Nữ Hoàng Tin Đồn

Chương 6: Chương 6: Thời gian như nước trôi




Tối hôm ấy, lần đầu tiên hai người có hành vi thân mật, quan hệ giữa hai người cũng trở nên huyền diệu hơn. Hai người đều không phải là thiếu niên trong trắng, dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện ấy, nhưng dù trong ý nghĩ tỉ mỉ đến từng chi tiết nhưng muốn hành động thì lại là chuyện khác. Huống hồ chuyện đính hôn của họ bắt nguồn từ đầu óc không mấy minh mẫn của Đường Ca Nam. Hay nói cách khác là không có cơ sở của tình yêu, mà làm chuyện ấy mà không có cơ sở của tình yêu thì theo quan niệm truyền thống là vô đạo đức.

Phong Bình không phải là người có ý thức đạo đức mãnh liệt. Đường Ca Nam cũng vậy. Nhưng Đường Ca Nam nghĩ rằng, mình đã lợi dụng Phong Bình trong chuyện đính hôn này, cô ấy đã phải chịu thiệt thòi. Mặc dù dường như cô ấy không nghĩ như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, nghĩ rằng mình không thể thèm khát cơ thể của cô ấy như thế được, vì vậy rất chú trọng thái độ.

Đáng tiếc là lương tâm của anh nhận ra rằng Phong Bình hoàn toàn không hiểu điều đó mà ngược lại hiểu lầm anh đang lo lót cho việc hủy hôn sau này, để lại đường lùi… Lúc ấy cô vẫn chưa hiểu Đường Ca Nam thực sự. Đường Ca Nam hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Anh tin rằng trên thế giới này không có chuyện gì là tiền không thể giải quyết được. Dù là sau này anh có hủy hôn thì chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thêm bao nhiêu con số trên tờ ngân phiếu, làm sao có thể làm khó anh được? Bây giờ anh có chút tình cảm với cô. Ngay cả bản thân anh cũng thấy ngạc nhiên. Dĩ nhiên rồi, trong mắt người ngoài, hai người họ không quan hệ với nhau mới là chuyện lạ.

Họ sống chung trên một tầng, một người ngủ trong phòng ngủ, một người ngủ ở phòng khách, vì không gian quá rộng, trong đêm tối nhìn thấy hai cánh cửa màu đỏ thẫm cách nhau một khoảng cách khá xa, cảm giác rất xa vời. Thời gian nghỉ ngơi của hai người cũng cách nhau khá xa, giống như là cả hai cố tình tách ra, tránh chạm mặt nhau.

Buổi sáng Đường Ca Nam dậy đi làm thì chắc chắn Phong Bình đang ngủ rất ngon. Buổi tối anh phải đi tiếp khách còn Phong Bình thì lại vô cùng căm ghét chuyện ấy. Hơn nữa cũng vào dịp cuối năm nên quả thực anh rất bận rộn.

Tiếp theo là những scandal cuối cùng cũng đã lắng xuống.

Tin mới mà, chủ yếu là ở chữ “mới”. Dù là người nổi tiếng nhất thì cũng không thể ngày nào cũng độc chiếm truyền thông – Ngoài những người dẫn chương trình. Huống hồ bản thân Phong Bình cũng không có giá trị tin tức gì. Chủ yếu là cô leo lên cái cây cổ thụ nhà họ Đường, thế nên trong thời gian ngắn đã thu hút giới truyền thông và trở thành tiêu điểm. Kế hoạch tiếp theo của đội săn tin chắc là thu thập những ý kiến phản đối của nhà họ Đường, sau đó là dồn sức vào chộp lấy “thói lăng nhăng” của Đường Ca Nam, rồi ngồi chờ diễn biến tình cảm của họ. Tóm lại họ là những người vô cùng tâm huyết với nghề, nếu không tạo ra scandal thì sẽ hình thành con đường để đến với scandal.

Phong Bình yên phận một vài ngày lại muốn rục rịch hành động. Trước tiên cô hẹn gặp Phương Bá Thao, nhờ ông ta xử lý căn hộ trên đường Anh Hoa, đồng thời giải thích qua về chuyện đính hôn để thỏa mãn những nghi vấn và tò mò của ông ta. Việc đã đến nước này, Phương Bá Thao cũng chỉ biết chúc phúc. Sau đó hai người cùng ăn trưa, trong lúc nói chuyện, không thể thiếu được chuyện ở bữa tiệc từ thiện trước.

Nhắc đến chuyện ấy Phong Bình lại thấy ức chế.

Chưa nói đến chiếc áo ấy, quan trọng nhất là thái độ của nhân viên phục vụ, quả thực là quá xấu xa. Họ là những người không hiểu biết, cô không cần thiết so đo, tất cả nợ nần dồn lên đầu Chu Tân Trúc. Trái đất tròn, chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.

Phương Bá Thao nghe xong đầu đuôi câu chuyện cũng thấy tức thay. Từ đó về sau, chiếc thẻ khách vip của hội quán Hồng Nhật cũng trở thành bù nhìn, tất cả những hoạt động tổ chức ở đó ông đều không tham gia.

Ông là người làm ăn đã có tuổi nên giải quyết chuyện gì cũng rất cẩn trọng.

Nhưng Đường Ca Nam thì khác. Hội quán Hồng Nhật nhận được điện thoại gây khó dễ của thư ký của anh ta. Giám đốc ở đó mặt mày tái nhợt. Đúng là đời người khó đoán, ai mà biết được người phụ nữ ấy trong nháy mắt bỗng trở thành vợ sắp cưới của cậu con trai thứ hai nhà họ Đường? Anh ta vừa mới được Chu Tân Trúc khen ngợi thì lại phải đến chỗ Chu Thiên Hựu nhận tội.

Chu Thiện Hựu là con trai cả của người giàu nhất thành phố Thánh Anh, năm nay hơn bốn mươi tuổi, giao thiệp rất rộng, yêu thích sự nghiệp văn hóa giống cha mình, vốn không ưa Đường Ca Nam nên cũng không coi trọng chuyện này.

Trùng hợp là tối hôm sau hai người gặp nhau ở quán rượu. Hai nhà Đường, Chu đều nổi tiếng khắp thành phố Thánh Anh, dĩ nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà so đo tính toán, nâng cốc hóa giải thù hận, vậy là chuyện ấy tạm gác sang một bên.

Tối hôm ấy Chu Thị thanh toán trước, trước khi đi Đường Ca Nam lại cảm ơn, trong quán bar sang trọng có khoảng gần hai mươi người, cả nam lẫn nữ, ngồi khắp bốn phía, dưới ánh đèn, có một chàng trai nhìn chằm chằm anh. Anh cũng không bận tâm, chào một tiếng rồi ra về.

Ngày thứ Hai, thẻ khách vip của hội quán Hồng Nhật được đưa đến văn phòng giám đốc Bắc Thần. Đường Ca Nam tiện tay vứt vào ngăn kéo. Đến tận chiều thứ Sáu mới chợt nhớ ra. Ngày hôm ấy ở công ty cũng không có việc gì nên anh về nhà sớm.

Lúc ấy là hơn bốn giờ chiều, Phong Bình không có nhà.

Lái xe nói với anh rằng cô Phong đến cuộc bán đấu giá đồ cổ. Anh hỏi địa chỉ rồi lái xe đến đó. Anh không hề biết cô có hứng thú với đồ cổ.

Đường Ca Nam tìm thấy chỗ, vừa mới giảm tốc độ quay xe thì nhìn thấy Phong Bình đeo cặp kính râm rất to, gần như che kín nửa khuôn mặt, đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Lúc ấy thời tiết không tốt lắm, trời âm u, gió thổi quật chiếc ác khoác mày xanh đậm của cô ấy .

Anh thấy người đàn ông kia quen quen, vì anh ta đứng chếch, nên nhìn không rõ lắm.

Anh đỗ xe rồi bước thật nhanh về phía họ, vừa đi vừa gọi: “Phong Bình”.

Nghe thấy tiếng gọi, cả hai người cùng quay mặt lại.

Phong Bình không chuẩn bị trước cho sự xuất hiện của anh ta nên thấy hơi ngạc nhiên, làn da trắng mịn dưới cặp kính râm bỗng tái nhợt, đôi môi xinh đẹp nhếch lên, coi như là đáp lại anh. Người đàn ông ấy khá cao, khuôn mặt hơi gầy, đôi mắt dài, khóe mắt hơi chếch lên, trông có vẻ hơi giống con gái.

Đường Ca Nam nhìn hai người, sau đó hướng ánh nhìn về phía người đàn ông đó và hỏi Phong Bình rằng: “Người này là…”

“Chào giám đốc Đường”. Phong Bình chưa kịp nói gì thì người đàn ông ấy đã lên tiếng trước: “Tôi là An Duyệt Sinh của tập đoàn bất động sản Viên Thị”.

“À, Ồ, phó giám đốc An…” Cuối cùng Đường Ca Nam cũng nhớ ra, anh đưa tay ra bắt tay với anh ta.

An Duyệt Sinh bước xuống một bậc, bắt tay anh.

Đường Ca Nam hỏi: “Hai người quen nhau à?”

An Duyệt Sinh liếc Phong Bình rồi mỉm cười và nói: “Dĩ nhiên, trên báo có đăng ảnh mà”.

Câu nói ấy khiến Đường Ca Nam rất hài lòng. Bây giờ Phong Bình là vợ sắp cưới của anh. Chắc chắn là tay phó giám đốc An này muốn làm thân. Thế là anh buột miệng hỏi: “Phó giám đốc là người yêu thích đồ cổ?”

An Duyệt Sinh lại cười: “Dù có sở thích tao nhã như vậy thì tôi cũng không có đủ tiền. Tôi chỉ thay mặt giám đốc Viên thôi, ông ấy đi công tác, không biết lấy thông tin từ đâu mà đặc biệt gọi điện về, dặn tôi nhất định phải mua được chiếc bình hoa mai đời Minh. May mà cô Phong nhường lại…”

“Vậy à?” Đường Ca Nam cười rồi quay lại nhìn Phong Bình.

Phong Bình im lặng đứng bên, lúc ấy mới nói: “Nhìn thời tiết chắc là sắp có tuyết rồi. Chúng ta về nhà thôi. Tạm biệt anh An”. Nói xong cô cũng không nhìn An Duyệt Sinh mà quay người đi trước.

Đường Ca Nam và An Duyệt Sinh bắt tay chào tạm biệt.

Một lúc sau, chiếc xe phóng ra khỏi bãi đỗ xe, Đường Ca Nam nói: “Thì ra em thích đồ cổ”.

Phong Bình cười nhưng tâm trí thì đang ở nơi nào đó.

“Nếu em đã thích chiếc bình ấy thì việc gì phải nhường cho anh ta?”

“Cũng không phải là tuyệt phẩm gì, em chỉ xem cho vui thôi mà”.

Nghe cô nói vậy, Đường Ca Nam thấy dường như cô rất có con mắt thưởng thức chứ không phải là xấu hổ hay ngượng ngùng gì. Nhưng chiếc bình mà ngay cả giám đốc Viên muốn có được thì chắc chắn không phải là rẻ. Cô ấy có rất nhiều tiền sao?

Từ hồi quen nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến vấn đề ấy. Chắc là do thói quen, anh không bao giờ quan tâm đến thu nhập của phụ nữ, bởi vì anh hoàn toàn không có gánh nặng về tiền bạc. Bây giờ anh không khỏi cố gắng nghĩ lại chuyện quá khứ. Quần áo, trang sức của Phong Bình không hề xa xỉ, dường như cô ấy không đeo trang sức quý giá nào, cái kẹp áo mà anh tặng cô cũng chưa thấy cô đeo bao giờ. Ngoài việc yêu cầu về gối cao một chút, còn lại rất dễ phục vụ…

Ơ? Vì sao bỗng nhiên anh lại nhớ lại những cái đó? Giống như một người chồng đang buồn phiền vì chuyện tiền nong của gia đình vậy.

Ý thức được điều đó, Đường Ca Nam bỗng thấy mình thật buồn cười.

Phong Bình gặp lại An Duyệt Sinh, do chưa chuẩn bị tâm lý nên không tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt, ngồi im lặng trong xe. Bên ngoài trời tối sầm lại, dường như tuyết sắp rơi. Một lúc lâu sau cô mới chợt nhận ra Đường Ca Nam cũng im lặng, trong lòng thấy có chút nghi ngờ, lại thấy anh nhếch mép cười nên càng nghi ngờ hơn. Lẽ nào anh ta biết chuyện gì đó?

“Anh cười gì vậy?” Phong Bình quay sang hỏi.

“Hả?”

Đường Ca Nam trả lời một cách vô thức, ngẩng đầu lên soi mình trong gương xe thì thấy mình đang mỉm cười, dường như có bí mật gì đó nên không khỏi thấy nóng mặt. Đúng lúc ấy ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt, anh giật mình nghĩ rằng dường như trí tò mò của mình đã đi quá xa.

Tuy Phong Bình thấy lạ vì hiếm khi anh đỏ mặt nhưng cũng không có tâm trạng nào để trêu đùa anh. Cô đang có tâm sự.

Hai người về nhà ăn tối, quả nhiên ngoài trời tuyết đã rơi.

Khó khăn lắm mới có chút thời gian riêng bên nhau, Đường Ca Nam rất muốn ngồi với cô thật lâu trong căn phòng ấm áp, thưởng thức khung cảnh tuyết rơi bên ngoài, chẳng kém phần lãng mạn. Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Phong Bình đều để tâm trí tận đâu đâu, điều ấy khiến anh thấy mất hứng.

Lạ thật, anh không hề hiểu cô, vì sao lại đính hôn với cô nhỉ? Anh giống những người làm chuyện ngu ngốc trong lúc bị kích động, xong chuyện mới giật mình hoảng hốt. Thực ra nếu lúc ấy có một cô gái khác thì chắc chắn anh cũng sẽ hỏi và chắc chắn họ cũng sẽ nhận lợi. Không phải là tự tin quá mức mà quả thực sức hấp dẫn của nhà họ Đường khiến người ta khó lòng mà cưỡng lại được. Đến nay Đường Ca Nam vẫn chưa có kinh nghiệm bị từ chối. Nếu Phong Bình đủ thông minh thì nên biết cách thể hiện, biến giả thành thật. Tuy chuyện đính hôn của họ cũng không hoàn toàn là giả, chỉ có điều, tục ngữ đã có câu: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”. Nhưng trên đời này tình cảm là chuyện khó nói, nếu có biến cố thì nhiều nhất là anh sẽ bị mắng là kẻ bạc tình. Nhưng người mắng anh còn ít sao?

Nghĩ vậy, tâm trạng vui vẻ ban đầu cũng tiêu tan, anh lầm lì đi lên tầng.

Phong Bình ngồi một mình trên sofa rồi cũng đứng dậy đi lên tầng, khi đi qua cửa thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy Đường Ca Nam nói: “Này…”, giọng điệu như đang muốn nổi cáu với ai đó.

Phong Bình dừng lại, thò đầu vào hỏi anh: “Có chuyện gì à?”

Đường Ca Nam đi vòng qua bàn đọc sách, đưa cho cô tấm thẻ và giải thích: “Bọn họ cảm thấy rất xin lỗi về chuyện đó”.

Phong Bình nhìn thấy hai chữ “Hồng Nhật” trên tấm thẻ lập tức hiểu ra vấn đề, cô cười khẩy và nói: “Thẻ hội viên của hội quán hạng ba, em không thèm”.

Đường Ca Nam giật mình, cảm thấy hai chữ “hạng ba” nghe rất chối tai. Anh cố kiềm chế, cố ý cười và nói: “Thế theo em, thế nào mới được gọi là hội quán hạng nhất?”

Phong Bình nói: “Hội quán riêng của bố anh ở núi Nhạn Đãng có thể coi là hội quán hạng nhất?”

Có thể coi đó là tâng bốc không?

Đường Ca Nam không nói gì, rồi thấy cô nói tiếp: “Chu Tân Trúc lấy áo khoác của em. Tấm thẻ hội viên này coi như xong sao? Hứ, dù cô ta tặng em cả cái hội quán Hồng Nhật ấy thì em cũng không thèm”.

Đường Ca Nam không biết đó là những lời nói trong lúc tức giận hay chiếc áo khoác ấy thực sự quý giá nên hỏi: “Chiếc áo khoác đó có ý nghĩa đặc biệt sao?”

Phong Bình nói: “Không. Nhưng dù nó có rách nát thì cũng có ý nghĩa hơn tấm thẻ này”.

Đường Ca Nam không còn gì để nói.

Cô tức giận bổ sung thêm một câu: “Em quyết không bao giờ đến hội quán ấy nữa”.

Đường Ca Nam mỉm cười vì những lời nói trẻ con của cô, anh nói: “Nhưng những người trong giới của chúng ta hầu như đều đến đó chơi…”

“Em không có hứng thú với những người trong giới của anh”. Phong Bình ngắt lời anh, xua tay chúc ngủ ngon.

Mặt Đường Ca Nam biến sắc, câu nói ấy chẳng khác nào em không có hứng thú với anh. Anh tự cho rằng mình là người rất biết cách ứng phó với phụ nữ, nhưng cứ nói chuyện với cô là không biết làm thế nào, dù là người phụ nữ cao ngạo đến đâu thì trước mặt anh cũng phải nhún nhường vài phần, chỉ có Phong Bình là ngoại lệ.

Tâm trạng vui vẻ của anh tan biến như mây khói, anh cảm thấy ức chế. Đã đính hôn với người ta rồi còn nói không hứng thú, nói những lời ấy không sợ đã quá muộn rồi sao? Anh gặp không ít những cô gái chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng không có ai chơi giống cô ta. Một người không có tiền mà mở mồm ra là ăn nói xằng bậy, thật đáng ghét.

Chính vì những điều này mà đêm ấy anh mất ngủ.

Đêm hôm ấy, có ít nhất hai người mất ngủ giống anh, một người là Phong Bình, một người là An Duyệt Sinh.

Từ sau khi nhìn thấy ảnh của Phong Bình trên báo, An Duyệt Sinh lúc nào cũng tưởng tượng đến cảnh tượng lúc hai người gặp lại nhau. Dĩ nhiên, trước khi nhìn thấy tấm ảnh ấy anh cũng đã từng nghĩ đến điều đó. Nhưng lúc ấy ý nghĩ quá mơ hồ, quá trừu tượng. Sau khi nhìn thấy tấm ảnh ấy anh tưởng tượng cụ thể hơn, phạm vi cũng thu hẹp hơn rất nhiều.

Cô ấy là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam. Đường Ca Nam là giám đốc hành chính của Bắc Thần. Bắc Thần là khách hàng lớn của Viên Thị, hai bên đang hợp tác trong lĩnh vực bất động sản. Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ họ sẽ gặp nhau trong một buổi tiệc nào đó…

Kết quả là trong cuộc bán đấu giá.

Vẻ ngoài của cô ấy không khác gì trong ảnh, nhưng phong thái, cử chỉ thì khác hoàn toàn so với trước đây. Trước đây cô còn trẻ, còn non nớt, thỉnh thoảng cũng thấy bất an, mất tự nhiên, nhưng bây giờ cô ngồi trên ghế với tư thế tao nhã, bình thản giơ biển đấu giá, số tiền lên đến hàng tỷ mà nói thản nhiên như không, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Đúng là có nhiều tiền có khác, thay đổi một cách chóng mặt.

Anh vẫn còn nhớ mùa thu năm ấy, cô bị đuổi việc, chỉ vì ba trăm tệ mà cô cãi nhau với người ta đến nỗi làm kinh động cả bảo vệ dưới tầng một. Đó là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng thì ra cô là một người trọng tiền bạc. Bình thường cô thường tỏ thái độ không coi tiền ra gì. Ví dụ khi anh xuýt xoa khen một loại xe ô tô nào đó trong ti vi thì dù đang làm việc khác cô cùng chạy lại và nói như muốn lấy lòng anh: “Nếu anh thích thì chúng ta đi mua một cái”. Giọng nói của những kẻ lắm tiền, cứ như kiểu dường như họ có thể mua được ngay chiếc xe ấy thật vậy. Anh ghét nhất là cái tính hài hước thái quá ấy của cô, anh không những không thích thú chút nào mà ngược lại còn thấy phản cảm. Mỗi lần như vậy anh đều mượn cớ đi vệ sinh rồi hút hai điếu thuốc để làm nguội bớt nỗi tức giận trong lòng. Sau khi anh ra ngoài, tuy cô không nói gì nhưng chắc chắn việc đầu tiên cô làm là vào phòng vệ sinh bật quạt thông gió.

Cô vô cùng hãi hùng với thói quen vứt quần lót và tất vào cùng một chiếc giỏ của anh. Nhưng anh không thể sửa được. Thực ra lúc mới bắt đầu anh cũng thử thay đổi, tuy nghĩ rằng cô làm như vậy là coi trọng hóa vấn đề, chuyện bé xé ra to nhưng về sau anh lại cố ý làm như vậy, dường như cố tình muốn chọc giận cô. Ngoài ra, lối sống tiểu tư sản của cô cũng khiến anh không thể chấp nhận được. Tiền lương thì không nổi ba nghìn tệ mà cứ đòi dùng hàng nhập khẩu. Từ nước gội đầu, sữa tắm đến gối, chụp mắt. Đặc biệt là chụp mắt, quả thực có chút nực cười. Hồi học đại học, anh ở cùng sáu người, cũng chưa thấy ai cần có chụp mắt mới ngủ được.

Cô là một điển hình cho việc tiêu tiền như nước, tuy cô chưa bao giờ nhắc đến việc thiếu tiền nhưng cái kiểu ăn tiêu như thế thì chẳng có người đàn ông nào dám chung sống với cô suốt phần đời còn lại, ít nhất là anh không muốn. Huống hồ cô thường xuyên thất nghiệp, nhưng nhờ có khuôn mặt xinh xắn nên dù không có bằng cấp vẫn tìm được việc một cách khá dễ dàng. Cũng chính vì lý do đó mà anh càng không dám nghĩ đến tương lai của hai người.

Trong khoảng thời gian hơn một năm ở bên nhau, cô thất nghiệp năm lần. Lý do có thể dùng nhan đề một bài hát để giải thích, đó là Chỉ trách em quá xinh đẹp. Vì quá xinh đẹp nên thường được cấp trên hoặc lãnh đạo khen ngợi quá lời. Một khi nuốt không trôi là cô bỏ không làm nữa. Thế nên mới có vụ cãi nhau ấy.

Hôm ấy cãi nhau nhưng vẫn không đòi được tiền. Họ lại còn bị mọi người vây quanh rồi chỉ trỏ. Thú thực lúc ấy anh thấy rất mất mặt. Trên đường về hai người không nói một câu nào.

Dường như bắt đầu từ lần đó, cả hai người đều có chút gì đó khang khác.

Nhưng cô muốn anh làm thế nào đây? Giúp cô cãi nhau ư? Xin lỗi, anh không dám làm chuyện ấy. Thà rằng bỏ ba trăm tệ ra đưa cho cô còn hơn. Ở cái công ty có hàng trăm hàng vạn người ấy, khả năng của anh không lớn hơn con giun con kiến là mấy. Cô nghĩ anh sẽ thế nào? Sớm nhận ra sự thực ấy cũng tốt, có thể sớm kết thúc.

Xét từ một góc độ khác, qua chuyện này anh có thể hiểu cô một cách rõ ràng hơn. Tiêu chuẩn đánh giá người khác của anh quyết định rất lớn vào thái độ của người ấy đối với tiền bạc. Bình thường cô rất ít khi nhắc đến vấn đề tiền bạc, thỉnh thoảng nhắc đến cũng đủ khiến người ta nghẹt thở. Dĩ nhiên anh quyết không chủ động hỏi. Một là cô không tiêu của anh một đồng nào, thỉnh thoảng mua quà cho cô, cô cảm thấy rất vui. Hai là anh sợ rằng nhắc đến sẽ rước họa vào thân, không phải anh kiệt xỉ như vậy mà là thái độ tiêu pha của cô khiến anh rùng mình. Đừng nói là anh không có tài lực hùng hậu, dù bây giờ đã có thật nhưng vẫn không thể vung tiền như rác, bởi vì tiền của anh là do anh nỗ lực kiếm được, không giống như Đường Ca Nam.

Cô là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vì nhất thời xúc động mà nhận lời anh ta. Sau khi tình cảm mãnh liệt ban đầu tan biến, trong lòng không hẳn không cảm thấy không cam lòng. Xét từ việc cô đính hôn với Đường Ca Nam thì quả thực là tiền đồ rộng mở.

Sự ra đi của cô là đúng đắn.

Họ ở bên nhau là ràng buộc nhau, u ám, ảm đạm. Bây giờ sự nghiệp của anh cũng coi là thuận lợi, chắc chắn cô cũng thuận lợi bước chân vào cửa nhà giàu. Đó là kết cục quá mỹ mãn.

Chỉ có điều anh cần phải gặp cô một lần.

Sau khi cô ra đi, anh tưởng rằng mình có thể nhanh chóng quên được cô. Nhưng sự thực thì hoàn toàn ngược lại, anh không những không quên được cô mà lại càng nhớ cô hơn. Một khoảng thời gian rất lâu sau đó anh mới hiểu được trạng thái tâm lý ấy của mình, không phải vì anh vẫn còn yêu cô mà là vì cô ra đi quá dứt khoát, dứt khoát đến nỗi không để cho anh có một cơ hội để níu giữ. Tuy tám, chín phần là anh sẽ không níu giữ cô nhưng lòng tự trọng của anh không cho phép cô chủ động ra đi.

Vì vậy mà anh luôn nhớ đến cô.

Cô nợ anh một lời giải thích.

Lúc gặp nhau ở buổi đấu giá, cả hai vẫn chưa đi vào vấn đề chính thì Đường Ca Nam xuất hiện. Nét mặt lúc ấy của cô rõ ràng là có chút căng thẳng. Ha ha. Thực ra trước khi chưa gặp cô, anh cũng rất căng thẳng, nhưng sau khi gặp cô lại thấy bình tĩnh hơn.

Chẳng có gì to tát cả.

Nghĩ vậy, An Duyệt Sinh không giấu được nụ cười tự chế nhạo mình, nhẹ nhàng dập tắt điếu thuốc trên tay.

Đã có bảy, tám đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn.

Gần đây anh không còn hút thuốc nhiều như trước. Hôm nay cảm xúc trào dâng nên mới buông thả như thế. Anh không có tư cách buông thả, tuy ngày mai là cuối tuần nhưng vẫn có việc phải giải quyết. Chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề, áp lực càng lớn, đặc biệt là những người phải leo từng bước gian khổ vất vả như anh thì quyết không thể tùy tiện buông thả bản thân.

An Duyệt Sinh muốn gặp Phong Bình nhưng lại không biết liên lạc bằng cách nào. Trên các tờ báo lá cải có rất ít thông tin về cô. Cô kín đáo như vậy khiến anh cảm thấy ngạc nhiên. Thông thường, khi người nghèo một bước lên tiên sẽ khó tránh khỏi dương dương tự đắc, không kiềm chế được bản thân. Huống hồ thành tựu của cô lại đáng kinh ngạc như vậy. Dĩ nhiên cô cẩn thận như thế cũng đúng, dù sao thì vẫn chưa được gả vào cửa nhà giàu. Anh tự cho rằng mình hiểu được ý đồ của cô, cảm giác thật khoái trí.

Thời gian trước, giới truyền thông thi nhau đoán thân phận của Phong Bình nhưng không có ai tìm ra đáp án chính xác. Trong lòng anh cảm thấy rất đắc ý. Bởi vì cô đã từng thuộc về anh, là của anh. Thân xác và con tim của cô đã được anh chiêm ngưỡng và nắm bắt, dường như anh đang nắm giữ một bí mật mà rất nhiều người không biết. Cảm giác thật thích thú. Chỉ tiếc là lúc đầu mình đã không hiểu cô nhiều hơn để biết thêm một số thông tin nữa.

Anh muốn gặp cô, một nửa là vì trái tim mình, một nửa là tò mò. Quả thực anh rất tò mò về cuộc sống của cô trong thời gian gần đây. Sự tò mò ấy khiến anh không thể chờ đợi được. Hai hôm sau, anh đặt mua một bó hoa gửi đến nhà họ Đường, kèm theo một tấm bưu thiếp và vài lời nhắn, cảm ơn vì chiếc bình hoa mai trong buổi bán đấu giá lần trước. Anh tự cho rằng cái cớ này rất thỏa đáng. Sau khi nhìn thấy nó chắc chắn cô sẽ gọi điện cho anh. Nào ngờ hôm ấy Phong Bình đến phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, tối muộn mới về nhà, bó hoa ấy rơi vào tay Đường Ca Nam. Anh đọc xong chỉ cười, chỉ nghĩ rằng tay phó giám đốc An này quá cẩn thận, không nghĩ ngợi gì nhiều.

Cứ đến cuối năm, Bắc Thần lại tổ chức rất nhiều bữa tiệc, Dịch Nhĩ Dương phải chuẩn bị cho Phong Bình mấy bộ váy dạ hội, nhân tiện thuyết phục cô thường xuyên xuất đầu lộ diện. Phong Bình khịt mũi, nói với anh ta bằng giọng điệu không tử tế gì: “Nhà thiết kế Dĩ, anh biết có bao nhiêu người tặng quần áo miễn phí cho tôi không?”

Dịch Nhĩ Dương gườm gườm nhìn cô: “Tôi không chỉ tặng cô quần áo mà còn tặng cô tiền đấy”.

Phong Bình cười phá lên: “Thôi đi, tôi có thấy xu nào đâu”.

Dịch Nhĩ Dương cũng cười, chỉ vào đống vải cao cấp và hai chiếc váy dạ hội đang may dở và nói: “Lẽ nào những thứ này không phải là tiền sao? Chỗ vải ấy đắt lắm đấy. Cô là người hiểu rõ nhất, cất chúng trong tủ quần áo là hành vi vô đạo đức”.

Nhờ có Đường Ca Nam nên Phong Bình đã sớm nghe nói về danh tiếng kiệt xỉ của Dịch Nhĩ Dương, vì vậy không đấu khẩu với anh ta nữa, đưa tay ra nhìn đồng hồ và nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi”.

Dịch Nhĩ Dương nói: “Đợi nửa tiếng nữa tôi đưa cô về”.

Phong Bình vội nói: “Không cần, tôi bắt taxi”.

Dịch Nhĩ Dương tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn quyết định hỏi: “Sao cô không mua xe? Ca Nam không đến nỗi…”

“Anh ấy tặng rồi nhưng tôi không đi”, Phong Bình mỉm cười và nói.

“Vì sao?”

“Dù sao cũng không chạy theo thời gian mà…” Phong Bình cười.

“Cô thậm chí không có điện thoại…” Cuối cùng thì Dịch Nhĩ Dương cũng có cơ hội để hỏi điều mà anh ta muốn biết từ lâu.

“Tôi nghĩ rằng mọi người nên giữ chút khoảng cách. Bây giờ thông tin vô cùng phát triển như vậy, không có di động, chẳng phải anh vẫn tìm được tôi sao? Phong Bình mỉm cười.

“Đây là thời đại thông tin, cô sẽ vì thế mà bỏ lỡ rất nhiều cơ hội”.

“Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Chỉ có điều xem anh nhìn từ góc độ nào mà thôi. Tôi hy vọng có được cuộc sống như người cổ. Bây giờ việc gì cũng đạt được một cách quá dễ dàng, niềm vui cũng giảm đi. Hơn nữa, anh biết đấy…” Cô hạ thấp giọng, chớp mắt một cách bí hiểm và nói: “Những cô gái xinh đẹp như tôi thế này, cơ hội được người ta hỏi số điện thoại sẽ vô cùng nhiều. Nếu không cho thì có lúc khó tránh khỏi đắc tội với người khác. Chi bằng không có, đỡ phiền phức”.

Dịch Nhĩ Dương cười phá lên: “Ai dám không tự lượng sức mình, dám nghĩ đến chuyện đó”.

Ý nói là có ai có thế tài lực hùng hậu hơn nhà họ Đường?

Ha ha, một cô gái xuất thân nghèo khó, tốt nhất cô ta nên dành tình cảm cho một chàng trai cũng xuất thân nghèo khó. Như thế người khác sẽ không có gì để nói. Nhưng một khi trao tình yêu cho công tử nhà giàu, vậy thì tình yêu của cô ta sẽ bị “giảm giá”. Hơn nữa dù cô ta có yêu công tử nhà giàu kia thật hay không thì cũng có một số người chắc chắn cho rằng cô có ý đồ khác.

Dĩ nhiên, Phong Bình hoàn toàn không phải là một cô gái xuất thân nghèo khó. Cô cũng không yêu Đường Ca Nam sâu sắc. Vì vậy cô chỉ cười như không có chuyện gì xảy ra, lấy mũ áo trên giá, rồi mặc nghiêm chỉnh, sau đó xua tay chào tạm biệt Dịch Nhĩ Dương.

Bây giờ là bốn hơn, chỉ cần nửa tiếng nữa là giao thông của thành phố này sẽ khiến người ta khó lòng tưởng tượng được. Hàng nghìn hàng vạn người sẽ đổ ra từ mọi ngõ ngách, người qua kẻ lại bít chặt thành phố. Muốn gọi một chiếc taxi sẽ vô cùng khó khăn.

Phong Bình bước ra khỏi tòa nhà, đứng chờ ở bên đường một lúc, không thấy có chiếc xe taxi trống nào đi qua nên đi bộ sang con đường đối diện. Nếu có di động thì có thể gọi điện bảo lái xe đến đón, nhưng ba năm trước cô đã vứt điện thoại đi, sau khi rời xa An Duyệt Sinh cô không dùng điện thoại nữa.

Sau khi rời xa An Duyệt Sinh, cô đã đi du lịch một mình. Cô đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nếm trải rất nhiều việc nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến lòng tĩnh lại. Cô tưởng rằng mình đã hết mình vì tình yêu, hiến dâng hết mình thì nhất định An Duyệt Sinh sẽ là của cô. Nhưng sự thực nói với cô rằng, tình yêu không hề liên quan đến phẩm chất và thái độ.

Anh ta không phải là người xấu, cô cũng không phải. Nhưng hai người tốt thì sao chứ? Chưa chắc họ đã đến được với nhau. Tình yêu sẽ không vì bạn trẻ trung xinh đẹp, giàu có mà coi trọng bạn.

Không sai, quả thực An Duyệt Sinh yêu tiền và bản thân anh ta hơn. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng trách cả. Chẳng phải hầu hết mọi người trên thế giới này đều theo đuổi tiền bạc, giàu sang phú quý sao? Đó cũng là chuyện thường tình. Muốn trách thì phải trách bản thân mình. Vỗn dĩ cô không nên giấu diếm thân phận khi sống với anh.

Tình yêu vì tiền chưa chắc đã không phải là tình yêu thực sự. Cô thiếu tình yêu chứ không thiếu tiền. Dù về sau cô đã thử bộc lộ thân phận của mình với anh nhưng khổ nỗi là lựa chọn không đúng phương pháp thì là thời cơ không đúng hoặc vì nguyên nhân khác, kết quả là chữa lợn lành thành lợn què, chưa triển khai được vấn đề thì anh đã cảm thấy ngán lắm rồi.

Về sau cô dần nhận ra rằng họ đã đi vào ngõ cụt, phía trước không có đường để đi tiếp nữa. Nếu cô bộc lộ thân phận thì cũng đồng nghĩa với việc cho anh một cái bạt tai thật mạnh, chỉ riêng lòng tự tôn của một người đàn ông đã khiến họ không còn gì hết.

Trong một đêm mất ngủ của cuộc hành trình cô đơn, trong một khách sạn cũ kỹ ở một thị trấn nhỏ, cô ngồi đọc một cuốn tiểu thuyết dưới anh đèn mờ nhạt, đọc đến một đoạn trong đó, nước mắt của cô chỉ trực trào xuống…

Anh biết em ngu ngốc, cợt nhả, đầu óc trống rỗng, nhưng anh yêu em. Anh biết ý đồ của em, biết lý tưởng của em, biết lợi thế và sự dung tục của em, nhưng anh yêu em. Anh biết em không phải là người hoàn hảo, nhưng anh yêu em. Để thưởng thức những thứ mà em đam mê, anh đã cố gắng hết sức. Để biểu lộ cho em biết anh không phải là người ngu ngốc, dung tục, ăn nói vụng về, ngờ ngệch ngốc nghếch, anh đã nhọc lòng biết bao. Anh biết trí tuệ sẽ khiến em vô cùng hoảng sợ, vì vậy anh luôn chú ý hết sức cẩn thận, phải biểu hiện là một kẻ ngốc giống như bất kỳ người đàn ông nào quan hệ với em… Anh yêu em sâu sắc đến vậy. Anh không hề bận lòng vì điều đó.

Cô biết An Duyệt Sinh chưa đủ tốt nhưng cô yêu anh. Đó là lần đầu tiên cô yêu một người, tình cảm quá nhiều, quá sâu sắc, chỉ biết yêu mà không chú ý phương pháp và cách thể hiện nên khó mà có hồi kết tốt đẹp. Lúc ấy cô vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa biết rằng đôi khi phương thức thể hiện tình yêu còn quan trọng hơn bản thân tình yêu. Nếu cho cô cơ hội làm lại, chắc chắn cô sẽ làm tốt hơn, nhưng cuộc sống không cho phép người ta nói “nếu”.

Cô đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, cảm xúc dâng trào trong tâm trí. Đèn xanh ở trước mặt bật sáng một lúc lâu cô mới chợt nhận ra, vội vàng bước nhanh qua đường, chưa kịp đứng vững thì một chiếc xe bỗng nhiên phóng vọt qua người cô, cô giật nảy mình lùi sau hai bước, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Nào ngờ, chiếc xe đó lại dừng lại trước mặt cô, chiếc cửa kính màu tối hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn cô và cười: “Để tôi đi cùng cô một đoạn”.

Dù thế nào thì Phong Bình cũng không ngờ được rằng sẽ gặp Đường Trạm, cô đứng bất động.

Ông ta mở cửa xe, mỉm cười nhắc nhở cô: “Ở đây không tiện đỗ xe”.

Đầu óc Phong Bình vẫn chưa kịp phản ứng nhưng hai chân đã quyết định trước. Đường Trạm chuyển vị trí nhường chỗ cho cô, cô ngồi xuống chỗ mà ông ta vừa ngồi. Lái xe nhanh chóng phóng xe đi.

Tuy ông ta nói là đi cùng cô một đoạn nhưng không hề hỏi xem cô đi đâu, chỉ hỏi bâng quơ: “Sao không lái xe đi?” Tư thế của ông ta có vẻ khá tự nhiên, các ngón tay đan vào nhau đặt trước ngực, khuôn mặt rạng ngời.

Phong Bình không hiểu vì lý do gì mà mỗi lần gặp ông ta đều cảm thấy có chút bất an. Để tránh kéo vấn đề đi quá xa nên quyết định nói dối, cô mỉm cười và nói: “Tôi không biết lái xe”.

Câu trả lời ấy khiến Đường Trạm cảm thấy bất ngờ, ông hỏi: “Nếu cô biết lái xe thì chắc sẽ không ngồi ở đây”. Nói xong lại cười như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ rất thẳng thắn vô tư.

Phong Bình nghe vậy chỉ thấy rất khó xử, hai má nóng bừng cả lên.

Dù như vậy, cô vẫn không kìm được quay sang nhìn ông ta. Ông ta cũng đang nhìn cô, vì mỉm cười nên để lộ những nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt, tuy nhiên không vì thế mà mất đi sức hấp dẫn.

Đôi mắt của ông ta như một cái giếng sâu, như muốn hút người ta vào trong.

Phong Bình nhìn một cái rồi lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong xe rất yên tĩnh, cô nghi ngờ không biết ông ta có nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch không, cô không khỏi cảm thấy vừa ngượng vừa bực.

“Nếu cô không có việc gì gấp thì cùng ăn bữa tối được không? Tôi đang có chuyện muốn nói với cô”.

Tuy là câu hỏi nhưng ông ta nói có vẻ rất chắc chắn.

Phong Bình hít một hơi, cố tỏ vẻ bình tĩnh và nói: “Xin lỗi ngài, tôi còn có việc”.

Mặt Đường Trạm biến sắc.

Gần hai mươi năm nay, chưa bao giờ ông bị người khác từ chối, bất kể là đàn ông hay phụ nữ.

Ông cười và chậm rãi nói: “Vậy có thể cho tôi số điện thoại của cô được không? Chúng ta hẹn dịp khác”.

Phong Bình không khỏi cảm thấy khó xử, nhưng cũng chỉ biết nói sự thực: “Tôi không có điện thoại”.

Nói xong không dám nhìn ông ta, không chỉ thấy lúng túng thay cho ông ta mà còn lúng túng thay cho mình, ngay cả giọng nói cũng hạ thấp xuống, giống như phạm sai lầm gì đó, đặc biệt là nhớ lại những lời mà lúc nãy Dịch Nhĩ Dương nói, đúng là xấu hổ.

Cô không nhìn Đường Trạm, cũng không biết lúc ấy nét mặt của ông ta thế nào, chỉ nghe thấy tiếng soạt soạt, sau đó là một mẩu giấy đặt trước mặt mình. Giọng của Đường Trạm vô cùng ấm áp, ông ta mỉm cười và nói: “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu tiện thì cô có thể gọi cho tôi”.

Phong Bình không thể không ngưỡng mộ phong độ của ông ta, cô đưa tay cầm lấy mẩu giấy.

Mười năm trước, có di động là chuyện rất đáng tự hào bởi di động tượng trưng cho thân phận và tiền bạc. Bây giờ, điện thoại trở nên phổ biến, trở thành công cụ thông tin không thể thiếu đối với người hiện đại, nhưng Phong Bình lại nói là không có, quả thực khiến người ta khó mà tin được. Trước đây cô cũng nói với người khác, nhưng không ai tin lời cô, thỉnh thoảng gặp những người mặt dày mày dạn, không biết điều, cứ bám riết lấy hỏi bằng được, thậm chí còn nói mua tặng cô. Nhưng Đường Trạm thì không nói một câu thừa thãi nào.

Ông cất giấy bút đi và hỏi: “Cô đi đâu?”

Phong Bình vội đáp: “Đến phía trước thì dừng xe ạ”. Cô chỉ tay về phía tòa nhà khá cao ở phía bên phải.

Đường Trạm im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười. Một người đã bước sang tuổi năm mươi mà vẫn có sức hút khiến một cô gái trẻ đẹp phải đỏ mặt, tim đập thình thịch thì quả là một chuyện đáng tự hào.

Ông ngước mắt nhìn rồi mỉm cười và nói: “Khu công nghệ cao Bác Tri sao?”

Phong Bình ngây người, thì ra là đến đây rồi? Nhưng cô không biểu lộ ra mặt, chỉ gật đầu.

Một lúc sau, chiếc xe đỗ bên đường, cô nói lời cảm ơn rồi xuống xe trong trạng thái chân tay tê liệt, mắt nhìn theo chiếc xe lao vụt đi, lúc ấy mới thở ra hơi.

Những ngày tháng cuối năm lạnh giá, thời tiết sau trận tuyết mang thêm chút lạnh của ẩm thấp. Gió thổi đến khiến cô thấy bình tĩnh hơn. Cảm giác lúc nãy có chút thất lễ. Dù sao đi nữa thì ông ta cũng là bố của Đường Ca Nam, cùng ông ta ăn bữa cơm cũng không chết được, cùng lắm là khó tiêu hóa.

Ông ta muốn nói chuyện gì với cô?

Cô bắt đầu thấy tò mò.

Lúc ấy là giờ tan tầm, những người làm việc ở khu công nghệ cao ùa ra như ong vỡ tổ, bắt xe càng khó khăn hơn. Cô liền đi dạo xung quanh.

Phía trước và phía sau khu công nghệ cao có ba tòa nhà, nhìn bề ngoài có vẻ cũ kỹ, lại được bao trùm trong làn sương mờ ảo của buổi chiều mùa đông nên dường như càng thêm “già nua” hơn.

Công việc đầu tiên trong đời của cô là ở đây. Cô vụng về viết sơ yếu lý lịch rồi chạy khắp nơi nộp hồ sơ, cuối cùng hai tháng sau cũng có cơ hội phỏng vấn. Lúc ấy cô bị đả kích đến nỗi chỉ còn chút hơi tàn nên lần phỏng vấn ấy giống như một liều thuốc kích thích.

Cô chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng khi phỏng vấn vẫn trả lời lệch với vấn đề, lung tung lộn xộn, vậy mà vẫn được nhận vào làm. Sau này mới biết rằng bí quyết thành công là ở tướng mạo xuất chúng của cô. Điều ấy khiến cô cảm thấy hụt hẫng trong một thời gian dài. Bây giờ, dĩ nhiên cô có thể tĩnh tâm để nhìn nhận lại mình, coi đó như một câu chuyện cười để trêu đùa. Cuộc sống đã mài mòn phần nhạy bén trong tính cách của cô, dần biến cô trở thành người khoan dung, điềm tĩnh, có thể tha thứ cho người khác, cũng có thể bao dung với bản thân mình. Cô “bắt tay giảng hòa” với những năm tháng trước đây, sau đó chia nhau mỗi người đi một ngả.

Cô hòa cùng dòng người, nhân tiện ăn tối ở một quán cơm ven đường. Ở quảng trường gần đó có đoàn người đội gió rét tổ chức hoạt động, mời đoàn văn công hát những bài hát cổ xưa, hát rất hay nhưng vì thời tiết lạnh giá nên rất ít người xem. Cô đứng đó nghe rất lâu, khiến người hát chính cứ ngước mắt nhìn cô cô mãi mới lưu luyến rời đi.

Lúc cô về đến nhà thì đã hơn mười giờ.

Đường Ca Nam mặc comple ca vát lịch sự đứng trong phòng khách, sắc mặt rất không tốt. Lục quản gia đứng sau anh, ánh mắt nghiêm nghị không giấu nổi được vẻ vui mừng khi chứng kiến màn kịch vui sắp diễn ra.

Phong Bình lập tức nhận ra điều gì đó không bình thường, không có cớ gì mà ở nhà vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy. Anh không có thói quen ấy.

“Em đã đi đâu?” Đường Ca Nam tỏ vẻ lo lắng, giọng không bình thường chút nào: “Nhĩ Dương nói hơn bốn giờ em đã về rồi, vì sao muộn thế này mới về nhà?”

“Em đi dạo phố”.

“Không mua gì mà đi dạo năm, sáu tiếng đồng hồ? Em đừng để người khác phải lo lắng cho mình…”

“Em đã đủ mười tám tuổi, có thể tự lo cho mình”. Phong Bình ngắt lời anh, thản nhiên nói: “Hơn nữa pháp luật cũng không quy định, đi dạo phố là phải mua đồ”.

“Chí ít thì em cũng nên gọi điện thoại về nhà”.

“Anh biết từ trước tới nay em không nhớ được số điện thoại mà”.

Đường Ca Nam ghét nhất là cách ăn nói ấy của cô, nghe rất chối tai, ngọn lửa tức giận vốn sắp được dập tắt trong lòng bỗng bùng lên, anh cười khẩy và nói: “Vậy sao? Nhưng em có thể nhớ được số bí mật của thẻ tín dụng”.

Phong Bình cảm thấy rất bất ngờ, sự việc đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, cô khẽ cười và nói: “Chỉ là đi dạo thôi mà, anh việc gì phải quan trọng hóa vấn đề như thế”.

Cô tự thấy mình đã nhẹ nhàng hơn rồi nhưng Đường Ca Nam không nghĩ vậy, giọng điệu bất cần như thế rõ ràng là không tôn trọng sự nghiêm túc của anh, càng muốn kích anh, khiến anh tức điên lên. Anh nghiêm mặt, gằn giọng nói: “Anh không quan trọng hóa vấn đề. Nếu không có việc gì thì tốt nhất em đừng nên đi ra ngoài”.

Giọng điệu ấy khiến Phong Bình nghe mà không khỏi chau mày, nhưng vì có Lục quản gia đứng đó nên cố gắng nín nhịn, không biểu lộ ra ngoài, mà bước chân đi lên tầng. Cô không có thói quen cãi nhau trước mặt người dưới. Không ngờ hành động ấy của cô khiến Đường Ca Nam tức đỏ cả mặt, anh rảo bước đứng chặn ở cửa cầu thang và quát lên: “Anh đang nói chuyện với em, em có thái độ như thế là ý gì?”

Phong Bình im lặng một lúc, bỗng nhiên mỉm cười và nói: “Thái độ của em là em thích dạo phố, ngày mai em vẫn sẽ đi dạo phố”.

Đường Ca Nam chưa bao giờ gặp người nào bướng bỉnh như thế, anh tức đến nỗi không nói được câu nào.

Phong Bình nói tiếp: “Em muốn đi nghỉ, xin anh tránh đường”.

Đường Ca Nam tức điên lên, anh nói: “Không có sự cho phép của anh, ngày mai em không được đi đâu. Đây là quy định của nhà họ Đường”.

Phong Bình cười khẩy: “Họ Phong nhà em không có quy định như thế”.

Đường Ca Nam lạnh lùng nhắc nhở cô: “Nhưng bây giờ em đang đứng trong nhà họ Đường”.

Phong Bình không nói gì.

Không gian yên lặng đến ngạt thở, Lục quản gia lặng lẽ lui khỏi phòng khách.

Im lặng một lúc lâu, Phong Bình nói: “Vậy được, em không ở nhà họ Đường nữa”.

Cô nói là làm, xách túi quay người bước đi.

Đường Ca Nam nhất thời tức giận, nói năng không chú ý, vừa nói xong lại thấy ân hận.

Vốn dĩ anh có ý tốt, lo cô xảy ra chuyện, chỉ có điều vì quá lo lắng, không cẩn thận lời nói mà để mọi chuyện thành ra thế này. Thấy cô ấy đi thật nhưng lúc ấy cũng không muốn nhượng bộ. Tức giận đi đi lại lại trong phòng một hồi lâu, nhưng nghĩ đêm hôm khuya khoắt không an toàn, vội gọi lái xe đến, chỉ bảo anh ta lái xe đi, nhưng còn về việc đi đón cô về hay đưa cô đi thì anh ta cũng không rõ.

Lái xe theo anh nhiều năm, biết rõ rằng điều này chỉ có thể dựa vào sự phán đoán của mình. Nếu hỏi quá kỹ thì cậu hai sẽ thẹn quá hóa giận. Anh ta vừa lái xe tìm người vừa suy ngẫm về mệnh lệnh của cậu hai, nghĩ rằng nên đón về. Những bạn gái trước đây của cậu hai đi là đi, quyết không phiền phức như thế này. Đây là vợ sắp cưới, dĩ nhiên là phải khác.

Anh ta vừa kịp hiểu ra vấn đề, ngẩng đầu lên thì đến ngã rẽ trước mặt, nhìn thấy Phong Bình lên một chiếc taxi phóng vọt đi. Anh ta do dự một lúc nhưng vẫn quyết định bám theo, nếu không sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ tối nay. Mười phút sau, taxi đỗ trước cửa khách sạn Thời Quang, Phong Bình xuống xe, bước vào chiếc cửa xoáy sang trọng và biến mất.

Được, quay về báo tin, dù thế nào thì cũng biết được chỗ của cô Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.