Casanova dõi theo tiến sĩ Alex Cross. Đầu óc nhanh nhẹn, sắc bén của ông ta xử lý vèo vèo chẳng khác gì một chiếc máy tính tinh vi, có thể là máy tính chạy nhanh nhất trong toàn bộ vùng Tam giác Nghiên cứu không chừng.
Hắn ta lẩm bẩm, hãy nhìn Cross. Đến thăm bạn cũ của Naomi! Không tìm thấy gì ở đó đâu, ngài tiến sĩ. Ông chẳng ấm áp thêm chút nào đâu. Thực ra ông còn lạnh hơn nữa kìa.
Hắn theo sau Alex Cross với một khoảng cách an toàn trong khi ông loanh quanh trong khuôn viên trường Duke. Hắn đã đọc khá nhiều về Cross. Hắn biết tất cả về người nổi tiếng trong vụ lần theo dấu vết một kẻ bắt cóc, giết người tại Washington. Vụ việc được rất nhiều phương tiện truyền thông cường điệu ba hoa gọi là vụ án của thế kỷ.
Vậy hãy xem ai giỏi hơn trong trò chơi này? Hắn muốn hét to cho tiến sĩ Cross nghe thấy. Tôi biết ông là ai. Ông lại chẳng biết cái quái gì về tôi. Sẽ không bao giờ biết.
Cross dừng lại. Ông lấy một mảnh giấy từ trong túi quần sau ra ghi chép.
Gì thế, tiến sĩ? Nghĩ ra điều gì quan trọng rồi sao? Tôi nghi lắm. Thực đấy.
FBI, cảnh sát địa phương, tất cả bọn họ truy lùng tôi nhiều tháng nay. Tôi nghĩ họ cũng ghi chú đấy, nhưng không ai trong số họ tìm ra được điều gì…
Casanova nhìn theo Alex Cross tiếp tục đi bộ dọc theo khuôn viên trường cho đến khi ông đi khuất tầm mắt. Ý nghĩ Cross sẽ lần ra dấu vết của hắn và bắt giữ hắn thật là hoang đường. Điều ấy sẽ không xảy ra đâu.
Hắn cười thành tiếng, rồi lại phải cố nén cười vì vào chiều Chủ nhật khuôn viên trường khá đông đúc.
Không ai có manh mối, tiến sĩ Cross. Ông không nhận ra sao?... Đó chính là manh mối!