Edit & Beta : Flora
Sáng sớm, trên đại điện nguy nga lộng lẫy, tụ tập văn võ bá quan cung kính đứng thành hai hàng, hướng nữ hoàng báo cáo chuyện các nơi.
Thương Nguyệt Phi Hoàng mệt mỏi ngồi ở ngai vàng trên có khắc phượng hoàng, quần áo sợi tơ màu đỏ gấm có viền vàng ôm lấy dáng người trưởng thành xinh đẹp, trên gấm y phục lộng lẫy lấy kim tuyến thêu đại biểu cho nữ hoàng là thần điểu phượng hoàng mái, nhất châm một đường thêu ra thần điểu ở trên xiêm y màu đỏ, phảng phất muốn giương cánh cao bay đi trông rất sống động.
Mái tóc dài đen nhánh, đỉnh đầu đội vương miện tượng trưng cánh chim phượng hoàng màu vàng, giữa vầng trán trắng có một chấm màu son đỏ sẫm, ngũ quan tinh tế mà tuyệt mỹ, cánh môi gợi lên một tia cười nhạt, tinh thần biếng nhác nhưng lại tản ra khí thế quân vương thiên hạ.
Nữ hoàng Thương Nguyệt quốc, mười tuổi đăng cơ, tại vị đã chín năm, dưới sự thống trị của nàng cùng với chúng thần phụ tá, làm cho Thương Nguyệt quốc trở thành cường quốc không người nào có thể địch.
Mọi người đều biết, nữ hoàng Thương Nguyệt mặc dù tuổi trẻ, thông minh lanh lợi, suy nghĩ sâu lắng lại làm người ta không dám khinh thường, dung nhan xinh đẹp luôn giữ một chút cười nhạt, con ngươi màu xanh biếc xinh đẹp mà vô hại, như là tiên tử không được nuôi từ khói lửa nhân gian, làm cho người ta dễ dàng buông cảnh giác.
Nhưng này chính là dáng vẻ giả dối này, người biết rõ tính tình nàng đều biết, bề ngoài thanh lệ vô hại kia là một loại ngụy trang, ai dám gây chuyện không coi nàng vào đâu, cho dù là hoàng thân quốc thích, vẫn như cũ phải luận tội mà chịu phạt.
Thiên Tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân, đây là cách làm trước sau như một của nàng.
Cũng nguyên nhân như thế, các vị đại thần khi báo cáo tình huống các nơi, lại nơm nớp lo sợ, chỉ sợ làm sao làm không được tốt, làm cho nữ hoàng không hờn giận, đầu chính mình cùng địa vị sẽ không được đảm bảo.
Cuối cùng nghe xong một vị đại thần báo cáo, Thương Nguyệt Phi Hoàng vừa lòng giơ lên tươi cười. “Trừ bỏ này đó, các khanh còn có chuyện gì không ?”
Nàng từ từ nhìn qua chúng thần liếc mắt một cái, thấy mọi người không có nói gì, mới lại mở miệng, “Nếu các khanh không có việc gì, bổn hoàng ngược lại có chuyện muốn tuyên bố.”
Lời này vừa ra, chúng thần sửng sốt, Nhiếp chính vương ngồi ở một bên cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thương Nguyệt Phi Hoàng.
Cảm nhận được ánh mắt nghi vấn của huynh trưởng, Thương Nguyệt Phi Hoàng cười ra hiệu, lục mâu nhìn Vệ Tê Phượng đứng ở bên cạnh liếc mắt một cái, một tia gian xảo hiện lên trong đôi mắt.
Vệ Tê Phượng mắt nhìn mũi, lỗ nhìn tâm, khuôn mặt tuấn tú biểu tình lạnh nhạt, không gợn một tia gợn sóng, con ngươi đen trầm tĩnh giống một hồ nước trong suốt.
Mà biểu tình lãnh đạm này làm cho Thương Nguyệt Phi Hoàng chán ghét.
Hừ ! Cũng không tin sau khi hắn nghe xong lời của nàng, còn có thể giữ nguyên vẻ mặt này !
Thương Nguyệt Phi Hoàng oán hận nghĩ, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi mở miệng.
“Bổn hoàng cũng đã mười chín tuổi rồi, nghĩ đến cũng là lúc chọn lựa vị hôn phu. Cho dù không chọn vị hôn phu, bổn hoàng cũng muốn tuyển vài tên nam sủng đến chơi đùa.”
Lời này vừa ra, toàn điện khiếp sợ.
Bọn họ có nghe lầm hay không ?
Tuyển vị hôn phu là bình thường, dù sao nữ hoàng cũng đến tuổi, nhưng là nam sủng ?
Làm ơn, Thương Nguyệt quốc từ khi bắt đầu tới nay, cũng không có nữ hoàng từng có nam sủng nha !
Nhiều năm qua như vậy, triều đại nữ hoàng chỉ có một vị hôn phu, hơn nữa không phải là quan hệ chính trị cho nên triều đại nữ hoàng cùng trượng phu đặt biệt ân ái, liền ngay cả nữ hoàng tiền nhiệm cũng chỉ có một vị vương phu, cũng sinh hạ bốn nữ tử.
Mà hiện tại, nữ hoàng nhưng lại nói muốn nạp nam sủng ?!
“Hoàng, Hoàng nhi, muội nói cái gì ? Nói lại lần nữa xem !” Thân là Nhiếp chính vương Thương Nguyệt Ngạo Vân kinh ngạc từ trên chỗ ngồi thất thố đứng lên, không dám tin nhìn về phía muội muội.
“Thương Nguyệt Phi Hoàng, ta vừa rồi có phải nghe lầm hay không ? Muội nói lại một lần nữa cho ta !” Liền ngay cả đại tướng quân Thương Nguyệt Ngạo Vũ cũng tiếp theo trợn mắt to, hoài nghi chính mình có phải hay không nghe lầm.
Xưa nay Vệ Tê Phượng lãnh đạm cũng theo chớp chớp con ngươi đen, ánh mắt đẹp không tự giác nhíu lại, nâng lên con ngươi đen nhìn về phía nàng.
Nam sủng ?
Hắn nghe lầm sao ?
Nhìn đến phản ứng Vệ Tê Phượng, Thương Nguyệt Phi Hoàng thích.
Ha ha, có phản ứng là tốt rồi, mà phản ứng của hắn, chính là nàng muốn, nàng muốn nhìn, hắn là không phải thật sự không cần nàng.
Cánh môi gợi lên, không nhìn kinh ngạc của mọi người, Thương Nguyệt Phi Hoàng lạnh lùng nói, “Ta nói, ta muốn nạp vài tên nam sủng đến cho hậu cung phong phú một chút, bằng không một hậu cung lạnh băng như vậy một chút lạc thú đều không có.” Vừa nói, nàng vừa chú ý phản ứng của Vệ Tê Phượng.
Vệ Tê Phượng giữa trán cau lại càng lúc càng sâu. Không biết vì sao, nghe được nàng muốn nạp nam sủng, tuyển vị hôn phu, ngực hắn thế nhưng có một chút buồn bực.
Một loại cảm giác không thở nổi.
Loại cảm giác này như là…… Trên người tiền giống như cũng bị cướp đi.
Ân…… Hắn là lo lắng cho mình thất sủng, sẽ không được hầu hạ ngủ sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Tê Phượng bỗng nhiên hiểu ra.
Nguyên lai là như vậy, trong lòng hắn mới có thể không thoải mái nha ! (F : k phải ca ơi !!)
Cũng là, không có phí bồi ngủ, tiền tài của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao dự trữ của hắn rất nhiều là do đóng góp của nàng.
Nghĩ đến này, con ngươi đen nâng lên, cùng con ngươi xanh biếc kia chống lại.
Chỉ một mắt, Thương Nguyệt Phi Hoàng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu ──
Con mẹ nó !
Chỉ một mắt, nàng liền thấy rõ Vệ Tê Phượng đang nghĩ cái gì.
Vương bát đản này thầm nghĩ đến nàng có nam sủng, hắn sẽ không có phí bồi ngủ, không phí bồi ngủ, dự trữ của hắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Tiền tiền tiền ! Nàng đối hắn mà nói, cũng chỉ đại biểu cho tiền !
Thương Nguyệt Phi Hoàng tức giận đến phát run, liều mình hít sâu.
Người dưới điện không hiểu lí do nhìn nàng. Sao lại thế này ? Thoáng một cái, nữ hoàng dường như đang tức giận, nhưng lại tức giận đến không nhẹ ?
“Nữ hoàng, chuyện nạp nam sủng tuyệt đối không được, Thương Nguyệt quốc bao năm qua đến nay chưa bao giờ có chuyện này, nếu nói muốn chọn lựa vị hôn phu, bổn vương có ──”
“Ta trước mắt không cần vị hôn phu.” Nàng căm giận đánh gãy lời nói của Thương Nguyệt Ngạo Vân. “Ta chỉ muốn nam sủng ! Cho dù muốn chọn lựa vị hôn phu, chỉ cần từ giữa chúng nam sủng chọn lựa một người là có thể đi.” Trọng điểm là, trừ bỏ Vệ Tê Phượng, nàng mới không cần người khác làm vị hôn phu của nàng.
Nàng nguyên nhân muốn dùng chiêu nam sủng này làm cho Vệ Tê Phượng ghen, nhưng là…… Ăn cái rắm dấm chua, vương bát đản này thầm nghĩ đến tiền của hắn !
Không được, tuyệt không có thể nhận thua, sự tình đều mới bắt đầu, nàng tuyệt không thể buông tha.
Nàng không tin Thương Nguyệt Phi Hoàng nàng không có biện pháp làm cho hắn yêu thương !
“Điều này sao có thể !” Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận đến giậm chân. Muội muội hắn thần kinh là đang phát cái gì thế ? Không có việc gì còn muốn nạp nam sủng !
“Vì sao không được ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhíu mày hừ lạnh. “Nhị hoàng huynh, đừng quên, giống như Hồ quốc là nữ quyền trị quốc, nhưng lại có thể có được phần đông nam nhân.” Là vận may của nhị ca nàng, gặp được nhị tẩu quyết một lòng với hắn, bằng không hắn cũng sẽ chỉ là một trong phần đông nam nhân của nhị tẩu.
“Nữ hoàng, nơi này là Thương Nguyệt quốc, không phải Hồ quốc.” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhíu mày, không hiểu tiểu muội như thế nào lấy so với tập tục của quốc hắn.
“Thì tính sao ?” Lục mâu quét hai vị hoàng huynh liếc mắt một cái, Thương Nguyệt Phi Hoàng tuỳ tiện nói, “Dù sao lệ thường luôn có thể sửa đổi, mà lời nói của ta chính là hết thảy. Vương đại nhân, nam sủng chọn người liền từ ngươi quyết định, hai ngày sau ta sẽ bố trí “yến tuyển sủng”, đến lúc đó ta muốn đến nhìn người.”
Nói xong, không nhìn đến sắc mặt xanh mét của hai vị hoàng huynh, tầm mắt của nàng chỉ dừng ở trên người Vệ Tê Phượng.
Thật là nam nhân chết tiệt chính là thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt lại.
Mà liếc mắt kia một ý tứ thực rõ ràng ──
Xem ra, ngươi thật sự rất thiếu.
Thiếu, tương đương cơ khát.
Cho nên nói rõ một chút, liếc mắt kia một cái chính là nói cho nàng ── xem ra ngươi thực cơ khát.
Cơ khát cái rắm !
Thương Nguyệt Phi Hoàng giận đến muốn hộc máu, từ sau khi hạ triều sắc mặt đã không hoà nhã.
Mãi cho đến khi dùng bữa tối, sắc mặt của nàng đây là rất khó xem.
Mà cái tên đầu sỏ gây nên hoàn toàn không cảm giác, làm theo hầu hạ nàng, đối lửa giận của nàng làm như không thấy, hơn nữa cũng không để ý tới.
Dọn xong đồ ăn, cầm lấy đũa ngà voi, Vệ Tê Phượng cung kính nói : “Nữ hoàng thỉnh dùng bữa.”
Dùng cái rắm ! Lão nương bực bội cũng đã no rồi !
Thương Nguyệt Phi Hoàng trừng mắt hắn, liều mình hít sâu, đem toàn bộ tất cả lời thô tục phát tiết ở trong lòng. Rõ ràng rất muốn bóp chết hắn, lại còn phải nhịn xuống, làm cho ngực của nàng đau quá.
Bị trừng mắt nhìn cả một ngày, Vệ Tê Phượng cũng không phải người chết, đương nhiên là có cảm giác. Nhưng hắn thật sự chẳng biết vì sao bị trừng…… Hắn lại không chọc giận nàng.
Thấy nàng đũa chậm chạp bất động, chính là mở to lục mâu hung tợn trừng hắn, Vệ Tê Phượng đành phải buông đũa ngà voi, thực bất đắc dĩ mở miệng.
“Nữ hoàng đang tức giận ?”
“Đúng.” Tốt lắm, cuối cùng có cảm giác.
“Là do tiểu nhân chọc giận ?”
“Đúng vậy.” A, còn có tự mình hiểu lấy nha.
“Vì sao ?” Hắn có chọc tới nàng sao ?
Vì sao ?
Hắn còn dám hỏi nàng vì sao ?
Thở sâu, Thương Nguyệt Phi Hoàng cảm thấy chính mình không chỉ muốn hộc máu, còn muốn phun hỏa.
Hít sâu…… Khi hắn trì độn tốt lắm.
Dù sao chuyện hắn trì độn cũng không phải một ngày hai ngày, hắn chỉ có đối tiền tài mới mẫn cảm, còn lại, hắn hoàn toàn đầu chạy không.
Tiêu chuẩn của tên nô lệ tiền.
“Ta hỏi ngươi, ngươi đối ta muốn nạp nam sủng có cảm giác gì ?” Kiềm chế tính tình, Thương Nguyệt Phi Hoàng áp chế lửa giận, lạnh lùng hỏi.
Liếc nhìn nàng một cái, Vệ Tê Phượng đáp không chút do dự, “Về sau tiểu nhân khả năng sẽ không có thể kiếm được phí bồi ngủ, như vậy tiền sẽ thiếu.”
Nghĩ vậy, hắn còn thật phiền não, mi đẹp hơi hơi nhăn lại.
Kỳ thật, trong lòng hắn dường như còn có cảm giác khác, so với cảm giác lấy không được phí bồi ngủ còn buồn, bất quá hắn nhận thức không được, chỉ có thể coi như đau lòng là vì không kiếm được tiền.
Nguyên lai kiếm không được phí bồi ngủ của nàng, so với kiếm không được cái khác ngoài tiền làm cho hắn đau lòng……
Nàng chỉ biết ! Vương bát đản này cũng chỉ nghĩ đến tiền !
Che ngực, Thương Nguyệt Phi Hoàng giận đến ngực đau quá.
Trên đời này cũng chỉ có Vệ Tê Phượng có thể làm cho nàng giận thành bộ dáng này.
Nàng tức chết chính mình lúc trước nhặt hắn về là đúng hay không ?
“Vệ Tê Phượng, ngươi cũng chỉ nghĩ như vậy ?” Rốt cuộc không khống chế được tính mình, Thương Nguyệt Phi Hoàng tức giận đến đứng lên, lật độ bàn.
“Bằng không còn muốn ta nghĩ cái gì ?” Vệ Tê Phượng vẻ mặt nghi hoặc, phát hiện nàng dường như lại tức giận. Vì sao ?
“Ngươi, ngươi……” Đau, nàng tức giận đến ngực đau quá.
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia tức giận đến đỏ lên, bộ ngực cao ngất không ngừng phập phồng, khuôn mặt tuấn tú vẻ mặt lại không hiểu.
Hắn thật sự không hiểu nàng làm sao tức giận như vậy…… Hắn có nói sai cái gì sao ?
“Ta hỏi ngươi !” Thương Nguyệt Phi Hoàng tức giận đến rốt cuộc không giữ được hình tượng, thân thủ kéo lấy vạt áo của hắn. “Ngươi cảm thấy để cho nam nhân khác chạm vào ta cũng không có việc gì ?”
Vệ Tê Phượng sửng sốt, nghĩ đến hình ảnh nàng bị tên nam nhân khác chạm vào, nguyên bản khó chịu đặt ở trong ngực dường như nặng hơn.
Nhưng là, nàng là nữ hoàng, hắn chính là một tên thái giám nho nhỏ, nhiều lắm bồi ngủ, hắn phải có ý kiến gì ?
“Nữ hoàng nếu như không muốn bị chạm vào, có thể cự tuyệt.” Hắn thành thật trả lời. Không cho phép của nàng, người nào nam nhân dám chạm vào nàng ? Cũng không phải muốn chết.
“Ta hỏi không phải này ! Ta hỏi là, ta để cho nam nhân khác chạm vào, ngươi cũng không cảm giác gì ?” Con mẹ nó, hắn lại trả lời một nẻo, nàng nhất định sẽ bóp chết hắn !
Có. Hắn cảm thấy ngực thực buồn bực, thực không thoải mái.
Nhưng là…… Nhìn Thương Nguyệt Phi Hoàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia giờ phút này thực hung ác, không giống một nữ hoàng, ngược lại giống tên lưu manh ác bá, dường như hắn nếu đáp sai, hắn liền xong rồi.
Trừng mắt nhìn, Vệ Tê Phượng cân nhắc an toàn trước rồi trả lời.
Hắn không ngu ngốc ── tuy rằng trì độn, nhưng hắn thật sự không ngu ngốc.
“Khụ, tiểu nhân sao dám có cảm giác gì ? Hơn nữa nếu nữ hoàng có “nhu cầu” rất cao, tiểu nhân cũng không dám ngăn cản……” Không đúng, hắn nói sai rồi, toàn bộ mặt của nàng đều đen.
Vệ Tê Phượng vội vã câm miệng.
“Vệ Tê Phượng, ngươi cảm thấy hai năm trước ta vì sao muốn đem chính mình cho ngươi ?” Nàng hỏi, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, khẽ làm cho người ta sợ hãi.
“Ách……” Hắn thật sự muốn đáp sao ? Không cần đi ! Hắn sợ nha !
“Nói !” Nàng không để hắn do dự.
“Có thể là nữ hoàng ngài nhất thời “cơ khát” đi.” Vừa vặn trong hoàng cung chỉ có hắn có thể giải khát.
Ba.
Lý trí hoàn toàn bị đánh gãy.
Nàng biết hắn trừ bỏ ngoài vàng bạc châu báu, cái đầu kia là chạy xe không, nhưng là không đến bộ này, thật là quá đáng.
“Vệ Tê Phượng.” Thương Nguyệt Phi Hoàng giận dữ ngược lại cười, cười đến rất đẹp, thực nham hiểm, thực tà. “Hai ngày sau, ta sẽ cho ngươi hiểu biết, bản nữ hoàng có bao nhiêu “cơ khát” .”
Tốt lắm, nàng liền như hắn mong muốn, trước mặt của hắn, tuyển nam sủng thật tốt, làm cho hắn nhìn xem cơ khát của nàng !
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười rất đẹp, nhưng là cũng rất khủng bố.
Bất quá Vệ Tê Phượng tuyệt không cảm thấy đáng sợ, dù sao hắn nhìn cũng quen. Giờ phút này hắn chỉ có một nghi hoặc ──
“Nữ hoàng, người có phải kinh nguyệt đến không ?” Cho nên hôm nay âm tình mới bất định như vậy.
“Vệ Tê Phượng! Ngươi đi chết ──”
Hai ngày sau, yến tuyển sủng.
Trong đại điện ca múa ồn ào, nhưng là không khí cũng rất ngưng trọng.
Thương Nguyệt Ngạo Vân cùng Thương Nguyệt Ngạo Vũ khuôn mặt anh tuấn vẫn bình tĩnh, liền ngay cả Thương Nguyệt Phi Tử cũng lạnh lung hé ra dung nhan xinh đẹp, chỉ có một nửa ba người khác tò mò xem xét hết thảy.
Đại thần đang ngồi cũng cúi đầu yên lặng uống rượu, không dám hé răng, cũng không dám thưởng thức điệu múa khiêu vũ.
Về phần Thương Nguyệt Phi Hoàng lười biếng nằm ở trên đi-văng, một tay chống má, lục mâu thản nhiên đảo qua một loạt mười tên nam nhân đứng thành một hàng.
Mười tên nam nhân, diện mạo mỗi người mỗi vẻ, đều là tuyển trong mỹ nam tử.
“Oa ! Vương đại nhân thế nào tìm được ? Mười cái nam nhân không chỉ bộ dáng đẹp, khí chất cũng tương đương không tệ nha !” Nhiếp chính vương phi Hoa Lộng Nhi nháy mắt to kinh hô.
“Lộng Nhi !” Thương Nguyệt Ngạo Vân quét qua nàng liếc mắt một cái.
Hoa Lộng Nhi thè lưỡi, vội vàng câm miệng.
“Ân, thật sự thực không sai. Nếu ta không quyết một lòng đối Vũ ca ca, nhất định cũng sẽ tâm động.” Hồ Tiểu Man mở to trà mâu thưởng thức mười nam nhân trước mắt, mở miệng đều là tán thưởng.
“Man nhi !” Thương Nguyệt Ngạo Vũ mất hứng trừng nàng liếc mắt một cái. Hừ, nam nhân này đó so được với hắn sao ?
Nhìn thấy nam nhân của chính mình dường như ghen tị, Hồ Tiểu Man yêu kiều tiến sát trong lòng vị hôn phu. “Bất quá bọn họ vẫn là so ra kém Vũ ca ca chàng.”
Nghe được lời nói thê tử, Thương Nguyệt Ngạo Vũ vẻ mặt giãn ra. Nhưng vừa thấy mười tên nam nhân kia, sắc mặt hắn thật sự không tốt lên được.
“Chậc chậc, không biết nữ hoàng sẽ chọn lựa những người như thế nào ? Theo ta xem đến, từng người đều là được tuyển ra từ tốt nhất, xem ra nữ hoàng thật biết tuyển.” Phượng Thiên Ngân đơn giản mở miệng, lòng hoàn toàn là xem kịch vui.
“Thiên Ngân !” Thương Nguyệt Phi Tử trừng mắt nhìn Phượng Thiên Ngân liếc mắt một cái. Tâm tình của nàng cũng đã hỏng rồi, hắn còn đổ them dầu vào lửa.
Lời nói một bên, Thương Nguyệt Phi Hoàng đều nghe được từng lời một, bao gồm ba vị huynh tỉ truyền đến cái nhìn chằm chằm, nàng cũng toàn bộ tiếp thu.
Hai ngày này, nàng bị niệm quá nhiều, nhưng nàng chính là một mực cố chấp, ai cũng không thay đổi được quyết định của nàng.
Lục mâu sau khi ngắm qua mười tên nam nhân kia, tầm mắt chuyển qua trên người Vệ Tê Phượng. “Vệ công công, ngươi cảm thấy người nam nhân nào được ?”
Bị điểm danh Vệ Tê Phượng chậm rãi nâng lên con ngươi đen, có hai vòng mắt đen trên khuôn mặt tuấn tú, tuy rằng thản nhiên, nhưng ở trên mặt trắng nõn, vẫn là rất rõ ràng.
Nhìn đến đôi mắt bầm tím kia, tầm mắt mọi người đều hướng nhìn qua Thương Nguyệt Phi Hoàng.
Đôi mắt bầm tím kia xuất hiện vào hai ngày trước, người động thủ là ai, mọi người đều đoán được.
“Muốn chọn nam sủng là nữ hoàng, tiểu nhân không có quyền xen vào.” Vệ Tê Phượng thanh âm bình thản. Không có việc gì bị tặng hai đôi mắt bầm tím, hắn vẫn là ít nói nhất, miễn cho lại chịu khổ.
Hơn nữa nhìn đến mười tên nam nhân kia, trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái, có một chút lửa giận không biết tên lên men ở ngực, làm cho hắn không hiểu nổi lên hờn giận.
Thương Nguyệt Phi Hoàng nhìn hắn liếc mắt một cái.
Đúng, trên mặt hắn hai vết bầm tím là do nàng tặng, nhưng hắn có cần bày sắc mặt kia cho nàng xem không ?
Đã gần hai ngày, hắn hoàn toàn không liếc nhìn nàng một cái, cho dù nhìn nàng, ánh mắt cũng mang theo tia lên án, liền ngay cả huynh tỉ cũng mắng nàng, chất vấn nàng làm sao có thể đánh Vệ công công.
Đánh hắn, nàng cũng thực hối hận a.
Nhưng là không có biện pháp, tay rất ngứa, nếu không phát tiết, nàng nhất định sẽ giận đến chết mất.
Hừ lạnh một tiếng, đối lãnh đạm của hắn làm như không thấy, Thương Nguyệt Phi Hoàng lại ngắm mười tên nam nhân liếc mắt một cái, nâng tay lên một chút, chọn nam nhân ở giữa.
“Ngươi, tên gọi là gì ?”
“Khởi bẩm nữ hoàng, tiểu nhân họ Hạ, tên phong.” Hạ Vũ Phong tướng mạo tuấn mỹ cung kính trả lời, một thân khí chất nho nhã, tựa như một công tử cao quý.
“Được, là ngươi, đêm nay là do ngươi tới hầu hạ.” Hỏi tên xong, Thương Nguyệt Phi Hoàng nhanh chóng đứng lên, “Đi thôi, theo ta hồi cung.”
Khi đi ngang qua bên người Vệ Tê Phượng, nàng cao giọng nói, “Vệ công công, đêm nay thì ngươi đứng ở ngoài cửa hầu hạ, biết không ?” Hừ, nàng muốn cho hắn nghe thấy toàn bộ thanh âm, cũng không tin hắn còn có thể thờ ơ !
Mày tuấn nhã không dấu vết cau lại, Vệ Tê Phượng cảm thấy ngực không chỉ bốc lửa lên mà lại còn có điểm chua xót tràn ra.
Đây là cảm giác gì ?
Chẳng lẽ…… Hắn thật sự đau lòng vì phí bồi ngủ như vậy sao ?
Hết chương 3.