Edit & Beta : Flora
“Khụ khụ……”
Vệ Tê Phượng đỏ mặt, thống khổ nằm ở trên giường, không ngừng ho.
“Ngự y, hắn thế nào ?” Thương Nguyệt Phi Hoàng khẩn trương hỏi ngự y bắt mạch.
“Nữ hoàng đừng lo lắng, Vệ công công chính là bị phong hàn, phát sốt một chút, uống thuốc một chút, lại nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì.” Ngự y hướng về phía nữ hoàng đang được cung nữ hầu hạ ở một bên bẩm báo xong, liền lui xuống.
Ngự y vừa rời khỏi, Thương Nguyệt Phi Hoàng chạy nhanh ngồi vào giường. “Ngươi như thế nào vô dụng như vậy? Ở trong cung cho ngươi ăn no, mặc ấm, ngươi cũng có thể bị phong hàn.”
Nghĩ hắn tiến cung đã nửa năm, nàng vẫn vì hắn bồi bổ, để hắn được ăn được mặc, dáng người gầy yếu cũng bồi dưỡng ra chút thịt, bổ thành như vậy còn có thể sinh bệnh, thật sự là vô dụng.
Vệ Tê Phượng thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, tiếp tục ho, không hé răng, đầu óc hỗn loạn, làm cho hắn không thể suy nghĩ, chỉ biết là chính mình uống thuốc thực đắng, nửa tỉnh nửa mơ.
Sau lại là cổ họng cảm thấy khát, khiến hắn không thoải mái mà tỉnh lại.
Bên trong có chút tối làm cho hắn trừng mắt nhìn, sức nặng trên tay cũng làm cho hắn nghi hoặc.
Quay đầu, mượn ánh sáng yếu ớt mỏng manh của ánh trăng chiếu vào, hắn thấy được thân hình nhỏ nằm úp sấp ngủ ở bên giường, con ngươi đen khiếp sợ trợn to.
Nàng…… Làm sao có thể ở trong này ?
Đã trễ thế này, nàng như thế nào không trở về tẩm cung của chính mình, ngược lại lúc này lại ở đây ?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say kia, hắn nói không ra lời, chính là lẳng lặng nhìn, nhìn……
Cảm giác ngứa ở cổ họng cũng không buông tha hắn, chịu không được, hắn nhịn không được nên ho khan vài tiếng.
Âm thanh ho đánh thức nàng, nàng xoa xoa hai mắt. “Ngươi tỉnh rồi ? Ta sờ sờ xem.” Thương Nguyệt Phi Hoàng nghiêng người, trong lòng bàn tay hơi lạnh vuốt cái trán của hắn.
Hắn choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng.
“Thật tốt quá, đã hạ sốt.” Thấy hắn không hề phát sốt, Thương Nguyệt Phi Hoàng cười vui vẻ, mà khuôn mặt tươi cười kia, làm cho tâm của hắn chấn động.
Nho nhỏ, tâm lạnh như băng, lặng lẽ tan ra thành khối nhỏ.
“Chờ một chút nha, ta đã hâm nóng chén thuốc cho người, ta bưng tới cho ngươi uống.” Thân là nữ hoàng, nàng lại tuyệt không để ý, bước nhanh đi đến bếp thuốc bên cạnh, thật cẩn thận giúp hắn bưng chén thuốc lên.
Vệ Tê Phượng vẫn nhìn nàng, làm sao cũng dời không được.
“Đến, uống thuốc. Có chút đắng, ngươi chịu một chút, uống xong sẽ cho ngươi đường ăn.” Nàng dường như giống dỗ tiểu hài tử, múc một muỗng thuốc nhẹ nhàng thổi, đến bên môi hắn.
Vệ Tê Phượng theo bản năng mở miệng ra uống lấy.
Thuốc thật đắng, tâm của hắn lại cảm thấy ấm áp.
Con ngươi đen cũng không nhìn nàng chớp mắt, con ngươi đen không gợn sóng mơ hồ nổi lên xôn xao.
Nàng thật cẩn thận thổi hạ nhiệt thuốc, lục mâu tràn đầy quan tâm, một bên cho hắn uống, một bên nhớ kỹ, “Đem thuốc uống xong, ngươi ngủ tiếp một chút, tĩnh dưỡng vài ngày cho thật tốt. Thật là, vô dụng như vậy, ta nhất định phải thay ngươi mà bồi bổ lại cho thật tốt……”
Cánh môi tái nhợt nhịn không được hơi hơi gợi lên.
Tâm, vì lời của nàng mà ấm áp.
Khi vẫn chưa phát hiện, lặng lẽ, vì nàng mà tan đi lòng phòng ngự.
Hồi lâu về sau hắn mới biết được, ấm áp khi đó, có một cái tên khác, tên là…… Tâm động.