Vừa ra khỏi lớp,
Jenny liền đi nhanh đến canteen vì cái bụng đang biểu
tình dữ dội ( ai bảo sáng không ăn gì ). Và..không có
gì lạ khi toàn bộ học sinh khối 11 nhìn cô chằm chằm
( trường này mỗi khối 1 canteen riêng mà). Jenny bước
vào đưa ánh mắt lạnh lẽo, vô hồn nìn mọi người.
Mọi người nhận hàn khí từ ánh mắt ấy thì quay đi,
tuy nhiên vẫn có một số người thấy thế thì sợ hãi
nhưng trong lòng thì cười thầm vì những chuyện sắp xảy
ra.
Jenny nhanh chóng lấy
đồ ăn của mình rồi chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ để
ngồi. Vừa ăn, cô vừa nhìn ra cửa sổ, nhìn khu vườn
sau trường như cố muốn quên đi những chuyện không
vui trước kia và cũng không muốn để ý đến đám học
sinh vẫn đang nói xấu mình bỏ mặc sự có mặt của cô
trông cái canteen này. Đúng vậy, họ coi cô ra cái gì
trong khi hiện tại cô chỉ là cô gái nghèo, xấu xí.
nhận được học bổng để vào trường này mà thôi.
Những cậu ấm, cô chiêu kia chỉ biết sống trong nhung
lụa sung sướng, cha mẹ cưng chiều, thích gì có cái
đó nhưng cô thì sao? Cô sống trong bất hạnh của tuổi
thơ, cực khổ học tập làm việc lãnh đạo công ty giàu có mà không có niềm vui, cũng may có quản gia Won luôn thương yêu cô như con, cô cũng coi ông ấy như cha mặc dù bên ngoài nhìn vẫn tưởng là quan hệ Chủ -- tớ.
Thật buồn cười, cô thấy vậy nhưng mà lại không cười,
dường như nụ cười của cô đã mất từ khi cô còn nhỏ, từ khi cô sang
Mĩ, từ khi cô chịu những đau khổ mà cuộc đời cũng
như người cha dành cho mình. Nghĩ đến lại thấy buồn,
thôi thì cố gắng đừng nhắc lại quá khứ làm gì cho
thêm đau. Bây giờ cô có thể bảo vệ, lo cho chính mình mà
không cần ai, cô nghĩ chính cô mới làm lên hạnh phúc
của mình chứ không phải bất kì ai.
Đang mải mê với dòng suy
nghĩ thì cảm thấy nóng rát ở tay. Cô giật mình quay lại
thì nhìn thấy nhưng khuôn mặt cô không muốn thấy lúc
này.( Mấy cô tiểu thư đỏng đảnh của lớp 11A đấy
mà). Jee nhìn bàn tay đang đỏ ửng của mình rồi nhìn
về phía mấy ả kia mà không một chút cảm xúc gì. Nhận
thấy ánh mắt đó 4 cô ả thấy hơi lạnh sống lưng
nhưng thể diện vẫn hơn nên cợt nhả nói.
- Tưởng ai, hóa ra là cô
bé lọ lem mới vào lớp mình đây mà. Định xin lỗi
nhưng thôi khỏi nhỉ. Loại người thích trèo cao này
không xứng để mình nói phải không Kis? Mới
vào trường mà đã bầy đặt cưa trai để đổi đời. - nhỏ
Shee lên tiếng trước ( con nhỏ này luôn muốn gây sự
trước ấy mà ).
- Cô đang nhận xét về
chính mình? Tôi không nhầm khi đánh giá cô là kẻ vô gáo
dục khi làm sai mà không biết lỗi của mình. Loại người
như cô không đáng để tôi nói chuyện.
- Mày mới là kẻ không
đáng, đồ nhà nghèo như mày muốn an toàn học tiếp ở
đây thì lên biết an phận 1 chút. Nếu mày quỳ xuống
xin lỗi tao vì câu nói vừa rồi của mày thì tao có thể xem xét mà
bỏ qua cho. Hahaha...
- Cô đừng ở đó mà mơ
mộng nữa, bây giờ là ban ngày. Những loại người lươi
biếng hơn động vật như cô quá dảnh để mơ mộng thì
phải. Sao cô không tham gia vào khóa học dạy phép lịch
sự đi chứ đừng đi lung tung mà cắn bừa như vậy.
- Sao mày dám...cốc cafe
nóng vừa rồi chưa làm mày tỉnh ngộ hả.
- Là cô cố ý mà còn bày
đặt.
Hik, lại thêm một cốc
nước hoa quả của con nhỏ Kis yên vị trên người Jenny
( mih ko bít miêu tả tiếng nước bị hắt vào ngườ như
thế nào nên nói thẳng lun, thông cảm nha). Toi rồi, lần
này Jenny nhà mình không nói nữa , hành động luôn. Thế là cả
cốc nước ngọt cô vừa lấy nhưng chưa uống và đống nước sốt bị
cô hất không lương tay về phía bốn con nhỏ. ( Chị này
thâm ghê 1 nhát 4 con đều dính luôn nhưng nhiều nhất là
nhỏ Shee và Kis). Lúc này bọn nó cũng không khá khấm hơn
khi đầy nước sốt trên người, áo trắng nhuốm màu.( Quên không nói đến đồng phục. Đồng phục của trường, nữ váy tím viền trắng, áo sơ mi trắng thắt lơ ở cổ hoặc đeo canavat, còn nam quần đen, áo sơ mi trắng viền tím thắt canavat tím mùa đông còn có áo vét tím cùng màu . Tuy có vẻ đơn giản nhưng rất đẹp và thoải mái, dĩ nhiên rất đắt. Ngoài ra còn 1 số đông phục khác tùy theo hoạt động với màu chủ đạo tím và trắng)
( Đó là toàn bộ những
gì xảy ra trước khi các anh nhà ta đến. Quay trở về
hiện tại với jenny thôi).
Sau khi rời khỏi canteen,
Jenny đi một mạch ra khu vườn sau trường mặc kệ cho
bàn tay đỏ rát vì cốc cafe nóng. Jenny ngồi bệt xuống
đám cỏ xanh. Tức thật, con nhỏ đó giám đánh cô, nếu
cô không cố kiềm chế cảm xúc của mình lại thì chắc
chắn con nhỏ đó không sống mà bước ra khỏi canteen.
Với lũ người
đó cô đã nói quá nhiều rồi. Cô chưa từng nói quá
nhiều như vậy. Có lẽ cảm xúc đã lấn át bản chất
lạnh lùng của cô rồi. Từ giờ có lẽ không nên nói
nhiều với chúng như vậy.
Nhìn bàn tay đỏ vì tát 4 cô ả kia cô chợt nhớ ra cái
người phó hội trưởng bị cô tát kia. Thật kì lạ. Cái
con người đó gợi cho cô cảm giác rất quen, hình như cô
đã từng gặp. Nhắm mắt lại, cô cố chắp vá lại mảng
kí ức của mình.... Đau quá...đầu cô giờ đau như búa
bổ vậy..cô không nhớ được... “Có lẽ mình nhầm”
cô tự nói với
mình. Đứng dậy bước vào phòng y tế không quên lấy
cái điện thoại siêu xịn chỉ sản xuất 10 cái và tất
nhiên ít ai có thể mua được ( cái này bịa nhá, đừng
ném đá mình ) ra gọi cho ai đó. Sau những tiếng “tút
tút” thì giọng nói cất lên
-
Alo, tôi nghe thưa
tiểu thư ( ông hiệu trưởng đó mọi người)
- Ông gửi ngay cho tôi
thông tin về Shee, Kis, Min, Hana học sinh lớp 11A cho tôi,
trong vòng 5 phút nưa mà chưa có thì ông nghỉ việc đi.
- Dạ , vâng tôi hiểu -
ông hiệu trưởng nói mà toát mồ hôi
- Cò nữa, mang 1 bộ đồng
phục xuống phòng y tế cho tôi.
- Được ạ.. -hiệu trưởng
thở phào
Jenny tắt máy trước khi
ông hiệu trưởng nói thêm câu nào rồi đi thẳng đến
phòng y tế. Từ xa vẫn 1 con người đứng nhìn cô cười
trong lòng.
- Trò chơi vừa bắt đầu
thôi cô gái xinh đẹp của tôi.
Bước vào phòng y tế cô
cũng không thoát khỏi những cái nhìn xoi mói. May mắn cô
gặp được 1 cô y tá tốt bụng giúp cô xoa thuốc. Đang
thay bộ đồng phục mới được mang đến, xem xét lại
lớp hóa trang( cũng may chị này dùng toàn đồ xịn nên
gặp nước cũng khó phai, mất màu) thì điện thoại cô
reo lên, vẫn là bài hát mà cô rất thích nghe “ The day
you went away” của M2M ( hay lắm mọi người) . Cô nhấc
máy lên nhìn vào màn hình tên người gọi rồi chợt thở
dài.
- Alo tôi nghe đây, có
chuyện gì à?
- …........ - người bên
kia đáp lại
- Có quan trọng không ?
-...........
- Thôi được, tôi sẽ sắp
xếp sang đó.
Nói xong cô tắt máy, bước
trở về lớp trong khi tiết học đã gần hết và cô thì
cũng không muốn về đó.