Nụ Hôn Của Casanova

Chương 85: Chương 85




Naomi cho rằng mình sắp mất đi chút minh mẫn cuối cùng. Cô vừa mới nhìn thấy Alex giết Casanova, dù cô biết rằng chuyện này không hề có thực. Chính mắt cô vừa nhìn thấy vụ nổ súng cơ mà. Cô đang bị ảo giác, và không thể dập tắt những cơn ảo giác ấy.

Đôi khi, cô nói chuyện một mình. Được nghe chính giọng nói của mình cũng khiến cô dễ chịu phần nào.

Naomi trở nên lặng lẽ trầm tư khi ngồi vào chiếc ghế bành trong nhà tù tăm tối. Đàn violin của cô ở ngay kia, nhưng nhiều ngày rồi cô chẳng động đến. Bây giờ cô sợ hãi vì một lý do hoàn toàn mới. Biết đâu hắn sẽ không trở lại.

Có thể Casanova đã bị bắt, và hắn không chịu khai với cảnh sát nơi giam giữ tù nhân. Đó có phải là công cụ thương lượng cuối cùng của hắn không? Đó là bí mật độc ác của hắn. Con đường sống, vụ mặc cả cuối cùng.

Mà cũng có thể hắn đã bị giết trong một vụ đọ súng. Làm sao cảnh sát có thể hy vọng tìm thấy cô và những người khác khi mà hắn đã chết? Có chuyện rồi, cô nghĩ. Hai ngày qua hắn không ở đây. Có gì đó đã thay đổi.

Cô khao khát được nhìn thấy bầu trời xanh tràn ngập ánh nắng, những bãi cỏ, trường đại học mái chóp kiểu Gothic, những bậc thang ở vườn Sarah Duke, ngay cả con sông Potomac tươi đẹp màu xám đục trên đường trở về nhà tại Washington.

Cuối cùng, cô đứng dậy rời chiếc ghế bành bên cạnh giường. Naomi chậm chạp lê từng bước chân trên sàn gỗ trần đến đứng bên cánh cửa khóa chặt, ép má vào lớp gỗ lạnh lẽo.

Mình có nên làm chuyện điên rồ này không? Cô tự hỏi. Ký vào giấy khai tử?

Naomi thở khó nhọc. Cô nghe từng âm thanh trong ngôi nhà bí ẩn, cả những âm thanh nhỏ xíu vụn vặt. Những gian phòng đã được cách âm - nhưng nếu tiếng động đủ lớn cũng sẽ vang vọng trong cả tòa nhà rùng rợn này.

Cô nhẩm lại những gì mình muốn nói, chính xác là những gì cô sẽ nói.

Tên tôi là Naomi Cross. Cô ở đâu, Kristen? Mắt xanh? Tôi nhận ra ý kiến của cô rất đúng. Chúng ta phải làm gì đó… Chúng ta phải hợp sức làm gì đó… Hắn không trở lại nữa đâu.

Naomi đã suy nghĩ về giờ khắc này một cách rõ ràng, thông suốt, cô hy vọng - nhưng cô không thể nói to những lời đó. Cô hiểu rằng âm mưu chống lại hắn cũng đồng nghĩa với án tử hình dành cho cô.

Trong suốt hai mươi tư giờ qua, Kristen Miles đã gọi Naomi vài lần, nhưng cô không đáp lại. Ở đây không được phép nói chuyện, và cô đã nhìn thấy lời cảnh báo của hắn đối với họ. Người phụ nữ bị treo lên vài ngày trước. Anna Miller tội nghiệp. Một sinh viên luật khác.

Lúc này cô không thể nghe thấy gì. Chỉ có tiếng nhiễu loạn. Tiếng nhiễu loạn của bầu tĩnh lặng. Tiếng ngân nga khe khẽ từ cõi vĩnh hằng. Thậm chí không bao giờ nghe thấy tiếng xe cộ. Không có tiếng cháy nổ hay tiếng côn trùng xa xa. Ngay cả tiếng trầm vang của máy bay bay qua cũng không nốt.

Naomi chắc chắn rằng họ đang ở dưới lòng đất, cách mặt đất khá xa. Có phải hắn đã xây dựng tổ hợp ngầm phức tạp này, ngôi nhà tội ác này không? Hắn nghĩ rất nhiều về nó, mơ ước về nó, và sau đó thực hiện nó trong lúc ngùn ngụt lửa giận và năng lượng của một kẻ tâm thần? Cô cho rằng đúng là như vậy.

Cô nhận ra mình đã sẵn sàng phá vỡ im lặng. Cô cần nói chuyện với Kristen, với Mắt Xanh. Miệng cô khô như rang. Cuối cùng, Naomi liếm môi.

“Mình có thể giết người để đổi lấy một ngụm Coke, mình sẽ giết hắn để đổi lấy một ngụm Coke,” cô thì thầm với chính mình. “Mình có thể giết hắn khi có cơ hội.”

Mình có thể giết Casanova. Mình có thể giết người. Mình có đi xa được đến thế không? Cô nghĩ, rồi ghìm tiếng khóc lại.

Cuối cùng, Naomi gọi to với giọng chắc nịch. “Kristen, cô nghe thấy tôi không? Kristen? Naomi Cross đây!”

Cô run lên bần bật, dòng nước mắt nóng hổi chảy dài xuống hai má. Cô đã quyết định chống lại hắn và những quy tắc bẩn thỉu, đáng sợ của hắn.

Mắt Xanh trả lời ngay. Giọng nói của người phụ nữ kia nghe sao thật dễ chịu. “Tôi nghe thấy cô, Naomi. Tôi nghĩ chỗ tôi cách chỗ cô chỉ mấy phòng thôi. Tôi nghe cô rất rõ. Tiếp tục nói đi. Tôi chắc chắn hắn không ở đây, Naomi à.”

Naomi không còn nghĩ ngợi gì về những gì cô đang làm nữa. Có lẽ hắn ở đó; có lẽ không. Lúc này điều đó không còn quan trọng nữa.

“Hắn sẽ giết chúng ta,” cô đáp lời. “Ở hắn có điều gì đó khác lạ! Hắn chắc chắn sẽ giết chúng ta. Nếu chúng ta đang định làm gì, thì phải làm ngay khi có cơ hội đầu tiên.”

“Naomi nói đúng!” giọng Kristen hơi nghèn nghẹt, như thể cô đang đứng ở đáy giếng nói vọng lên. “Mọi người nghe thấy Naomi chứ? Tất nhiên là vậy rồi!”

“Tôi có một ý tưởng cho mọi người cùng xem xét.” Lần này Naomi nói to hơn nữa. Cô không muốn gián đoạn dòng liên lạc. Tất cả phải nghe thấy cô, tất cả những người phụ nữ bị mắc kẹt. “Lần sau, khi hắn tụ họp chúng ta lại - chúng ta phải ra tay. Nếu chúng ta xông vào hắn cùng một lúc, hắn có thể làm vài người bị thương. Nhưng hắn không thể ngăn tất cả! Các cô nghĩ sao?”

Và rồi đúng lúc đó, cánh gỗ nặng trịch trong phòng Naomi mở ra. Ánh sáng rọi vào.

Naomi điếng người sợ hãi khi cửa mở. Cô không thể nhúc nhích, không thể nói một lời.

Tim cô đập khó nhọc trong lồng ngực, thình thịch, và cô không thở nổi. Cô cảm thấy như thể mình sắp chết. Hắn đã ở đó, chờ đợi, lắng nghe tất cả.

Cánh cửa đã mở toang.

“Xin chào, tôi là Will Rudolph,” người đàn ông cao lớn, đẹp trai nơi ngưỡng cửa nói với giọng khá dễ chịu. “Tôi rất thích kế hoạch của cô, nhưng tôi nghĩ nó không thành công đâu. Để tôi nói cho cô biết lý do tại sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.