Nụ Hôn Của Casanova

Chương 56: Chương 56




Cuối tuần, Kate được ra viện. Cô đã đề nghị mỗi ngày chúng tôi nói chuyện một lúc. Tôi đồng ý ngay lập tức.

“Đây hoàn toàn không phải trị liệu gì hết,” cô nói với tôi. Cô chỉ muốn chia sẻ những vấn đề khó nói với ai đó. Một phần do Naomi, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết.

Không có thêm thông tin cũng như manh mối về sự liên quan của Casanova với Vị Khách Lịch Thiệp ở Los Angeles. Beth Lieberman, phóng viên tờ Los Angeles Times, vẫn từ chối nói chuyện với tôi. Cô ta vẫn rao bán tác phẩm của mình ở New York.

Tôi chỉ muốn bay đến L.A gặp Lieberman, nhưng Kyle Craig ngăn tôi lại. Anh ta cam đoan những gì mà phóng viên của Times biết thì tôi cũng đều biết cả. Tôi cần phải tin tưởng ai đó; và tôi tin Kyle.

Vào một buổi chiều thứ Hai, Kate và tôi đi dạo trong khu rừng quanh dòng sông Wykagil, nơi hai cậu bé đã tìm thấy cô. Chúng tôi vẫn chưa mở lời, nhưng dường như sẽ nói ngay bây giờ. Chắc chắn không ai biết nhiều về Casanova hơn cô. Nếu cô có thể nhớ thêm bất cứ điều gì thì sẽ rất hữu ích. Một chi tiết nhỏ nhất có thể là manh mối giải đáp tất cả bí ẩn.

Kate trở nên im lặng và trầm ngâm khác thường khi bước vào khu rừng tối, u ám nằm ở phía Đông dòng sông Wykagil. Quái vật mặt người có thể đang ẩn nấp quanh đây, hoặc rình rập trong khu rừng ngay lúc này. Có thể hắn đang theo dõi theo chúng tôi.

“Trước đây tôi thích tản bộ trong những khu rừng thế này lắm. Những bụi cây mâm xôi cùng cây de vàng ngọt. Chim giáo chủ và giẻ cùi kiếm ăn khắp mọi nơi. Nó khiến tôi nhớ về tuổi thơ,” Kate nói với tôi khi chúng tôi bước đi. “Hồi ấy, mấy chị em tôi ngày nào cũng đi bơi ở một dòng suối như thế này. Chúng tôi thường bơi nuy, mà cha tôi thì luôn cấm chúng tôi làm thế. Bất cứ điều gì cha tôi nghiêm cấm thì chúng tôi càng cố làm.”

“Những trải nghiệm bơi lội đó có ích đấy chứ,” tôi nói. “Có lẽ là nhờ thế mà cô được an toàn khi bị trôi theo dòng Wykagil.”

Kate lắc đầu. “Không, chỉ là bướng bỉnh thôi. Tôi đã cầu nguyện để mình không chết ngày hôm đó. Không thể để cho hắn thỏa mãn được.”

Tôi không nói với cô rằng mình cảm thấy không thoải mái khi ở trong rừng. Sự bất an của tôi có liên quan đến lịch sử bất hạnh của khu rừng và những cánh đồng quanh đây. Xa xưa, nơi này bạt ngàn đồn điền thuốc lá. Những trại nô lệ. Xương máu của tổ tiên tôi đã đổ xuống. Những vụ bắt cóc và nô dịch bất thường mà nạn nhân là hơn bốn triệu người châu Phi đầu tiên được đưa đến Mỹ. Họ đã bị bắt cóc. Trái với ý muốn của họ.

“Tôi chẳng nhớ gì về nơi này hết, Alex ạ,” Kate nói. Trước khi rời xe, tôi đã đeo một bao súng ngắn trên vai. Kate nhăn mặt, lắc đầu khi nhìn thấy khẩu súng. Nhưng cô không phản đối mà chỉ tối sầm mặt lại. Cô có cảm giác tôi là kẻ săn rồng. Cô cũng biết có một con rồng thực sự đang ẩn náu quanh đây. Cô đã gặp hắn.

“Tôi nhớ là mình đã bỏ chạy, trốn vào khu rừng giống như thế này. Những cây thông Carolina cao lớn sừng sững. Không có nhiều ánh sáng lọt qua, rùng rợn như hang dơi. Tôi nhớ rõ ràng lúc ngôi nhà biến mất trước mắt tôi. Ngoài ra tôi không thể nhớ hơn được nữa. Đầu tôi trống rỗng. Tôi thậm chí không biết làm thế nào mình lại ở dưới sông nữa.”

Chúng tôi đã đi cách chỗ đỗ xe khoảng hơn ba cây số. Bây giờ chúng tôi đi bộ về phía Bắc, đến gần con sông mà Kate đã trôi xuống trong cuộc trốn thoát kỳ diệu và “bướng bỉnh” của cô. Mỗi thân cây bụi cỏ đều kiên cường vươn mình đón nắng nhạt.

“Điều này làm tôi nhớ đến vở kịch Bacchae,” Kate nói. Môi trên cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai. “Những hành động man rợ đen tối, hỗn loạn lấn át lý trí con người.” Tôi có cảm giác chúng tôi như đang cố đi qua lớp thảm thực vật dày đặc.

Tôi biết cô cố gắng nói về Casanova và ngôi nhà đáng sợ, nơi hắn giam giữ những phụ nữ khác. Cô đang cố hiểu hắn hơn. Cả hai chúng tôi đều cố gắng.

“Hắn không chịu cải tạo, hoặc bị khuất phục,” tôi nói. “Hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn. Tôi cho rằng hắn là người tìm kiếm khoái cảm. Một kẻ theo chủ nghĩa khoái lạc.”

“Giá mà anh có thể nghe hắn nói chuyện. Hắn thông minh lắm, Alex ạ.”

“Chúng ta cũng vậy,” tôi nhắc nhở. “Rồi hắn sẽ phạm sai lầm thôi, tôi cam đoan đấy.”

Đến lúc này, tôi đã dần hiểu Kate. Và cô cũng dần hiểu tôi. Chúng tôi nói về vợ tôi, Maria, nàng đã bị bắn chết một cách vô nghĩa lý tại Washington, D.C, và về đứa con tôi, Jannie và Damon. Cô là người biết lắng nghe; có dáng trở thành người thầy thuốc quan tâm hết mực đến bệnh nhân. Kate rồi đây sẽ trở thành một bác sĩ đặc biệt.

Đến ba giờ chiều, chúng tôi đã đi bộ khoảng bảy, tám cây số. Tôi cảm thấy rã rời và hơi đau nhức. Kate không phàn nàn, nhưng tôi chắc cô cũng bị đau. Ơn Chúa, nhờ tập karate mà cô rất khỏe mạnh dẻo dai. Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào chỉ ra nơi cô chạy trốn. Không một nơi nào chúng tôi đi qua quen thuộc với cô. Không có ngôi nhà bốc hơi. Không có Casanova. Không một manh mối nổi bật nào trong rừng sâu thâm u. Chưa có gì tiến triển.

“Thế quái nào mà hắn có thể làm mọi việc hoàn hảo đến vậy?” tôi lẩm bẩm khi chúng tôi lê bước quay trở lại xe.

“Thực hành,” Kate nhăn nhó trả lời. “Thực hành, thực hành, và thực hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.