra tổ chức nhỉ?”
- “Nghe nói là tập đoàn nhà Lý Gia thì phải.”
Bữa tiệc danh giá này được các tập đoàn lớn xoay vòng tổ chức, đây cũng là dịp để các tập đoàn khác thấy được sức nổi tiếng, độ chịu chi, cách cung kĩ lưỡng, nó cũng là một thước đo để so sánh giữa các tập đoàn với nhau.
- “Chào mừng mọi người đến bữa tiệc do tôi tổ chức. Tôi - Thiên Long (anh của papa nó)- chủ tịch của tập đoàn LV rất vui khi mọi người đến đây đầy đủ như thế này.”
Mọi người dưới đại sảnh không khỏi bất ngờ, đặt biệt là tụi nó. Sao ông ta lại ở đây.
- “Xin lỗi, nhưng không phải người đứng ra tổ chức phải là chủ tịch của Lý Gia, sao giờ lại là ông?” Một vị khách thấy lạ.
- “Giờ người của Lý Gia không thể đến đây, nên tôi thay ấy mà.”
“Không thể đến”? Sao nó thấy có gì đó chẳng lành.
- “Đến Lý Gia xem tình hình.” Linh cảm của nó cho nó biết chẳng có gì tốt đẹp rồi. Nó liền ra lệnh cho Ren và Ken đi xem sao.
- “Đại tỷ, tụi em đến Lý Gia rồi, nhưng....”
- “Nhưng cái gì?”
- “Lý Gia đang chìm trong biển lửa.”
- “Là do ông ta.”
- “Mau ra khỏi đây thôi.” Hắn cũng thấy bất liền khẩn trương kêu mọi người rời đi.
Nhưng chưa đi vài bước thì mấy người canh cửa đã đóng khóa cửa, hầu như cô lập tất cả ở đây.
- “Chuyện này là sao đây?” Ông nó lên tiếng hỏi, giọng có vẻ hơi tức giận.
- “Bữa tiệc chưa bắt đầu mà mọi người vội vã đi đâu, tiệc vui còn ở phía sau, với lại con còn chưa chào hỏi ba đàng hoàng, sao ba lại nỡ đi, nhưng vậy thật phụ lòng con dốc công tổ chức bữa tiệc lớn này.”
Những người xung quanh bất ngờ bắt đầu bàn tán.
- “Cái gì? Là con nhà Nguyễn Gia sao?”
- “Không thể nào?”
- “Thật không ngờ.”
- “Có khi nào là con rơi không?”
- “Từ khi nào ông lại là con cháu nhà Nguyễn Gia thế? Thật nực cười.” Nó lên tiếng giọng pha mỉa mai.
- “Nguyễn Gia dạy con cách ăn nói với bác mình như vậy sao, thật thất vọng.”
- “Ông không có quyền nói đến Nguyễn Gia.”
- “Ba à. Ba xem, đường đường là người thừa kế gia tộc ta, mà con bé lại cư xử như vậy, ba xem có mất mặt Nguyễn Gia chúng ta không?”
- “Ta không có đứa con nào như anh cả. Đừng thấy sang bắt quàng làm họ.” Ông của nó lên tiếng, câu nói có phần cay nghiệt nhưng sâu trong đó vẫn có chút bi thương
- “Ba à...”
- “Ông của tôi đã nói như vậy mà ông không hiểu sao. Còn nữa ông giữ chúng tôi ở lại đây làm gì.”
- “Tất nhiên là để đoàn tụ gia đình rồi, phải nhiều người biết thì mới vui chứ.”
- “Đừng ăn nói hàm hồ như vậy. Không ai ở đây coi ông là người nhà đâu.”
- “Thôi được, dù sao mọi người cũng đã ở đây, sao chúng ta không chơi một trò chơi nhỏ nhỉ?”
- “Ông ta lại muốn giở trò gì đây?” Nhỏ cất giọng hỏi lại mang chút lo sợ. Ai mà chẳng biết ông ta là cáo già chứ.
- “Trò chơi rất đơn giản, trên mỗi tấm thiệp mời của mọi người sẽ có một câu hỏi tương ứng với số phòng mà tôi đã chuẩn bị, việc của mọi người chỉ cần đi vò căn phòng đó, làm việc được yêu cầu. Nếu làm được mọi người sẽ bình yên bước ra thậm chí tôi còn tặng người đó 1 tỷ mang về.”
- “Còn nếu không chơi thì sao?” Câu hỏi được vang lên từ một người lạ mặt. Ngay lập tức cả hội trường được bao phỉ bằng tiếng súng, tiếng là hét của quan khách.
- “Nếu không chơi thì chỉ có đường là chết đi.”
- “Trong căn phòng đó chắc chắn có bẫy.”
- “Đúng vậy.”
- “Hahaha... Được rồi... Trò chơi bắt đầu.”
Ngay khi hai chữ bắt đầu vang lên không gian trên sảnh liền náo động. Không phải là cuồn nhiệt hay vui vẻ mà là lo sợ bất an.
- “Hình như chúng ta vào cùng một căn phòng thì phải.” Anh hỏi khi thấy tấm thiệp mời trên tay cả bọn, của ông nó cũng thế.
- “Thế thì hay rồi. Chúng ta đỡ tốn thời gian.”
- “Có lẽ không phải tất cả đâu.”
Hắn và nó không hẹn lên tiếng. Tấm thiệp mời của hắn và nó lại ghi hai căn phòng khác nhau- một bên phải, một bên trái, có thể thấy vị trí của hai căn phòng là đối diện nhau.
- “Có vẻ như chúng ta được mời riêng để nói chuyện nhỉ?”
- “Mày còn ở đó tỏ vẻ thích thú nữa hả con kia, nguy hiểm ngay đó mà m còn cười.”
- “Không cười chẳng lẽ khóc. Yên tâm đi ông ta sẽ không làm gì tao đâu. Chăm sóc ông tao, cẩn thận đấy.” Nó nói rồi bước đi hướng nơi căn phòng được chỉ điểm.
Hắn cũng bước sau đó, trên mặt vẫn không giấu được sự thích thú, có lẽ hắn giống nó, đều cho rằng đây là một trò chơi thú vị chăng.
Cả hắn và nó đều đồng loạt mở cửa, hai căn phòng đối diện, không quay đầu lại nhưng tâm lại khẽ dao động như nhắc nhở đối phương nhớ cẩn thận.
Cả đại sảnh lập tức chỉ còn có vài người, hay nói đúng hơn chỉ còn vài cái xác nằm quanh.
- “Chào mừng đến với căn phòng này- thủ lĩnh của King”
Chờ đợi hắn chính là Leo, chờ trong đêm tối nhìn hắn như thể hắn là miếng mồi ngon.
- “Ra người tiếp tôi chỉ là một tên tầm thường thôi sao, hơi thất vọng đấy.”
- “Hãy cứ nói những điều mày muốn trước khi mày bị tao giết chết tại đây.” Leo hơi nổi điên khi bị xem thường như thế.
- “Nếu mày nghĩ giết tao dễ như thế thì tao đã không đứng đây nói chuyện với mày đâu.”
- “Đã vào đây rồi thì ta chơi vài trò chơi nhỉ, nhỏ thôi, nhưng lại mang tính quyết định.”
- “Quyết định?”
- “Đúng vậy. Quyết định xem ai là người xứng đáng ở bên cạnh Tory.”
- “Đúng là nực cười. Mày nghĩ mày xứng đáng?”
- “Vậy sao ta không cá cược, cược cả mạng sống nhỉ?” Leo mỉm cười quỷ quyệt đưa ra lời thách thức