Chúng tôi rời khỏi căn hộ áp mái của Rudolph vào lúc hơn hai giờ sáng. Nhưng lại có cảm giác như đã năm giờ rồi. Đầu óc tôi quay cuồng. Kate cũng vậy. Chúng tôi gọi nhau là “cặp bài trùng”. Cả hai đều rã rời.
Rệu rã, kiệt sức, những vết nội thương tiềm ẩn, tất cả cũng như nhau cả thôi. Nếu tôi từng có lúc cảm thấy tồi tệ thế này thì tôi cũng không nhớ đó là khi nào, mà cũng chẳng muốn nhớ. Chúng tôi đổ sụp xuống gian phòng đầu tiên khi đến khách sạn Holiday Inn trên đại lộ Sunset.
“Anh có ổn không? Tôi thấy anh không được ổn lắm.” Không ngoài dự đoán, Kate lại tiếp tục quảng cáo cho Tập đoàn Y tế McTiernan của mình. Cô là một nữ phát ngôn viên rất biêt thuyết phục. Kiểu nhăn trán riêng khiến cô trông trầm tư, từng trải, và cũng rất chuyên nghiệp nữa.
“Tôi chưa chết đâu, tôi chỉ chết mệt thôi.” Tôi rên rỉ, từ từ ngả người xuống mép giường, chăn ấm nệm êm. “Chỉ là một ngày làm việc căng thẳng thôi.”
“Anh quả là kẻ cứng đầu chết tiệt, Alex ạ. Lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây là thám tử chân chính của thành phố lớn. Được thôi, tôi sẽ tự khám cho anh. Đừng cố ngăn nếu không tôi sẽ bẻ gãy cánh tay anh, mà tôi thì hoàn toàn có thể đấy.”
Kate lôi ống nghe và máy đo huyết áp từ một trong mấy chiếc túi du lịch của mình ra. Cô sẽ không chịu nghe những từ như “không”, “tuyệt đối không” hoặc “không đời nào” từ tôi.
Tôi thở dài. “Tôi không định để cô khám xét gì đâu, nhất là ở đây,” tôi dốc hết quyết tâm mình có trong hoàn cảnh này mà nói với cô.
“Tôi nhìn thấy hết từ trước rồi.” Kate đảo mắt, cau mày. Rồi cô mỉm cười. Không, thực sự thì cô cười giòn tan. Một bác sĩ có nụ cười xinh đẹp và khiếu hài hước tuyệt vời. Tưởng tượng đi.
“Cởi áo sơ mi của anh ta, thám tử Cross,” Kate bảo tôi. “Chiều lòng tôi xem nào.”
Tôi kéo áo qua đầu. Tôi vừa rên rỉ vừa hét lên. Chỉ cởi áo ra mà đau khủng khiếp đến vậy rồi. Có lẽ tôi bị thương rất nghiêm trọng.
“Ồ, thế mà kêu là ổn,” bác sĩ McTiernan cười khúc khích vẻ tinh quái, nói rành rọt. “Cởi áo cũng không xong.”
Cô cúi sát xuống, sát sàn sạt, lắng nghe nhịp thở của tôi bằng ống nghe. Tôi cũng nghe thấy nhịp thở của cô mà không cần đến bất kỳ một dụng cụ nào. Tôi thích nghe nhịp tim cô đập gần như thế này.
Kate kiểm tra xương bả vai của tôi. Sau đó cô cầm tay tôi đưa qua đưa lại, tôi thấy đau. Có lẽ tôi đã bị va đập mạnh hơn rất nhiều so với mình nghĩ. Khả năng lớn hơn là cô khám cho tôi không được nhẹ nhàng lắm.
Tiếp theo, cô chọc tay vào bụng và xương sườn của tôi. Tôi thấy hoa mắt, nhưng không kêu đau phản đối.
“Có đau chút nào không?” Kate hỏi. Một cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nghiêm túc, chuyên nghiệp.
“Không. Có lẽ. Có, hơi đau. Thôi, được rồi, đau quá. Au! Nhưng không đến nỗi kinh khủng. Au!”
“Người bình thường bị tàu đâm thì cơ thể đâu nguyên vẹn được,” cô nói. Cô lại chạm vào xương sườn tôi, lần này nhẹ nhàng hơn.
“Đó không phải là kế hoạch của tôi,” tôi nói, đưa ra lời biện hộ duy nhất mà tôi có.
“Thế kế hoạch của anh là gì?”
“Ở Big Sur, tôi chỉ kịp suy nghĩ là có lẽ gã biết Naomi đang ở đâu và tôi không thể để sổng gã. Kế hoạch sau cùng của tôi là tìm Naomi. Bây giờ vẫn vậy.”
Kate áp cả hai tay vào lồng ngực tôi. Cô ấn xuống, nhưng cũng khá nhẹ nhàng. Cô hỏi tôi thở ra có bị đau không.
“Thật sự mà nói thì tôi thích phần này,” tôi bảo cô. “Cô làm nhẹ nhàng lắm.”
“À há. Giờ thì đến quần dài, Alex. Anh vẫn có thể mặc quần đùi nếu làm thế khiến anh thoải mái hơn.” Cách cô kéo dài giọng làm tôi sởn gai ốc.
“Quần đùi của tôi á?” tôi cười nhăn nhở.
“Quần sịp quảng cáo trên tạp chí Gentlemen’s Quarterly đó. Bất cứ cái gì anh mặc hôm nay. Hãy tỏ ra ngoan ngoãn đi, Alex. Cho tôi xem chút da nào.”
“Cô không cần phải tỏ rõ cái niềm vui sướng khỉ gió như vậy đâu.” Tôi bỗng tỉnh táo hẳn. Mặc dù vậy, tôi thực sự thích cách Kate chạm vào tôi. Đúng ra là rất thích. Những cảm xúc khác nhau bắt đầu dấy lên.
Tôi tụt quần xuống. tôi không thể với được tất của mình, không thể nào.
“Ừm. Thực ra cũng không tệ lắm,” cô cho biết ý kiến về cái gì đó. Tôi bắt đầu thấy nóng trong người, ấm áp một cách ngại ngùng trong phòng khách sạn. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này.
Kate ấn nhẹ vào hông của tôi, rồi đến xương chậu. Cô yêu cầu tôi từ từ nâng từng chân một khỏi giường trong lúc cô ấn mạnh vào khớp hông của tôi. Rất cẩn thận, cô lướt tay suốt dọc vùng háng xuống đến tận bàn chân. Tôi cũng thích cả việc này.
“Đầy vết trầy xước,” cô nói. “Tôi ước gì có ngay thuốc mỡ bacitracin ở đây. Đó là loại thuốc kháng sinh.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Cuối cùng, Kate ngừng tất cả việc thăm khám, và rời tôi ra. Cô cau mày nhăn mũi, cắn nhẹ vào môi trên. Trông cô rất thông minh, có học thức, chuyên nghiệp như một vị tổng y sĩ vậy.
“Huyết áp hơi cao, gần đến ngưỡng, nhưng tôi không nghĩ có cái gì bị gãy,” cô nói rành rọt. “Mặc dù vậy tôi không thích những phần chuyển màu trên bụng và hông trái của anh. Ngày mai anh sẽ cảm thấy đau cứng đấy, chúng ta sẽ phải ghé qua Cedars-Sinai chụp X-quang. Thỏa thuận thế chứ?”
Thực ra thì tôi cảm thấy khá hơn chút ít sau khi Kate khám cho tôi và tuyên bố tôi sẽ không chết bất đắc kỳ tử trong đêm nay. “Được. Tôi hứa mai nhất định thực hiện thỏa thuận này. Cảm ơn vì cuộc kiểm tra, bác sĩ… cảm ơn, Kate,” tôi nói.
“Không có gì. Rất vinh dự.” Cuối cùng cô mỉm cười.
“Trông anh khá giống vận động viên quyền anh Muhammad Ali, anh biết đấy. Một Người Vĩ Đại.”
Chuyện này tôi đã được nghe nói đến. “Trong thời hoàng kim của ông ta,” tôi nói đùa, “tôi nhảy như một con bướm.”
“Tôi cá là thế. Còn tôi chích như một con ong.” Cô nháy mắt chun mũi lần nữa. Một tật đáng yêu của cô.
Kate nằm ngửa trên giường. Tôi nằm đó bên cô. Gần, nhưng không đủ gần để chạm vào. Chúng tôi còn cách nhau ít nhất ba mươi phân. Rất kỳ lạ, kỳ lạ thú vị. Tôi nhớ sự đụng chạm của cô ban nãy.
Giây phút sau đó, chúng tôi chỉ yên lặng. Tôi liếc nhanh qua cô. Có lẽ không chỉ là liếc. Kate mặc váy đen, quần tất đen, áo cánh rộng màu đỏ. Những vết bầm tím trên mặt cô đã mờ dần. Tôi tự hỏi những phần khác trên người cô thì sao. Tôi nén một tiếng thở dài.
“Tôi không phải Nanu, nữ hoàng băng giá,” cô nhẹ nhàng nói. “Hãy tin tôi, tôi cũng là người bình thường thôi. Cũng nghịch ngợm, vui vẻ, hơi điên rồ. Ít nhất một tháng trước tôi là người như thế.”
Tôi ngạc nhiên khi Kate nghĩ rằng tôi cảm thấy như vậy về cô. Tôi thấy cô khác hẳn, ấm áp và tốt bụng. “Anh nghĩ em tuyệt lắm, Kate à. Thật lòng mà nói, anh rất thích em.” Vậy là tôi đã nói ra. Có lẽ tôi vẫn chưa nói hết điều mình muốn nói.
Chúng tôi hôn nhau dịu dàng. Chỉ là nụ hôn ngắn ngủi. Có gì đó rất chính đáng. Tôi thích cảm nhận đôi môi Kate, môi cô đặt trên môi tôi. Chúng tôi hôn nhau lần nữa, có lẽ để chứng minh rằng nụ hôn đầu tiên không phải sai lầm, hoặc phải chăng để chứng minh rằng nó đã từng tồn tại.
Tôi cảm thấy mình có thể hôn Kate cả đêm, nhưng cả hai đều nhẹ nhàng rời nhau ra. Có lẽ, đó là tất cả những gì chúng tôi làm được vào lúc này.
“Anh có ngưỡng mộ khả năng kiềm chế của em không?” Kate mỉm cười nói.
“Vừa có vừa không,” tôi nói với cô.
Tôi mặc lại chiếc áo may ô vào. Phải cố gắng một chút mới làm được, mà cũng đau buốt người. Tôi chắc chắn sẽ đi chụp X-quang vào ngày mai. Kate tự nhiên vùi mặt vào gối khóc. Tôi quay sang, đặt tay lên vai cô.
“Em có sao không? Này em?”
“Em xin lỗi. Nghe này,” cô thì thầm, cố ngăn những giọt nước mắt. “Em chỉ… Em biết bình thường em không như thế này, nhưng em sợ, Alex à. Em sợ lắm. Em đã nhìn thấy quá nhiều thứ khủng khiếp. Có phải vụ này cũng kinh khủng như vụ bắt cóc trẻ con trước đó ở D.C không?” cô hỏi tôi.
Tôi dịu dàng ôm Kate trong vòng tay. Tôi chưa từng thấy cô dễ bị tổn thương như thế, và cũng mở lòng đến vậy. Mọi chuyện giữa chúng tôi đột nhiên trở nên thoải mái hơn.
Tôi ghé sát tóc cô thì thầm. “Vụ này cũng kinh khủng như những gì anh từng chứng kiến. Nó kinh khủng hơn nhiều vì nạn nhân là Naomi, và vì chuyện xảy ra với em. Anh muốn bắt hắn còn hơn cả bắt Gary Soneji. Anh muốn bắt cả hai con quái vật.”
“Cái hồi còn nhỏ xíu ở nhà,” Kate nói, vẫn thì thầm, “em bắt đầu tập nói. Chắc lúc đó khoảng bốn tháng tuổi.” Cô cười vì đã nói quá. “Không, khi em khoảng hai tuổi. Khi nào em lạnh, muốn được ôm, em kết hợp hai ý này làm một. Em nói là ‘Lạnh em’. Nghĩa là ‘Ôm em đi, em lạnh’. Bạn bè có thể làm thế. Lạnh em, Alex.”
“Bạn bè nên làm thế,” tôi thì thầm lại.
Chúng tôi cuộn tròn trên chăn nệm mà hôn nhau thêm một chút, cho đến khi cả hai ngủ thiếp đi. Giấc ngủ thanh thản.
Tôi là người thức dậy đầu tiên. Theo đồng hồ trong phòng khách sạn, bây giờ là năm giờ mười một phút sáng.
“Dậy chưa em? Kate?” tôi thì thầm.
“Hừm hừm. Em tỉnh rồi đây.”
“Chúng ta sẽ trở lại căn hộ của Kẻ Lịch Thiệp,” tôi nói với cô.
Tôi gọi điện nói chuyện với đặc vụ FBI phụ trách tại đó. Tôi bảo với ông ấy tìm ở đâu, và cần tìm những gì.