Nữ Hoàng Tuyển Phu

Chương 32: Chương 32: Tình địch thật đáng yêu




Có lẽ là tầm mắt của Hàn Linh dừng ở trên người nàng quá lâu, thiếu nữ áo đỏ có chút không vui, đôi mắt xinh đẹp trừng mắt, quát lớn với nàng nói: “Ngươi lại là người nào? Làm gì nhìn ta chằm chằm lâu vậy? Ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đánh chủ ý lên cô nãi nãi, cô nãi nãi đã xác định người ta rồi.

Nàng khoác lên cánh tay phải của Dạ Ma Thiên, tròng mắt linh động đều quay trái phải một vòng, rất là đắc ý nói: “Nhìn thấy không? Chính là hắn.”

Cái tình hình đột nhiên xảy ra này có chút ngoài dự kiến của nàng, nàng gắt gao mà nhìn chằm chằm tay của nàng, trong lòng buồn phiền một trận, vốn là muốn cùng thẳng thắn nói với Dạ Ma Thiên toàn bộ nuốt trở lại vào bụng.

“Ngươi còn nhìn? Nhìn nữa liền móc tròng mắt của ngươi ra!” Thiếu nữ áo đỏ này là thuộc về phái hành động, giọng nói vừa mới dứt, hai ngón tay của tay phải đã đánh úp về phía nàng. khoảng cách gần như thế, cho dù Băng Tư muốn cứu nàng, thì thời gian cũng đã muộn.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là nghiêng đầu nhắm hai mắt, tuyệt đối không thể để cho nàng móc tròng mắt của nàng. Hồi lâu, đều không có đợi được một kích trí mạng kia, nàng từ từ mở mắt ra, là Dạ Ma Thiên chế trụ tay của nàng, mà tay của Băng Tư cũng để ở đầu ngón tay của nàng.

“Hắn, ngươi không thể động.”

Dạ Ma Thiên lãnh khốc mà bỏ lại lời nói, kéo tay của nàng lướt qua vai của thiếu nữ áo đỏ. Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng cảm giác hắn có chút khác biệt, không thể nói ra được là thay đổi ở chỗ nào, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng, hắn đã không còn là Dạ Ma Thiên tâm tư đơn thuần như lúc trước, không buồn không lo kia.

Thiếu nữ áo đỏ ở phía sau tức giận đến dậm chân một trận, hấp tấp mà từ phía sau đuổi theo: “Dạ lão đại, ngươi đừng bỏ ta lại, ta chính là tìm ngươi rất lâu rồi đó.”

Dạ Ma Thiên không để ý đến nàng, lãnh khốc như cũ, nhưng nàng vẫn là từ ánh mắt của hắn thấy được đến một chút vật trong suốt lấp lánh. Hắn, là thật sự yêu nàng, yêu nàng yêu đến cuồng nhiệt.

Nàng cho rằng chuyện này lúc đó sẽ hiểu rõ, hắn sẽ lại không tiếp tục truy tìm tung tích của nàng, chính là nàng sai rồi, ngay hôm đó hắn liền phát ra giang hồ truy nã lệnh, mệnh lệnh tất cả bang chúng của bang Thiên Ma tìm kiếm tung tích của nàng.

Từ kia một khắc kia trở đi, hắn trở nên càng thêm lãnh khốc, càng thêm im lặng ít lời. Chỉ cần hơi gần hắn một bước, là có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo ở xung quanh người của hắn, hắn thật sự thay đổi, chính nàng đã thay đổi hắn.

Suốt năm ngày, nàng đều không có gặp lại hắn, Dạ Ma Thiên nhốt chính mình ở trong phòng, ai cũng không thấy, không có người nào biết hắn ở bên trong làm cái gì, cũng không ai có thể tới gần gian nhà một bước.

Nàng rất lo lắng cho hắn, cũng bắt đầu hối hận, có lẽ từ lúc bắt đầu nàng liền không nên dối gạt hắn. Nàng đứng xa xa ở ngoài sân, nhìn cánh cửa phòng khép kín kia, có rất nhiều lần, nàng gần như sẽ phải vọt vào nói cho hắn biết, nàng chính là Yêu Nhi, nàng đang ở bên người của hắn.

Đầu vai bị người vỗ xuống, nàng quay đầu, thấy được Mộ Dung Anh. Nàng chính là vị hôn thê mà phụ thân của Dạ Ma Thiên tìm cho Dạ Ma Thiên, là võ lâm thế gia tiểu nữ nhi của Mộ Dung thế gia. Mấy ngày đầu khi mới quen nàng, nàng cùng nàng rất không hợp nhau, đi tìm nàng ở khắp nơi. Nàng cũng xem nàng không vừa mắt, bởi vì nàng là vị hôn thê của Dạ Ma Thiên, là tình địch của nàng.

Ai ngờ vài ngày sau, nàng cùng Băng Tư người bảo hộ của nàng không đánh không quen nhau, càng đánh càng hợp ý. Nàng bắt đầu dời đi mục tiêu, cứ dây dưa với Băng Tư cùng nàng luận võ. Một nam nhân lãnh khốc giống như Băng Tư như vậy rốt cuộc, ở dưới liều chết lì lợm của nàng, cũng bắt đầu nghe thấy giọng của nàng liền chạy, nàng rốt cuộc hiểu rõ nguyên do vì sao Dạ Ma Thiên thà rằng muốn tới thư viện đọc sách, cũng không muốn cưới nàng. Tuy là như thế, nàng lại thật hâm mộ cá tính của nàng, cũng không hề căm thù nàng.

“Ngươi lại tới xem Dạ lão đại? Thật không hiểu được hắn, làm gì cứ nhốt chính mình ở trong phòng, sẽ không sợ hầm thúi đi?” Mộ Dung Anh chu cái miệng xinh xắn, lải nhải một trận. Tròng mắt vừa chuyển, tầm mắt dừng ở trên người của Băng Tư, ở giữa chợt hiện tia sáng. Mà Băng Tư thì cả người rung một cái, không lạnh mà sợ run cả người, ở dưới chân khẽ xê dịch, làm bộ sẽ phải thoát đi.

Nàng buồn cười mà nhìn động tác của hai người, tính tình của Mộ Dung Anh kỳ thật rất đơn thuần, không có tâm cơ gì, nghĩ đến cái gì thì sẽ làm cái đó. Ngày đó lần đầu gặp mặt, nàng cũng không phải thật muốn móc đôi mắt của nàng, chỉ là cá tính tàn nhẫn thích đấu võ của nàng, nhìn thấy nàng là bằng hữu của Dạ Ma Thiên, liền nhận định nàng võ nghệ cao cường, muốn thử xem võ công của nàng.

Nàng càng ngày càng hoài nghi nàng cũng không phải thật sự thích Dạ Ma Thiên, mà là thưởng thức võ nghệ cao cường của hắn, cái nghi vấn này nghẹn ở đáy lòng của nàng đã lâu, nàng rốt cuộc hỏi ra suy nghĩ ở trong lòng.

“Mộ Dung cô nương, ngươi thật muốn gả cho Dạ Ma Thiên?”

Mộ Dung Anh không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên rồi, võ nghệ của hắn là thiên hạ đệ nhất, gả cho hắn thì có nhiều uy phong, hơn nữa ta cũng có thể mỗi ngày tìm hắn luyện quyền cước. Ngươi không biết, hắn xuống tay rất tàn nhẫn, mỗi lần đều đánh ta đến mặt xanh mũi sưng, bất quá ta thích, ta chỉ gả cho nam nhân võ nghệ cao hơn so với ta.”

Hàn Linh có chút không biết nói gì, thì ra đây là lý do nàng muốn gả cho Dạ Ma Thiên, chẳng lẽ nàng có khuynh hướng chịu ngược? Dạ Ma Thiên thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, đối với một nữ tử nũng nịu, cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy. Bây giờ ở trong lòng của nàng rốt cuộc cân bằng, thậm chí còn có chút mừng thầm, hắn chỉ có đối với Yêu Nhi là đặc biệt dịu dàng.

“Này, ngươi cười đến thật nham hiểm, chẳng lẽ ngươi lại đang suy nghĩ đến ý đồ xấu xa gì hả?”

Vẻ mặt của Mộ Dung Anh phòng bị mà nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt nhẹ nhàng hướng về vị trí cổ tay áo của nàng, nơi đó cất giấu một cái hộp cơ quan khéo léo, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, là có thể bắn ra hơn trăm cây ngân châm bôi thuốc tê. Lúc trước nàng liên tiếp đi tìm nàng, ép nàng không thể không phát minh ám khí phòng thân ở gần người, cho nên sau khi nàng đi vào dị thế liền có cái này, còn không có tìm chỗ xin vật độc quyền phát minh quốc tế —— bạo vũ lê hoa châm. Nàng đã hưởng qua không ít đau khổ, cho nên bây giờ không dám lại đến chọc nàng. Vừa thấy nàng lộ ra tươi cười quỷ dị như vậy, nàng liền theo bản năng rùng mình, nàng rốt cuộc hiểu rõ vũ lực không phải là vạn năng.

Nàng giương môi cười nhạt: “Không ngại nói cho ngươi, Dạ Ma Thiên đã bị muội muội của ta quyết định rồi. Nếu những người khác muốn đánh chủ ý lên hắn, vậy phải đến hỏi ta trước ……” Nàng làm bộ phất phất ống tay áo đang cất giấu hộp ám khí, chưa nói hết lời.

Mộ Dung Anh nhìn chăm chú tay áo của nàng, vất vả mà gãi đầu, vẻ mặt khoa trương mà kêu to: “Ngươi nói là sự thật? Tại sao không ai cho ta biết?”

Nàng xì cười ra tiếng, nghe được vị hôn phu có nữ nhân khác, thế nhưng sẽ là cái loại phản ứng này, nàng thật đúng là đáng yêu. Nàng ở phía dưới một phen ngôn luận, càng là làm cho nàng thêm buồn cười.

“Không thể tưởng được Dạ lão đại còn có người muốn cướp lấy như thế? Ta còn tưởng rằng là không ai dám muốn hắn, cho nên Dạ lão cha mới xin ta gả cho hắn đó. Một đại nam nhân, yêu cái đẹp như vậy, tính tình lại thúi, không để ý tới người khác, ta còn tưởng rằng chỉ có ta mới có thể miễn cưỡng chịu được hắn.” Lòng của nàng đầy căm phẫn mà nói một hồi, ngay sau đó xoay chuyển ánh mắt, con ngươi óng ánh sáng lên lại dừng ở trên người của Băng Tư, khóe môi kéo ra một nụ cười giảo hoạt: “Nếu hắn có người đặt trước, ta đây liền không xếp hàng, ta muốn hộ vệ của ngươi được rồi.”

Hàn Linh nhìn thấy rõ ràng cả người của Băng Tư run lên ba cái, dưới chân bất động thanh sắc mà dịch đến phía sau ở bên phải của nàng, đối với nàng tị nhi viễn chi, vẻ mặt cảnh giác. Thú vị, nàng rốt cuộc dời đi mục tiêu. Chẳng qua, nàng thật sự muốn hy sinh Băng Tư hay sao?

Xem biểu tình kinh ngạc kia của Băng Tư, nàng thật đúng là đồng tình hắn, nếu là trước đây hắn lựa chọn đứng ở phía bên nàng, nàng nhất định sẽ che chở cho hắn, nhưng với tình hình này hôm nay, nàng vẫn là quyết định buông tay mặc kệ.

Đang lúc khi các nàng nói chuyện, một tiếng thét dài từ bên trong gian phòng truyền ra, vang khắp trời đất, tiếp theo cửa sổ đồng loạt mở rộng ra, một dòng khí cường thế phá cửa sổ mà ra. Nơi dòng khí đi qua một mảnh hỗn độn, hơn nữa xu thế dư thừa của luồng không khí kia chưa dừng lại, đang hướng tới phương hướng của ba người các nàng nhanh chóng mãnh liệt đánh úp lại.

“A ——”

“A ——”

Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, một tiếng so với một tiếng càng thêm thảm thiết.

Đợi xu thế dư thừa tản đi, nàng té ngửa ngã xuống mặt đất, dưới thân là Băng Tư bảo hộ nàng kịp thời. Đứng dậy quay đầu nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng của Mộ Dung Anh, cho đến khi nghe được tiếng kêu rên ở trên đỉnh đầu, nàng mới phát hiện ra tung tích của nàng.

Mộ Dung Anh chật vật treo ở trên ngọn cây, đầy đầu tóc đẹp lôn xộn, còn có chút cát đá, lá khô trộn lẫn ở bên trong. Vẻ mặt của nàng khổ sở, hướng tới phương hướng gian nhà của Dạ Ma Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ lão đại, ta hận ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.