Sau khi hai người bạn đáng tin cậy Alex và Sampson rời đi, Kate cẩn thận kiểm tra đi kiểm tra lại tất cả cửa ra vào và cửa sổ trong căn hộ của mình. Cửa đã được khóa an toàn. Cô quý Sampson ngay lần đầu gặp gỡ. Anh ta có vẻ cao lớn đáng sợ, dễ mến đáng sợ, ngọt ngào đáng sợ. Alex đưa người bạn thân thiết nhất đến gặp cô, và cô thích như vậy.
Khi cô kiểm tra một vòng quanh ngôi nhà nhỏ thân yêu của mình, cô trầm tư ngẫm nghĩ về một cuộc sống mới, cách xa đồi Chapel, cách xa tất cả những chuyện đáng sợ và tệ hại đã từng xảy ra tại đây. Địa ngục, mình đang sống một bộ phim của Hitchcock, cô nghĩ, nếu Alfred Hitchcock còn sống đủ lâu để chứng kiến và phản ứng với sự điên rồ và nỗi kinh hoàng của những năm 90.
Cảm thấy mệt nhoài, cuối cùng cô cũng leo lên giường. Rắc. Cô cảm thấy mẩu bánh mì ôi hay vụn bánh dính vào chân mình. Sáng nay, cô chưa dọn giường.
Gần đây, cô không hoàn thành được nhiều việc; điều đó khiến cô giận dữ. Trước đây, cô đang tuân theo lịch trình thích hợp để hoàn thành năm thực tập cuối cùng vào mùa xuân này thì xảy ra chuyện. Bây giờ thì cô không biết liệu mình có thể làm xong vào cuối mùa hè hay không.
Kate kéo chăn đến tận cằm - giữa thời tiết đầu tháng Sáu. Càng lúc cô càng cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô biết chừng nào gã quái vật Casanova vẫn nhởn nhơ đâu đó ngoài kia thì chừng ấy cô còn lo lắng. Cô nghĩ về việc giết chết hắn. Sự tưởng tượng đầu tiên và duy nhất của cô về bạo lực. Cô tưởng tượng sẽ đến nhà Wick Sachs. Mặt đối mặt. Cô nhớ lại một đoạn rất hợp tình hợp cảnh trong cuốn Block of Exodus. Trí nhớ thấu niệm, đúng vậy.
Cô thực sự mong muốn Alex ở lại, nhưng không muốn anh phải bối rối trước mặt Sampson. Cô muốn nói chuyện với Alex theo cách mà họ thường nói với nhau, và cô muốn anh ở đây với cô ngay bây giờ. Cô muốn được ở trong vòng tay anh tối nay. Có lẽ không chỉ là nằm trong vòng tay Alex. Có lẽ cô đã sẵn sàng cho nhiều thứ hơn nữa. Mỗi lần một đêm.
Cô không còn chắc chắn vào những gì mình tin tưởng nữa, đấy là hoặc giả cô còn tin tưởng vào bất cứ điều gì. Gần đây cô đang cầu nguyện, như vậy có lẽ cô cũng tin. Thuộc lòng những lời cầu nguyện, như vậy có lẽ cô cũng tin. Thuộc lòng những lời cầu nguyện, nhưng lời cầu nguyện nào cũng đều giống nhau. Lạy Cha chúng con ở trên trời… Thánh Maria Đức mẹ Chúa trời… Cô tự hỏi liệu có nhiều người cũng làm thế không. “Con yêu những ý tưởng của Chúa trời,” cuối cùng cô thì thầm. “Làm ơn hãy yêu ý tưởng của con.”
Cô không thể thôi ám ảnh về Casanova, về bác sĩ Wick Sachs, về ngôi nhà kinh dị bốc hơi bí ẩn, và những phụ nữ tội nghiệp vẫn còn bị giam giữ ở đó. Nhưng cô đã quá quen với cơn ác mộng đáng sợ cứ trở đi trở lại này, dù sao thì cuối cùng cô cũng thiếp đi.
Kate không nghe thấy tiếng hắn đi vào nhà.