Nữ Hoàng Yêu Đùa Giỡn

Chương 7: Chương 7




Edit & Beta : Flora

Đêm khuya, có sáu người lại ngủ không được, tụ tập ở trong tẩm cung của Nhiếp chính vương, khẩn trương thương lượng đại sự.

Chính xác mà nói, khẩn trương lo lắng chỉ có Nhiếp chính vương, đại tướng quân cùng đại công chúa, về phần một nửa còn lại, đều là ưu nhàn ngồi ở ghế uống trà.

“Vệ công công hiện tại còn lưu lại ở trong cung Tê Hoàng ?” Thương Nguyệt Phi Tử nhướng đôi mày liễu thanh tú, lặp lại lời nói của thủ vệ.

“Vâng.” Thủ vệ cung kính trả lời.

Hơi nhếch môi, Thương Nguyệt Phi Tử cùng hai vị huynh trưởng liếc mắt một cái, vẫy tay trước để cho thủ vệ lui xuống mới chậm rãi mở miệng.

“Đã qua canh hai, Vệ công công làm sao có thể còn ở lại tẩm cung của Hoàng nhi ?”

“Một nam, một nữ, đã trễ thế này lại cùng nhau ở trong một phòng, nàng cảm thấy sẽ làm cái gì ?” Thảnh thơi uống một ngụm trà, Phượng Thiên Ngân mắt phượng nhẽ nhướng miễn cưỡng trả lời, khóe môi gợi lên ý ái muội có một chút tươi cười.

Hắn nói xong liền nhận được sự xem thường của ba người.

“Phượng Thiên Ngân, thu hồi những dơ bẩn trong đầu chàng đi, Vệ công công nhưng là thái giám nha.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

“Đối với chuyện này mọi người có nghe nói quốc gia khác cũng có thái giám chuyên môn hầu hạ nữ nhân ở hậu cung cô đơn không…… Bọn họ vẫn là có ngón tay cùng miệng có thể dùng nha !” Hoa Lộng Nhi con ngươi nháy mắt rực rỡ hiểu rõ, không xem những lời này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, không hề cố kỵ nói ra miệng.

“Đúng vậy đúng vậy.” Hồ Tiểu Man phụ họa gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói, “Loại sự tình này muội cũng có nghe qua……” Những lời nói còn lại, ở dưới cái nhìn chằm chằm của trượng phu, lè lưỡi, khẩn trương nuốt vào bụng.

“Đại ca, huynh như thế nào không nói lời nào ?” Thương Nguyệt Phi Tử nhìn về phía huynh trưởng, thấy hắn khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, phảng phất đang suy nghĩ gì đó, trong mắt có nghi hoặc.

Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn mọi người liếc mắt một cái, trầm ngâm mới mở miệng, “Ta suy nghĩ lời nói của Lộng Nhi cùng Tiểu Man……”

“Đại ca, huynh sẽ không phải thật sự nghĩ đến Hoàng nhi cùng cái tên Vệ công công kia……” Những lời nói còn lại, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nói không được nữa.

Hắn không thể chấp nhận, không thể tin được nha !

“Các ngươi cảm thấy Hoàng nhi đang yên lành làm sao có thể muốn nạp nam sủng ?” Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn bọn họ, một chút tinh quang từ giữa con ngươi đen hiện lên. “Hơn nữa khi chọn lựa nam sủng, Hoàng nhi còn hỏi ý kiến Vệ công công.”

Trong lời nói của Thương Nguyệt Ngạo Vân cũng làm cho mọi người trầm mặc xuống, bọn họ cẩn thận nghĩ lại.

Khi yến tuyển sủng, Thương Nguyệt Phi Hoàng lực chú ý hoàn toàn không chọn ở trên người mười vị nam sủng, ngược lại vẫn đặt ở trên người Vệ công công.

Hơn nữa khi chọn lựa nam sủng, nàng cũng hỏi ý kiến Vệ công công, thái độ kia phảng phất mang theo một chút khiêu khích cùng cố ý.

Vệ công công tuy là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cái loại bình tĩnh này cũng giống như ra vẻ trấn định, không trả lời khiêu khích của đối phương.

Bọn họ hai người trong lúc đó thật sự có chút quỷ dị……

Hiện tại, Vệ công công lại lưu lại ở tẩm cung của nữ hoàng trễ như vậy…… Theo như lời của thủ vệ theo dõi, Vệ công công đuổi đi tân nạp nam sủng của nữ hoàng, hai người thái độ thực……

Thủ vệ không dám nói, biểu tình nao núng lại làm cho bọn họ suy nghĩ thật trống rỗng.

Hoài nghi từ trước tới nay, hiện tại lại in sâu trong lòng.

Cho tới nay, bọn họ đều cảm thấy Hoàng nhi cùng Vệ công công rất vô cùng thân thiết, còn từng lo lắng Hoàng nhi sẽ không đối Vệ công công mà động tâm. Tuy rằng vẫn trấn an đã biết là việc không có khả năng, nhất định là hai người tuổi gần quan hệ mới có thể hợp như vậy, nhưng là hiện tại……

“Không thể nào……” Thương Nguyệt Phi Tử khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lảo đảo mấy bước. Kích thích này đối nàng mà nói thật sự quá lớn, nàng không cách nào chấp nhận muội muội mình yêu thương từ nhỏ cho đến lớn thế nhưng lại cùng thái giám……

“Tử nhi.” Phượng Thiên Ngân chạy nhanh đỡ lấy nàng.

“Thiên Ngân, làm sao bây giờ ? Nếu Hoàng nhi thật sự cùng Vệ công công……” Ôi ở trong lòng trượng phu, Thương Nguyệt Phi Tử nhịn không được đỏ hốc mắt.

“Đáng chết !” Thương Nguyệt Ngạo Vũ sắc mặt càng khó coi, “Ta lập tức đi đem Vệ công công đi giết!” Nói xong, hắn liền lao đi.

“Muội cũng phải đi !” Hồ Tiểu Man lập tức hưng phấn muốn cùng trượng phu cùng nhau đi trước. Xem diễn xem diễn, nàng muốn xem diễn !

“Đứng lại.” Thương Nguyệt Ngạo Vân gọi đệ đệ lại.

“Đại ca ?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhìn về phía huynh trưởng. Hồ Tiểu Man đi theo cũng dừng lại cước bộ.

“Chuyện này còn có vài điểm đáng ngờ chưa làm rõ.” Thương Nguyệt Ngạo Vân đối mọi người nói, con ngươi đen bình tĩnh, tuấn mi cũng khẽ nhướng.

“Cái điểm đáng ngờ gì ?” Nháy mắt to, Hoa Lộng Nhi tò mò nhìn trượng phu.

“Vệ công công là thời điểm gì xuất hiện ở hoàng cung ?” Nhìn hai vị huynh muội, Thương Nguyệt Ngạo Vân thản nhiên hỏi.

“Này……” Thương Nguyệt Phi Tử suy nghĩ. “Muội nhớ rõ là chín năm trước, Hoàng nhi mười tuổi, vừa đăng cơ không bao lâu.”

“Hơn nữa Vệ công công là đột nhiên xuất hiện.” Đem hai tay để phía sau lưng, Thương Nguyệt Ngạo Vân đi qua đi lại.

Nghe hắn nói như vậy, Thương Nguyệt Ngạo Vũ cũng có ấn tượng. “Hơn nữa hắn tiến cung, liền vẫn lưu lại ở bên người Hoàng nhi.”

“Vệ công công rốt cuộc tên gọi là gì nha ?” Hoa Lộng Nhi nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Các người đều gọi hắn Vệ công công Vệ công công, hắn không có tên sao ?”

Này……

Mọi người sửng sốt.

“Tên của Vệ công công ?” Thương Nguyệt Phi Tử nhíu mày. Bị hỏi như vậy, nàng mới nghĩ đến, Vệ công công tên là gì ?

Nàng quay đầu hỏi Thương Nguyệt Ngạo Vũ, “Nhị ca, huynh biết không ?”

“Ta làm sao có thể biết !” Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận trả lời. Hắn nhiều năm thủ coi giữ ở vùng ngọi ô, lại không thường ở trong hoàng cung. “Này muốn biết thử hỏi đại ca đi.”

“Thật có lỗi, ta không biết.” Dừng lại cước bộ, Thương Nguyệt Ngạo Vân cũng lắc đầu theo.

“Không thể nào ! Các ngươi cũng không biết tên của Vệ công công ?” Phượng Thiên Ngân không dám tin nhìn bọn họ, cảm thấy sự tình thú vị. (F *giơ tay* em biết)

“Không biết.” Thương Nguyệt Phi Tử lắc đầu. “Hơn nữa chúng ta cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Như vậy suy nghĩ một hồi, nàng thật sự cảm thấy sự tình có điểm không thích hợp.

“Xem ra Hoàng nhi trộm gạt chúng ta rất nhiều chuyện.” Thương Nguyệt Ngạo Vân đưa ra ý kiến.

“Đại ca ý là……” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhìn về phía huynh trưởng.

“Nếu ta không đoán sai, Vệ công công là Hoàng nhi mang tiến vào cung, nếu hai người thực sự ái muội…… Lấy Hoàng nhi thông minh, Vệ công công thật là thái giám sao ?”

Lời nói Thương Nguyệt Ngạo Vân làm cho mọi người lâm vào trầm tư.

“Việc này ta sẽ đi thăm dò.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nói.

“Nếu Vệ công công thật là thái giám, thật là làm sao bây giờ ?” Mở to trà mâu, Hồ Tiểu Man tò mò hỏi.

“Giết hắn !” Ba vị huynh tỉ yêu muội đến ngốc trả lời không chút do dự.

“Nếu như không phải ?” Hoa Lộng Nhi hỏi theo.

Ách……

Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái.

Nếu không phải……

Bọn họ cần phải cẩn thận suy nghĩ……

Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng.

Cung Tê Hoàng vẫn là một mảnh yên tĩnh, mùi tình dục ngọt ngấy vẫn quanh quẩn trong phòng, mang theo một tia dâm mĩ cùng ái muội.

Vệ Tê Phượng chậm rãi mở mắt ra, liền cúi đầu, chỉ thấy Thương Nguyệt Phi Hoàng trần trụi ngã ở hắn trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn do còn kích tình đem qua mà đỏ ửng, hô hấp nhẹ nhàng, chỉ giống như con mèo nhỏ tham ngủ. (F : >’’< k đắp mền hở)

Con ngươi đen nháy mắt phóng nhu, ngón tay thon dài nhịn không được khẽ vuốt trên hai má non mềm, tỉ mỉ đánh giá người ở trong lòng.

Chỉ thấy trên da thịt trắng nõn lộ ra dấu vết của hắn lưu lại, ở trên tuyết trắng nõn nà, một chút vết tích này, rất rõ ràng.

“Ngô……” Trên mặt gãi ngứa làm cho Thương Nguyệt Phi Hoàng kháng nghị khẽ ngâm một tiếng, chu cái miệng nhỏ nhắn, hai chân cũng theo di chuyển.

Theo sự di chuyển của nàng, trong lúc đó giữa chân chảy ra chất lỏng trong suốt, chất dịch trong suốt ở giữa hoa còn có hỗn hợp huyết thanh màu trắng.

Chất dịch màu trắng kia làm cho con ngươi đen nhiễm một chút ảo não.

Tối hôm qua hắn không khống chế được, thế nhưng bùng nổ ở trong cơ thể nàng, nhưng lại không chỉ một lần……

Từ trước đến nay hắn còn có thể duy trì một tia lý trí, ở một khắc cuối cùng mà rút ra, mặc kệ tiểu huyệt ấm áp kia sít chặt có bao nhiêu mê người, hắn vẫn luôn kiềm chế, không cho mầm móng của chính mình tiến vào trong cơ thể nàng.

Nhưng tối hôm qua, hắn lại không khống chế được chính mình.

Rõ ràng biết nên rút ra, nhưng ở một khắc cuối cùng, lại trầm mê trong yêu diễm của nàng, khống chế không được đem mầm móng tuôn trào vào trong huyệt.

Mà sau khi không khống chế được, thì cũng không có cách nào kiếm chế, không chỉ giữ lấy nàng nhiều lần, càng một lần một lần đem mầm móng ở hoa huyệt phun trào ra.

Loại tình huống này, từ trước đến nay chưa bao giờ có.

Xem ra tối hôm qua hắn thật sự bị nàng làm xúc động.

Tiến vào tẩm cung, nhìn thấy nàng cùng Hạ Vũ Phong tới gần như vậy, hai người môi cũng sắp chạm nhau, làm cho lý trí của hắn nhất thời biến mất vô tung.

Bất chấp hết thảy, hắn nhanh chóng đem nàng ôm vào trong ngực, không cho Hạ Vũ Phong đụng tới nàng, không để ý hành động như vậy sẽ làm cho mọi người sinh nghi hay không.

Khi đó hắn, trong lòng lộ vẻ tức giận, buồn bực nàng vì thử hắn, còn muốn để cho nam nhân khác hôn nàng, giận vì môi xinh đẹp kia thuộc về hắn, thiếu chút nữa đã bị nam nhân khác đụng chạm.

Ham muốn chiếm lấy nồng đậm, không có cách nào để nó tràn đầy trong ngực mình.

Một khắc kia, hắn chỉ biết chính mình xong rồi.

Bước qua giới hạn, liền tiêu biểu chính mình sẽ không cách nào trở lại được.

Hơn nữa hắn còn đã quên rời đi, ngủ lại ở trong cung Tê Hoàng…… Ba vị huynh tỉ phía trên nàng nhất định cũng sẽ biết chuyện này……

Đợi chút, ngủ lại ?!

Vệ Tê Phượng cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.

Đáng chết, đã gần canh năm.

Tuy rằng biết chuyện chính mình lưu lại một đêm ở cung Tê Hoàng giấu diếm không được, nhưng Vệ Tê Phượng vẫn muốn đấu tranh trước khi chết.

Không có biện pháp, hắn bản tính lười biếng, thật sự thực không nghĩ bị cuốn vào tình huống phức tạp.

Tuy rằng quen biết Thương Nguyệt Phi Hoàng, liền tiêu biểu chuyện tuyệt đối không đơn giản được, hơn nữa hai người trong lúc đó còn có “gian tình”, muốn đơn giản đều rất khó.

Nghĩ vậy, Vệ Tê Phượng không khỏi thở dài trong lòng. Nhìn người vẫn còn ngủ ngon ở trong lòng, hắn thật cẩn thận buông nàng ra, nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi bước xuống giường……

“Ngươi muốn đi đâu ?” Một cánh tay sen ôm lấy thắt lưng của hắn, thanh âm mềm mại do còn buồn ngủ từ sau lưng truyền đến.

Vệ Tê Phượng cứng đờ, cúi đầu nhìn đầu người lộ ra bên cạnh.

Quả nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý, cặp thúy mâu xanh biếc kia cũng nở rộ ánh sáng, gian xảo vừa nhìn đã biết, hoàn toàn không che giấu thêm.

“Hi, Vệ Tê Phượng, ngươi thích ta đúng hay không ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nháy ánh mắt xanh biếc, mâu quang kia, phảng phất nhìn thấu hết thảy.

Vệ Tê Phượng trừng mắt nàng, lần đầu nói không ra lời.

“Đừng tưởng rằng không nói lời nào là có thể lảng tránh vấn đề của ta nha.” Nàng rất là có tinh thần truy hỏi sự việc kỹ càng.

“Đã gần canh năm.” Thật lâu sau, Vệ Tê Phượng phun ra câu này, không cam lòng như đấu tranh trước khi chết.

Nếu thừa nhận hết thảy, nữ nhân này nhất định sẽ càng đắc ý, từ trước đến nay hắn làm trời làm đất, đóng vai trư ăn hổ cuộc sống ưu nhàn sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

“Vậy thì như thế nào ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhíu mày, thương gương mặt giả bình tĩnh kia có khuynh hướng bị nứt, ở trong lòng vụng trộm nở nụ cười.

Hừ hừ, nhìn hắn có thể giả chết bao lâu.

Thân là nữ hoàng thống lĩnh một quốc gia, nàng cũng không ngốc, rất nhiều chuyện nàng đều xem ở trong mắt, chính là không nói phá thôi.

Nàng hiểu biết hắn, biết hắn chán ghét phiền toái, thích cuộc sống an nhàn, chỉ cần cả đời cùng vàng bạc châu báu cùng một chỗ là tốt rồi, còn lại, hắn yêu cầu không nhiều lắm.

Mà nàng, Thương Nguyệt Phi Hoàng, chính là cái phiền toái.

Đáng tiếc phiền toái là nàng quyết định quấn lấy hắn, ai kêu hắn làm cho nàng yêu thương.

Nhưng hắn đối nàng luôn lạnh lùng thản nhiên…… Tuy rằng ngẫu nhiên nàng sẽ trộm dò xét đến hắn dùng ánh mắt sâu xa nhìn nàng, mà khi nàng nhìn lại hắn, cặp con ngươi đen kia lại chuyển thành bình tĩnh, phảng phất cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Tìm không rõ tâm tư của hắn, làm cho nàng vừa tức vừa giận.

Cho nên, nàng quyết định thử hắn.

Hai năm trước hiến thân, chính là thử của nàng.

Hắn tuy rằng yêu tiền, nhưng vẫn là biết tiền gì có thể lấy, tiền gì không thể lấy.

Nhưng hắn chạm vào nàng, điều này làm cho nàng mừng thầm.

Hắn đối nàng, cũng không phải thật sự thờ ơ.

Nhưng là, hai năm trôi qua, thái độ của hắn vẫn là một chút cũng chưa thay đổi, trực tiếp giả ngu, đối nàng lạnh lùng thản nhiên, xa cách, làm cho người ta tức giận đến nghiến răng.

Vẫn đuổi theo nàng, như là một đứa ngốc nóng đầu, cho nên nàng tức giận, quyết định dò xét một lần.

Mà lần này, kết quả làm cho nàng vừa lòng.

Hừ, lúc này đây, nàng mới sẽ không để cho hắn tiếp tục trốn tránh đâu !

“Nói cho ngươi biết, ngươi lại tiếp tục giả ngu, ta sẽ không thả ngươi đi.” Trề cái miệng nhỏ nhắn, Thương Nguyệt Phi Hoàng ra vẻ đanh đá.

Vệ Tê Phượng tiếp tục trừng nàng, thấy nàng cũng trừng lại, biểu tình thực cố chấp.

Hai người giằng co một lát.

Vệ Tê Phượng…… Thua.

Ai, từng bước sai, từng bước đều sai nha !

“Nàng thắng, được rồi đi.” Mặt nạ lãnh đạm toàn bộ tán loạn, hóa thành một mảnh bất đắc dĩ, con ngươi đen cũng phiếm một tia thất bại.

Nhìn đến nàng miệng cười sáng lạn lại đắc ý, Vệ Tê Phượng nhịn không được khóe miệng cũng giơ lên, mâu quang mang theo một tia sủng nịch.

Chín năm ở chung, khi nàng chưa chú ý, ngẫu nhiên hắn sẽ không thể kìm chế chính mình, dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.

Nàng làm trong lòng hắn ấm áp, làm cho tâm lạnh như băng cảm thấy không hề rét lạnh như vậy.

“Chàng thừa nhận thích ta, có phải không ?” Mặc dù có nắm chắc, nhưng nghe được hắn thừa nhận, Thương Nguyệt Phi Hoàng vẫn là nhịn không được khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi.

Tâm, vui sướng, tươi cười, mang theo nồng đậm ngọt ngào, bởi vì hắn thích, làm cho lòng của nàng ngọt, giống bọc đường tơ, dày tan không ra.

Ngọt ngào của nàng, cuốn hút Vệ Tê Phượng, tâm lạnh như băng bị cảm giác ấm áp quấn quá chặt chẽ, tâm toàn bộ hòa tan.

“Đúng, ta thích nàng. Ta nhận thua, nhận thức có hạn. Đáp án này nữ hoàng có thể vừa lòng ?” Hắn không có cách, uể oải nhìn nàng, con ngươi đen lại tram đầy ý cười thật sâu.

“Vừa lòng. Vừa lòng cực kỳ.” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhảy dựng lên, hưng phấn ôm lấy hắn, ở trên môi hắn dùng sức hôn một cái.

“Phượng, ta cũng rất thích chàng !” Rất thích rất thích, một lòng tràn đầy đều là thân ảnh của hắn.

Lời của nàng làm cho Vệ Tê Phượng thấp giọng nở nụ cười.

Xem ra hắn lúc trước thật sự rất ngược đãi nàng, mới có thể ngay cả một câu thích, đều làm cho nàng cảm động như vậy.

“Tốt lắm, đã gần canh năm, ta phải chạy nhanh đi mới được.” Kéo tay nàng xuống, hắn đứng đắn nhìn nàng, nếu không rời đi thật sự không còn kịp rồi.

“Phân biệt sao ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhíu mày. Nàng tin tưởng ba vị huynh tỉ phái người theo dõi tới nhất định đem toàn bộ tình hình đều báo cáo qua, bao gồm chuyện hắn ở một đêm trong cung Tê Hoàng.

“Có thể kéo được một lúc thì một lúc.” Không có biện pháp, hắn lười nha.

“Ngoan, ta sẽ bảo vệ chàng.” Thương Nguyệt Phi Hoàng cười khanh khách, vỗ nhẹ mặt của hắn, lại thoáng nhìn đến hắn tức giận.

“Không cần, lòng ta xin nhận.” Hắn cho dù lại lười như thế nào, cũng vẫn là nam nhân có tự tôn, còn không có yếu đuối đến nỗi cần nàng bảo vệ.

Ai ngờ, rất nhiều chuyện đều là khó có thể đoán trước……

Đúng vậy, rất nhiều chuyện đều là khó có thể đoán trước.

Biết chính mình cùng Vệ Tê Phượng lưỡng tình tương duyệt, Thương Nguyệt Phi Hoàng nhất thời vui sướng đã quên tất cả, cũng đã quên chính mình nạp một tên nam sủng, thẳng đến ngoài thư phòng truyền đến một trận xôn xao ──

“Ta muốn gặp nữ hoàng ! Các ngươi hai tên thủ vệ nho nhỏ này dựa vào cái gì ngăn cản ta ? Tránh ra ──”

Thật ồn ào !

Đang ở phê duyệt tấu chương Thương Nguyệt Phi Hoàng nhíu mi, mới giương giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì ?”

“Nữ hoàng, Hạ công tử cầu kiến.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm hoảng sợ của thủ vệ.

Hạ công tử ?

Thương Nguyệt Phi Hoàng sửng sốt, thế này mới nhớ tới nhân vật tên Hạ Vũ Phong này.

Nàng quên mất hắn.

“Để cho hắn tiến vào.” Buông tấu chương, nàng nhẹ giọng nói.

“Nữ hoàng.” Hạ Vũ Phong tiến vào thư phòng, lập tức nhiệt tình hướng về nàng. “Nữ hoàng, mấy ngày cũng được cho tuyên triệu, tự Phong rất muốn ngài, mới nghĩ đến thư phòng gặp ngài một lần, nhưng thủ vệ bên ngoài thật là đáng chết lại ngăn cản ta……”

“Bọn họ chính là cố gắng làm hết phận sự phòng thủ. Nhưng thật ra ngươi, không có bổn hoàng đồng ý lại tự tiện xông vào thư phòng, còn dám ở trước mặt ta nói thủ vệ không phải ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, ẩn ẩn phát ra khí thế sắc bén làm cho Hạ Vũ Phong nhất thời im bặt.

“Nữ hoàng, Vũ Phong không dám……”

“Quên đi.” Thương Nguyệt Phi Hoàng vẫy vẫy tay, không nghĩ lại nghe hắn nói. “Ta nghĩ, ngươi khả năng không thích hợp cần ở hoàng cung, ta sẽ để cho Vương đại nhân mang ngươi rời đi, thuận tiện ban thưởng ngươi hai rương bạc trắng, cho ngươi nở mày nở mặt hồi hương.”

Nạp nam sủng chỉ là vì thử Vệ Tê Phượng, hiện tại mục đích đạt được, nàng đương nhiên không cần nam sủng gì.

“Cái gì, cái gì ?” Hạ Vũ Phong trắng mặt, kinh sợ rống to. “Nữ hoàng muốn đuổi ta đi ?!” Không ! Hắn mới sẽ không rời hoàng cung đi !

Giấc mộng vinh hoa phú quý của hắn thật vất vả ngay tại trước mắt, bảo hắn sao cam tâm buông tha cho ?!

“Hai rương bạc trắng đủ ngươi qua cả đời.” Lục mâu lãnh đạm ngắm hắn liếc mắt một cái. Hạ Vũ Phong ôm tâm tư gì, nàng như thế nào nhìn không thấu.

Cánh môi lạnh lùng gợi lên, Thương Nguyệt Phi Hoàng không hề nhìn hắn, thẳng cầm lấy tấu chương, “Không có việc gì thì đi xuống đi thôi.”

Hạ Vũ Phong không cam lòng nhìn nàng, oán hận cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn lãng nhất thời trở nên nham hiểm, âm trầm nói, “Nữ hoàng, đừng tưởng rằng chuyện ngài cùng Vệ công công không ai biết……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.