Nụ Hôn Của Casanova

Chương 13: Chương 13




Cầu Chúa không phải là Scootchie. Cuộc sống của con bé chỉ mới bắt đầu, tôi thầm cầu nguyện khi chúng tôi vội vã lái xe đến hiện trường vụ án.

Ngày nay, những điều đau đớn, khủng khiếp có thể ập đến bất kỳ lúc nào, với cả những người vô tội, không ai ngờ đến. Tội ác xảy ra ở hầu hết thành phố lớn, và thậm chí cả các thị trấn nhỏ, các làng chỉ có một trăm hoặc ít hơn. Nhưng có vẻ như những tội ác dã man, kinh hoàng xảy ra ở Mỹ nhiều hơn.

Ruskin về số gấp khi chúng tôi vòng qua một khúc quanh dốc và thấy ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ. Ô tô và xe cấp cứu hiện ra ở đằng trước, nghiêm trang tập trung ở bên kia rìa cánh rừng thông rậm rạp.

Một tá xe đậu ngổn ngang dọc con đường quốc lộ hai làn xe. Ở nơi khỉ ho cò gáy này, xe cộ khá thưa thớt. Cũng chưa có tay luật sư chuyên về tai nạn giao thông nào góp mặt. Ruskin đánh xe vào sau chiếc xe cuối cùng trong hàng, một chiếc Lincoln Town màu xanh đậm chắc cũng có dòng chữ Cục Liên bang choán hết cả xe.

Hiện trường vụ giết người mới nhất đang được xử lý. Dải băng màu vàng được giăng từ cây thông xuống để khoanh vùng. Hai xe cứu thương đỗ tại đó, mũi xe mòn vẹt chĩa thẳng vào bụi cây.

Tôi bước ra khỏi xe, đờ đẫn như hồn lìa khỏi xác. Mắt tôi nhòa đi.

Cứ như thể đây là lần đầu tiên tôi đến hiện trường một vụ án. Trong đầu tôi hiện rõ mồn một cái chết thảm khốc của Soneji. Một đứa trẻ bé bỏng được tìm thấy gần con sông đầy bùn. Dòng ký ức kinh hoàng xen lẫn vào khoảnh khắc thực tại đáng sợ.

Cầu Chúa không phải là Scootchie.

Sampson nắm nhẹ tay tôi khi chúng tôi đi theo thám tử Ruskin và Sikes. Chúng tôi đi bộ gần một cây số rưỡi thì mới đến khu rừng rậm. Khi lạc vào giữa bụi thông cao chót vót, cuối cùng chúng tôi đã nhìn thấy bóng dáng của mấy người đàn ông cùng vài người phụ nữ.

Gần một nửa trong nhóm người đó mặc vest tối màu. Như thể chúng tôi tình cờ gặp buổi cắm trại ngẫu hứng của một công ty kế toán hoặc dự cuộc họp của luật sư hay giám đốc ngân hàng các thành phố lớn.

Mọi thứ xung quanh rùng rợn, yên tĩnh, chỉ có tiếng máy ảnh kêu tanh tách của anh chàng kỹ thuật viên. Những bức ảnh cận cảnh khu vực này đã được chụp lại. Một số chuyên gia khám nghiệm hiện trường đeo găng tay cao su trong mờ, tìm kiếm bằng chứng, viết ghi chú vào quyển sổ xoắn.

Một thứ linh cảm đáng sợ và kỳ lạ chợt mách bảo tôi rằng chúng tôi sắp tìm được Scootchie ngay bây giờ. Tôi cố gạt đi, cố xóa tan cảm giác đó, giống như một thiên thần của Chúa trời xuất hiện khi mà chúng ta không hề muốn. Tôi ngoẹo đầu qua một bên như thể nó sẽ giúp tôi tránh được bất kể điều gì sắp xảy ra.

“Chắc chắn là FBI,” Sampson khẽ thì thầm. “Ngoài kia, trên con đường mòn Hoang vu.” Cứ như thể chúng tôi đang tiến về phía tổ ong bắp cày khổng lồ đang vo ve. Họ đứng vòng quanh thì thầm to nhỏ với nhau.

Tôi cảm nhận rõ rệt tiếng lá lạo xạo dưới chân mình, tiếng cành cây và các nhánh nhỏ kêu răng rắc. Lúc này tôi thực sự không phải là cảnh sát. Tôi chỉ là một người bình thường.

Cuối cùng, chúng tôi nhìn thấy một thân thể trần truồng, ít nhất đó là những gì còn lại. Không thấy quần áo tại hiện trường vụ giết người. Nạn nhân bị trói vào một cây non bằng một thứ trông như sợi da dày dặn.

Sampson thở dài: “Ôi, Chúa ơi, Alex.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.