FBI và cảnh sát Durham quyết định gọi thẩm vấn bác sĩ Wick Sachs vào sáng sớm hôm sau. Đây là một việc quan trọng; một quyết định then chốt trong vụ án.
Một điều tra viên chuyên nghiệp bay từ Virginia đến xét hỏi kẻ tình nghi. Anh ta là một trong những người cừ nhất FBI, tên là James Heekin. Anh ta thẩm vấn Sachs suốt buổi sáng.
Tôi ngồi với Sampson, Kyle Craig, cùng các thám tử Nick Ruskin và Davey Sikes. Chúng tôi theo dõi cuộc thẩm vấn qua một chiếc gương hai chiều bên trong trụ sở cảnh sát Durham. Tôi cảm thấy mình như kẻ chết đói gí sát mũi vào cửa sổ một nhà hàng đắt tiền. Nhưng không có đồ ăn phục vụ bên trong.
Người thẩm vấn của FBI là một tay rất cừ, hết sức kiên nhẫn, và lắm mánh như một ủy viên công tố quận xuất sắc. Nhưng Wick Sachs cũng thế. Hắn ăn nói lưu loát; cực kỳ tỉnh táo dưới áp lực hỏi cung; thậm chí còn khá tự mãn.
“Tên khốn này sắp hết đời rồi,” cuối cùng Davey Sikes lên tiếng trong phòng quan sát yên tĩnh. Thấy anh ta và Ruskin ít ra cũng quan tâm đến vụ việc, tôi cũng cảm thấy an lòng. Xét trên khía cạnh nào đấy thì tôi có thể thông cảm với họ trong vai trò thám tử địa phương; họ luôn phải đứng ngoài chứng kiến hầu hết những vụ điều tra đau đầu nhức óc.
“Anh có thông tin gì về Sachs không? Nếu có thì cho tôi biết đi.” Tôi nói với Nick Ruskin tại máy bán cà phê tự động.
“Chúng tôi đưa hắn đến đây vì cảnh sát trưởng của chúng tôi là một thằng ngu.” Ruskin nói với tôi. “Chúng tôi vẫn chưa moi được gì ở Sachs.” Tôi tự hỏi liệu mình có thể tin được Ruskin, hay bất cứ ai liên quan đến vụ này không.
Sau gần hai giờ chơi trò mèo vờn chuột căng thẳng, cuộc hỏi cung của đặc vụ Heekin chỉ thu được vài thông tin về Sachs, rằng hắn là kẻ sưu tập văn hóa phẩm đồi trụy, rằng hắn có quan hệ lăng nhăng với các sinh viên và giáo sư đồng ý quan hệ với hắn trong mười một năm qua ở trường.
Dù tôi muốn tẩn cho gã Sachs một trận, tôi vẫn không hiểu tại sao hắn lại bị đưa đến đây vào lúc này. Tại sao lại là bây giờ?
“Chúng đã biết được hắn kiếm tiền từ đâu.” Sáng đó Kyle cho tôi biết một phần câu trả lời. “Sachs là chủ một công ty dịch vụ hộ tống ngoài vùng Raleigh và Durham. Dịch vụ này được gọi là Kissmet. Một cái tên khá thú vị. Họ quảng cáo ‘người mẫu đồ lót’ trên danh bạ điện thoại. Quan trọng nhất, tiến sĩ Sachs đang gặp vài rắc rối nghiêm trọng với Cục thuế Nội địa. Washington quyết định chúng ta phải gây áp lực với hắn. Họ sợ hắn chuồn sớm.”
“Tôi không đồng ý với người của anh ở Washington,” tôi nói với Kyle. Tôi biết một số đặc vụ gọi trụ sở trên đó là Tây Disneyland. Tôi có thể hiểu lý do tại sao. Ngay lúc này họ có thể gây rủi ro cho vụ điều tra bằng cách điều khiển từ xa.
“Ai đồng ý với người của tôi ở Washington chứ?” Kyle vừa nói vừa nhún bờ vai rộng không xương. Đó là cách mà anh ta thừa nhận rằng mình không còn toàn quyền kiểm soát nữa. Vụ này quá nghiêm trọng. “Tiện thể, Kate McTiernan thế nào rồi?” anh ta hỏi.
Sáng đó, tôi đã gọi điện tới trung tâm y tế Duke ba lần. Lúc ở ga Durham, họ đã cho tôi số phòng khi tình trạng của Kate có gì biến chuyển. “Cô ấy bị liệt vào danh sách vô phương cứu chữa, nhưng vẫn đang cầm cự,” tôi nói với Kyle.
Trước mười một giờ sáng hôm đó, tôi có cơ hội nói chuyện với Wick Sachs. Đó là sự nhượng bộ mà Kyle dành cho tôi.
Tôi cố gắng không nghĩ đến Kate trước khi vào phòng thẩm vấn Sachs. Sự phẫn nộ bùng nổ và đốt cháy lòng tôi cùng một lúc. Tôi không biết liệu có thể kiểm soát bản thân mình. Tôi thậm chí còn không chắc mình có muốn làm thế nữa hay không.
“Để tớ thẩm vấn hắn, Alex. Để tôi vào trong đó với hắn.” Sampson níu tay tôi trước khi tôi đi vào bên trong. Tôi gạt tay cậu ấy ra mà vào gặp bác sĩ Wick Sachs.
“Tớ sẽ thẩm vấn hắn.”