Nữ Hoàng Tuyển Phu

Chương 149: Chương 149: Lập kế hoạch




“Tránh ra! Gần ta chút nữa, cũng đừng trách ta không khách khí.”

“Chờ một chút là được, lại để cho ta xem cẩn thận chút.”

“Ta nói, cách ta xa một chút!”

“Vậy để cho ta nhổ một sợi tóc nghiên cứu một chút.”

“……” Dạ Ma Thiên rất là không biết nói gì, như thế nào sẽ gặp phải một tên quái thai như vậy, nề hà hắn vẫn là bạn bè của Yêu Nhi, hắn không thể thật cùng hắn động thủ. Nhưng mà tay của hắn dần dần duỗi tới, khiến cho hắn không thể không ngăn lại hắn, hắn dám nhổ tóc của hắn, không thể nghi ngờ là ở nhổ lông trên mình cuả hổ, hắn có thể không giận sao?

“A —— đau! Linh nhi, mau cứu ta!” Nam Cung Ly xa xa mà thấy được cùng Hoàng Thiếu Hoa cùng nhau trở về Hàn Linh, vội cầu cứu với nàng, nàng lại không tới, tay của hắn chỉ sợ cũng phải bị đối phương bẻ gãy.

“Dạ Ma Thiên, chàng làm gì khi dễ Tiểu Ly Tử?”

Hàn Linh bước nhanh chạy tới, tách tay của hai người ra.

“Rốt cuộc sao lại thế này? Đang êm đẹp, hai huynh như thế nào liền động tay tới rồi?”

Dạ Ma Thiên quăng cho Nam Cung Ly một cái ánh mắt lạnh, không kiên nhẫn mà nói: “Nàng hỏi hắn đi!”

Hàn Linh có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Ly, muốn nghe hắn giải thích. Nam Cung Ly vô tội mà chớp chớp mắt, mím miệng nói: “Ta chỉ là muốn nghiên cứu tóc của hắn một chút, tóc của hắn thoạt nhìn không phải trời sinh tóc bạc, có lẽ ta có thể nghĩ biện pháp làm nó biến trở về màu sắc ban đầu.”

Hàn Linh nghe vậy, vui mừng, nàng từ trước giờ liền vẫn luôn bởi vì mái tóc bạc của hắn mà cảm thấy áy náy, hiện giờ có biện pháp chữa khỏi tóc của hắn, nàng dĩ nhiên vui sướng vạn phần.

“Dạ, Tiểu Ly Tử y thuật cao minh, chàng để cho huynh ấy trị một chút đi.”

Dạ Ma Thiên híp mắt lại, hoài nghi chất vấn nói: “Chẳng lẽ nàng ghét bỏ mái tóc của ta khó coi?”

Hàn Linh rất là buồn bực, đây đều chỗ nào cùng chỗ nào a?

“Đương nhiên không phải! Mặc kệ chàng là tóc bạc hay là tóc đen, đều đẹp, ta đều thích.” Chim nhỏ nép vào người mà kéo khuỷu tay của hắn, liền sợ hắn nghĩ nhiều, hoài nghi ước nguyện ban đầu của nàng. Nàng bất quá là muốn trả lại diện mạo ban đầu cho hắn, khôi phục bình thường, như vậy nội tâm của nàng mới tốt hơn chút.

Cánh tay vượn của Dạ Ma Thiên duỗi ra, bá đạo mà ôm nàng vào trong lòng, nhướng mày nói: “Một khi đã như vậy, còn trị cái gì? Ta cảm thấy như vậy khá tốt, rất làm nổi bật ngoại hình của ta.”

Hàn Linh không khỏi nhìn hắn liếc mắt trợn trắng, còn chưa có gặp qua người tự luyến như hắn vậy.

“Dạ, vẫn là trị một chút đi, chàng cái dạng này, ta sẽ đau lòng.” Hướng hắn không được mà chớp mắt, đưa thu ba, tiểu dạng nhi, nàng cũng không tin chiêu mỹ nhân kế này không thể thực hiện được.

Dạ Ma Thiên cũng đi theo chớp hạ mắt, lại là bị điệt giật tới rồi, hắn chần chờ nói: “Vậy…… thì trị đi!”

Hàn Linh nhón chân tặng hắn một nụ hôn, trong lòng âm thầm đắc ý, chiêu mỹ nhân kế này quả nhiên thử trăm lần linh trăm lần.

Ở trên đường cái Hàn Thành, xuất hiện một tốp quân đội trăm người, đi trước bên sông đào bảo vệ thành tiến lên.

Nghe được từng đợt tiếng bước chân, bốn người ở bờ sông đều quay đầu lại, kiển chân nhìn ra xa, rất muốn biết tới đến tột cùng là đạo nhân mã nào.

Khi đến gần, Hàn Linh mới thấy rõ người tới lại là nhân mã của Hoàng Phủ Kiệt dẫn dắt, lần trước trên hôn lễ vội vàng rời đi, không có một cái giao đãi cho hắn, trong lòng nàng dù nhiều hay ít đều có chút xin lỗi, thái độ đối với hắn cũng hiền lành dịu lại.

“Công chúa, người rốt cuộc đã trở lại. Thần cố ý tiến đến đón chào, cung nghênh công chúa hồi cung.”

“Hoàng Phủ Kiệt, gần đây có khỏe không? Chuyện lần trước, ta rất xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Kiệt cứng lại, hắn mỉm cười rũ mắt, ở trong đáy mắt chỗ nàng không thể thấy xẹt qua một tia khói mù. Ngày đại hôn nhục nhã, há là một câu xin lỗi nhẹ nhàng bâng quơ như thế có khả năng xóa bỏ toàn bộ sao?

Khi lại lần nữa ngước mắt, trong mắt hắn như cũ mỉm cười rơm rớm nước mắt: “Chuyện quá khứ đã qua đi, cũng đừng nhắc lại, chỉ cần công chúa bình an không có việc gì trở về là được. Hiện giờ bên trong hoàng cung không người chủ trì, vẫn xin công chúa nhanh chóng hồi cung, xử lý chính vụ trong triều đình.”

Hàn Linh sao biết hắn trong lòng tràn ngập hận ý, hướng hắn điểm điểm, ngoái đầu nhìn lại tiếp đón Dạ Ma Thiên ba người, cùng nhau đi theo hắn hồi cung.

Lại lần nữa trở lại Vân Cung, nhân sự đã không còn.

Tất cả cung nữ cùng thị vệ đều thay gương mặt mới, Hàn Linh cũng không có phát hiện cái gì khác thường, khi Hàn Hoàng còn sống, hắn liền thường xuyên đổi mới cung nữ cùng thị vệ trong cung của nàng, nàng đã tập mãi thành thói quen.

Hàn Hoàng lúc sinh thời, nàng từng có hận, từng có oán, nhưng kết quả là, hắn trước sau chư từng làm bất luận chuyện thương tổn gì tới nàng, hiện giờ người đã ra đi, oán cùng hận trong lòng của nàng cũng nên theo đó mà tiêu tán.

Ở dưới sự yêu cầu của nàng, Hoàng Phủ Kiệt mang nàng đi vào trước linh cữu của Hàn Hoàng, Hàn Hoàng lúc sinh thời có ý nguyện, một ngày chưa tìm được công chúa, linh cữu của hắn liền một ngày không được hạ táng, cho nên, thân thể của hắn đến nay còn hoàn hảo mà bảo tồn ở trong một cái quan tài thủy tinh, không bị phân hủy.

Hàn Linh dâng lên ba nén hương, tiến lại gần lên nhìn ngắm di thể của hắn, rốt cuộc cũng từng làm cha con mấy tháng, nàng không phải người vô tình, đối với hắn dù nhiều hay ít đều có chút cảm tình. Hắn còn chưa tới năm mươi, liền sớm mà tới cõi tiên như thế, không thể không nói đời người vô thường.

“Hoàng đế lão cha, người yên tâm đi, ta sẽ thường thắp hương cho người, cung phụng người, cũng không uổng công chúng ta làm cha con một hồi.” Nàng tới gần quan tài thủy tinh, hướng về phía di thể trong quan tài khe khẽ mà nói.

Khẽ thở dài một tiếng, nàng xoay người liền phải rời đi, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn ngón tay của hắn hơi động. Nàng kinh hãi mà nhảy người lên, hay là xác chết vùng dậy? Đợi khi nàng nhìn kỹ lại, tay của hắn vẫn không nhúc nhích, vô cùng cứng đờ, đâu còn có dấu hiệu cử động? Nàng lại lần nữa khẽ thở dài một tiếng, nhất định là nàng lên đường quá mức mệt nhọc mới sinh ra ảo giác.

“Công chúa, không có việc gì chứ?” Hoàng Phủ Kiệt đã nhận ra sự khác thường của nàng, tiến lên dò hỏi.

Hàn Linh lắc đầu, trả lời: “Ta không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Ở trên đường bước đi trở về Vân Cung, Hàn Linh đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, Hoàng Phủ Kiệt, Băng Tư cùng Hàn Như Phong đâu? Tại sao lại không thấy bọn họ?”

Trong mắt Hoàng Phủ Kiệt hiện lên một tia lóe sáng, không chút hoang mang mà trả lời: “Khởi bẩm công chúa, từ sau khi công chúa mất tích, Băng Tư cùng tiểu hầu gia liền ra cung tìm kiếm công chúa, đến nay cũng chưa từng hồi cung. Nếu bọn họ nghe được tin tức công chúa hồi cung, tin tưởng ít ngày nữa liền sẽ tự đi trở về.”

Trong lòng Hàn Linh khẽ nhúc nhích, không thể tưởng được hai người bọn họ trung tâm với chính mình như thế, trong lòng không khỏi mà cảm động. Cũng không có nghi ngờ gì, đi theo hắn cùng nhau tiếp tục bước đi ở trên hành lang thật dài trong cung. Khi đi qua một tòa cung điện, Hàn Linh bỗng nhiên nhớ tới Đông Phương Nhược Vũ trúng độc hôn mê bất tỉnh, nhớ rõ nàng khi rời đi Hoàng cung, còn chưa có tìm được phương pháp giải độc cho hắn, cũng không biết bây giờ hắn như thế nào.

“Thái tử Tề quốc đâu rồi? Độc trên người hắn đã giải chưa?”

Hoàng Phủ Kiệt trả lời: “Quốc quân Tề quốc biết được Tề thái tử thân trúng kịch độc, sớm đã phái người đón hắn trở về Tề quốc trị liệu. Quốc quân Tề quốc chuyện đối với Thái tử ở Hàn quốc trúng độc canh cánh trong lòng, cho nên khi Tần quân tiếp cận, Hoàng thượng hướng Tề quốc xin giúp đỡ mượn binh khi, quốc quân Tề quốc một ngụm liền phủ quyết.”

Hàn Linh nghe thấy lời này, tâm tư trằn trọc, thì ra Hàn Hoàng cũng nghĩ đến phải hướng ba nước khác cầu viện, đáng tiếc ai cũng không chịu xuất binh giúp đỡ. Quốc quân Tề quốc là bởi vì Thái tử Tề quốc duyên cớ, như vậy Triệu quốc cùng Sở quốc thì sao?

Nghĩ đến hiện giờ Hàn quốc loạn trong giặc ngoài, nàng không khỏi mà đau đầu, Sở Mặc tựa hồ là hạ nhẫn tâm muốn tấn công Hàn quốc, nàng biết hắn là đang giận dỗi với nàng, chỉ cần nàng chịu nhận thua với hắn, hắn nhất định sẽ lui binh. Đáng tiếc, Hàn Linh nàng không phải dễ dàng chịu cúi đầu với người khác, đối phương càng là dùng võ lực hiếp bức nàng, nàng càng là muốn chống cự. Muốn chiến, vậy chiến, nàng không sợ khai chiến, sợ là sợ đến lúc đó gặp nhau trên chiến trường, nàng không cách nào xuống tay với hắn. Rốt cuộc đã từng yêu nhau sâu sắc, nàng làm sao có thể xuống tay với người yêu thương của mình?

Thở dài một tiếng, đời người vì sao có nhiều bất đắc dĩ cùng nhấp nhô như vậy?

Hoàng Phủ Kiệt vẫn luôn ở bên chú ý nàng, thấy nàng thở dài, liền hỏi: “Công chúa có chuyện phiền não sao?”

Hàn Linh thở dài: “Hiện giờ Tần quân tiếp cận, rất là khó giải quyết, chỉ bằng thế lực của Long tướng quân, chỉ sợ rất khó ngăn cản được, phải nghĩ biện pháp khác mới được.”

Hoàng Phủ Kiệt hỏi: “Vậy công chúa có diệu kế gì?”

Trong lòng Hàn Linh kỳ thật đã ấp ủ một chút ý tưởng, nhưng mà kế hoạch còn chưa thành thục, cho nên nàng không thể dễ dàng nói ra, lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa có nghĩ đến, chỉ có thể đi một bước xem một bước.”

Vân Cung trống rỗng, vốn là ba người Dạ Ma Thiên nên ở đây chờ đã không thấy tung tích, Hàn Linh không khỏi mà tò mò, ở phòng trong tìm một lần, ngẫu nhiên phát hiện góc bàn có mảnh vải màu trắng cùng một khối ngọc bội thuộc về Hoàng Thiếu Hoa, trong lòng Hàn Linh lộp bộp một chút, hay là ba người bọn họ đã xảy ra chuyện?

Nàng cẩn thận hồi tưởng một lần, từ khi bọn họ vào thành đến bây giờ, vẫn luôn là Hoàng Phủ Kiệt ở bên tiếp khách, mà trong cung bọn thị vệ cũng đều là nghe theo hiệu lệnh của hắn, lúc trước nàng không có chú ý cùng lưu ý như thế nào, bây giờ nghĩ đến mới cảm thấy tình thế có chút không đúng. Hít sâu một hơi, trong phòng còn tàn lưu một chút mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt, chẳng lẽ hắn với mê hương ba người dùng, cho nên ba người mới có thể bó tay chịu trói? Bằng không bằng vào một thân võ công ngạo nhân của Dạ Ma Thiên, không có lý do gì dễ dàng bị bắt.

Dư quang mắt nhìn về Hoàng Phủ Kiệt ở phía sau, ánh mắt của hắn cũng đang nóng rực mà nhìn nàng chăm chú, phảng phất đang lo lắng nàng nảy sinh nghi ngờ. Trên mặt nàng làm bộ không bắt bẻ, vừa tiếp tục quan sát đến các góc ở phòng trong, vừa thuận miệng hỏi: “Hoàng Phủ Kiệt, ba người Dạ Ma Thiên bọn họ đâu rồi? Tại sao không gặp bọn họ ở đây?”

Ánh mắt Hoàng Phủ Kiệt khẽ chuyển, nói: “Ta tìm thị vệ tới hỏi một chút.”

Hàn Linh cười lạnh, càng thêm hoài nghi là hắn ở sau lưng quấy phá.

“Ba người ở trong phòng trong đâu rồi, bọn họ đi nơi nào?”

“Bọn họ nói trong cung ngốc không thoải mái, cho nên tạm thời ra cung đi rồi.”

Ánh mắt giao lưu của Hoàng Phủ Kiệt cùng thị vệ không có tránh được đôi mắt của Hàn Linh, nếu hắn muốn diễn kịch, như vậy nàng liền phụng bồi đến nơi.

Nàng khẽ trầm mặt, ra vẻ tức giận nói: “Ba người này thật sự quá không giữ lời, muốn đi cũng không nói với ta một tiếng. Kệ đi, không để ý tới bọn họ. Các ngươi đều lui ra đi, bổn cung muốn ngủ một giấc thật ngon, một đường này cũng thật đủ mệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.