Kate từ từ đứng lên sau những giờ thiền định. Tuy vẫn còn cảm giác buồn nôn, nhưng cô cảm thấy khá hơn một chút, kiểm soát tốt hơn. Cô quyết định tìm kiếm lỗ nhòm của hắn. Nó phải ở đó, ẩn đâu đó trong bức tường làm bằng gỗ tự nhiên.
Phòng ngủ chỉ rộng đúng mười bảy mét vuông. Cô đã đo đi đo lại vài lần. Cái hốc tường bé tí bằng tủ quần áo trông như một căn nhà phụ.
Kate xem xét kỹ những khe hở dù là nhỏ nhất trong tường, nhưng không thấy gì. Nhà vệ sinh trong hốc tường hình như được xả thẳng xuống đất. Không có hệ thống ống nước, ít nhất là trong phần này của ngôi nhà. Mình đang bị giam giữ ở đâu? Mình đang ở đâu?
Nước mắt cô chảy giàn giụa bởi một mùi cay sè xộc lên trong lúc quỳ xuống chiếc ghế gỗ màu đen, nheo mắt nhìn xuyên qua lỗ đen ngòm. Cô cố gắng cưỡng lại cái thứ mùi nồng nặc ấy, và lần này chỉ bị nôn khan.
Khe hở có vẻ như kéo dài gần ba, bốn mét. Kéo dài đến đâu? Kate tự hỏi.
Nó trông rất hẹp, và cô nghĩ mình không thể chui qua, thậm chí cả khi không mặc gì. Mà nhỡ được thì sao. Đừng bao giờ nói không bao giờ.
Bỗng cô nghe giọng hắn ngay phía sau mình. Trái tim cô đập yếu ớt và cô muốn ngất xỉu.
Hắn ở đó! Lại không mặc áo. Cả người hắn cuồn cuộn cơ bắp, đặc biệt là phần xung quanh bụng và đùi. Hắn đeo một chiếc mặt nạ khác. Một mặt nạ giận dữ. Những vạch đỏ thẫm và trắng nhởn trên nền đen bóng. Hôm nay hắn giận dữ sao? Những mặt nạ thể hiện tâm trạng của hắn ư?
“Không có ý nào hay hơn sao Katie. Chỗ đó chỉ dành cho những người mảnh mai hơn em thôi,” hắn nói, giọng trầm bổng. “Tôi không xuống đó để giúp em bỏ trốn đâu. Một cách tìm đến cái chết rất đau lòng. Hãy nghĩ cho kỹ đi.”
Vừa chật vật đứng lên, Kate liền nôn khan. Cô cố tỏ ra thật thuyết phục. “Tôi không khỏe. Chắc tôi sắp nôn rồi,” cô nói với Casanova.
“Tôi tin chắc em cảm thấy không khỏe,” hắn nói. “Cứ cho là vậy đi. Nhưng đó không phải là lý do em quỳ trên bồn cầu. Nói thật xem nào.”
“Anh muốn gì ở tôi?” Kate hỏi. Hôm nay giọng hắn có vẻ khác… hoặc có thể thuốc mê của hắn khiến cô nghễnh ngãng. Cô nhìn chăm chăm vào chiếc mặt nạ. Nó dường như biến hắn trở thành người khác. Một kẻ khủng khiếp khác. Có phải hắn bị đa nhân cách?
“Tôi muốn được yêu. Tôi muốn làm tình với em một lần nữa. Tôi muốn em làm đẹp vì tôi. Có lẽ là một chiếc váy đáng yêu của Neiman Marcus. Tất nylon và giày cao gót.”
Kate sợ hãi và cảm thấy ghê tởm, nhưng cố không thể hiện ra. Cô phải làm gì đó, nói gì đó để thoát khỏi hắn ngay lúc này.
“Giờ tôi không có tâm trạng cưng ạ,” Kate bật ra câu trả lời. “Tôi chưa sẵn sàng ăn mặc đẹp.” Giọng cô vẫn thoáng chút mỉa mai. “Tôi nhức đầu. Hôm nay là ngày quỷ gì không biết? Tôi còn chưa được ra ngoài.”
Hắn cười. Nụ cười gần như bình thường; một nụ cười đẹp vừa đủ phía sau chiếc mặt nạ ghê tởm. “Bầu trời Carolina trong xanh ánh nắng, Kate. Nhiệt độ trên hai mươi độ C. Một trong mười ngày đẹp nhất trong năm.”
Hắn bất chợt đẩy cô xuống chỉ với một tay. Hắn giật mạnh cánh tay cô như thể muốn nó đứt lìa khỏi hõm tay. Cánh tay đau đớn rụng rời khiến Kate hét ầm lên. Cơn đau đớn lan ra khắp phần da mềm, chỗ hốc mắt.
Giận dữ và hoảng sợ, cô chìa tay kéo chiếc mặt nạ xuống.
“Ngu ngốc! Ngu ngốc!” hắn hét vào mặt cô. “Mà cô có phải con đàn bà ngu ngốc đâu cơ chứ!”
Nhìn thấy súng gây mê trong tay hắn, Kate liền nhận ra mình đã mắc một sai lầm khủng khiếp. Hắn đặt nó ngang ngực cô và bắn.
Cô cố đứng vững, cố giữ mình tỉnh táo, nhưng cơ thể không còn đủ sức, cô đổ sụp xuống nền nhà.
Hắn đang phát điên. Cô nhìn chằm chằm vào hắn với nỗi kinh hoàng không nói nên lời khi hắn giơ ủng đá liên tiếp vào người cô. Một chiếc răng từ từ xoay tròn, xoay tròn mãi qua sàn nhà gỗ.
Cô mê mụ nhìn theo chiếc răng xoay vòng. Cô nhận ra ngay chiếc răng kia là của mình.
Cô nếm thấy vị máu, và cảm thấy môi mình sưng phồng lên.
Có tiếng ù ù trong tai Kate, và cô biết mình sắp bất tỉnh. Cô cố ghi nhớ những gì đã thấy phía sau mặt nạ.
Casanova biết cô đã nhìn thấy một phần khuôn mặt hắn.
Một bên má hồng hào mịn màng; không có râu ria.
Mắt bên trái - màu xanh.