Nụ Hôn Của Nàng Venus

Chương 2: Chương 2: Gặp lại




Dư Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được cái tên Lệ Thâm từ miệng Ngụy Thiệu. Sắc mặc cô hơi thay đổi, lại nhanh chóng trở lại như thường: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi có thể không tới lễ kết hôn vào ngày mai không? Tôi vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm.”

“Ai mà không có việc cần làm?” Ngụy Thiệu quay đầu nhìn cô: “Chuyến đi này rất quan trọng với chúng ta, ngày mai sẽ có rất nhiều người đến, tôi định giới thiệu cho cô một chút, nên cô không thể vắng mặt.”

Ông chủ đã nói đến mức này, Dư Vãn đương nhiên không dám tiếp tục từ chối: “Đã biết.”

“Ngày mai mặc đẹp một chút.” Ngụy Thiệu dặn dò xong lời này, vô ý thức mà nhìn thoáng qua phía dưới chân Dư Vãn: “Không phải tôi đã bảo cô mua một đôi giày dễ nhìn hơn tí sao? Ngày mai đi mua trước khi tới bữa tiệc, mệnh giá không được thấp hơn 5000 tệ, tôi trả thay cô.”

“...”

Như vậy thì không ổn lắm đâu.

“Có chuyện gì vậy?” Ngụy Thiệu lại nhìn sang, Dư Vãn vội vàng nói: “Không có, tôi sẽ mua ngay trong tối nay!”

Mặc dù công viên Lệ Trạch nằm gần vùng ngoại ô phía tây, nhưng gần đó cũng có phố mua sắm, không khó để tìm một đôi giày giá 5000 tệ trở lên. Dư Vãn đi thẳng đến tiệm bán kiểu giày cô thích, rất nhanh chọn xong một đôi giày cao gót cần mang cho ngày mai.

5188 nhân dân tệ, ông chủ sẽ không càu nhàu với giá này đâu.

Sau khi mua giày, cô tiện thể giải quyết cơm tối tại cửa hàng tiện lợi rồi mới xách túi về nhà. Trong thời gian ngôi nhà còn đang sửa chữa, cô đã dặn công nhân lắp bồn tắm riêng với kích thước lớn, Dư Vãn thong thả tắm rửa rồi mặc áo ngủ đi ra ngoài.

Bầu trời đã tối đen, bên ngoài rất yên tĩnh, cô đặt tay lên lan can ban công, ánh mắt nhìn lướt qua khu vực gần biệt thự và dừng tại công viên Lệ Trạch cách đó không xa. Công viên về đêm như một người phụ nữ mang khăn che mặt, đẹp đến mức mơ hồ, đèn đường xây xung quanh hồ phác họa rõ ràng đường nét mặt hồ.

Dư Vãn mỉm cười, nhìn từng cơn gió lạnh thổi qua công viên hồi lâu rồi trở lại phòng ngủ.

Ban đầu nghĩ rằng hôm nay mệt mỏi như vậy nên chắc chắn nằm xuống là có thể ngủ say. Nhưng khi Dư Vãn nhắm mắt, trong đầu đều là suy nghĩ về tiệc cưới mà Ngụy Thiệu nhắc tới. Lễ kết hôn ngày mai, Lệ Thâm sẽ không nhất thiết phải đi nhỉ? Mặc dù anh ta là nghệ sĩ của Tinh Diệu, nhưng bây giờ anh ấy nổi tiếng như vậy, lịch trình chắc là rất bận rộn đi?

Trong quá trình Dư Vãn không ngừng thuyết phục chính mình, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đám cưới của giám đốc Quách công ty Tinh Diệu chính thức tổ chức vào lúc sáu giờ tối, tuy Dư Vãn không phụ trách lễ cưới này, nhưng buổi chiều vẫn phải đến hội trường để xem có gì cần giúp đỡ không. Địa điểm tổ chức đám cưới là tại khách sạn Định Âu, khách sạn cao cấp nhất và lớn nhất thành phố A.

Ở lối vào của khách sạn, chủ đề của lễ cưới đã được trang trí kỹ càng, bức ảnh của cô dâu chú rễ đã được treo lên, Dư Vãn liếc mắt một cái là có thể thấy hàng chữ “Chú rể Quách Đóng“.

Dư Vãn đi làm đã gần bốn năm, dù cho có nghe được tên của cô dâu chú rể kỳ lạ cỡ nào, cô cũng có thể mặt không đổi sắc, thậm chí còn khen ngợi vài câu đúng chừng mực.

Thản nhiên tiếp nhận cái tên “Quách Đóng”, Dư Vãn bước vào trong hội trường với đôi giày cao gót trị giá 5188 nhân dân tệ của cô.

Trong cuộc họp sáng hôm nay, Ngụy Thiệu đã nhấn mạnh về lễ cưới của giám đốc Quách này. Nghe nói ban đầu cô dâu chú rể muốn tổ chức đám cưới trong rừng, ngay cả địa điểm cũng đã được chọn, nhưng cô dâu đột nhiên phát hiện mình có thai, không thể chờ đến sang năm nên đành phải nhanh chóng tổ chức đám cưới trong năm nay. Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng yêu cầu về đám cưới của cô dâu chú rể cũng không thua kém gì ý định ban đầu, khăng khăng muốn tổ chức lễ cưới trong rừng.

Muốn tổ chức một bữa tiệc cưới ngoài trời vào cuối tháng mười hai, không chỉ có cơ thể cô dâu không chịu được, ngay cả khách khứa cũng khó lòng chịu đựng được. Cuối cùng, dưới sự tư vấn của Ngụy Thiệu, cô ấy cũng chấp nhận lời đề nghị tổ chức tiệc cưới theo chủ đề rừng rậm ngay trong nhà.

Bữa tiệc này là do Ngụy Thiệu tự lên kế hoạch, Dư Vãn ôm thái độ chăm chỉ học tập ông chủ, cẩn thận nghiên cứu hiện trường. Không thể không nói, ông chủ đúng là ông chủ, không biết anh ta lấy đâu ra nhiều cây như vậy, sắp xếp hội trường đầy cây cỏ xanh um. Đặc biệt là hai gốc cây lớn ngay hai bên lối vào khiến người ta nghĩ rằng họ đang bước vào rừng rậm nguyên thủy.

Tác phẩm của Ngụy Thiệu không chỉ có như thế, anh ấy sắp xếp hoa cỏ tỉ mỉ tại trung tâm sân khấu, sau đó sử dụng gương để tạo hiệu ứng phản chiếu, phối hợp với ánh đèn trong hội trường, khung cảnh giống như một hồ nước thực sự.

Dư Vãn quan sát xong thì cảm thấy, phát súng đầu tiên của công ty bọn họ tại thành phố A rất ổn định.

“Tới rồi à?” Ngụy Thiệu không biết từ nơi nào đi ra, thấy Dư Vãn tới liền đến chỗ cô hỏi: “Cảm thấy khung cảnh thế nào?”

Dư Vãn thật lòng nịnh nọt ông chủ: “Cực kỳ chấn động.”

Ngụy Thiệu cười một tiếng, nhìn xuống giày cao gót của cô: “Giày đẹp đấy.”

Dư Vãn nói: “Bởi vì nó lấp lánh hào quang của nhân dân tệ.”

Ngụy Thiệu cười cười, không tiếp tục tranh luận với cô, kêu cô đi hỗ trợ. Dư Vãn theo sau anh ta, ấp a ấp úng hỏi: “Ông chủ, cái kia... Tiệc cưới hôm nay sẽ có người nổi tiếng đến à?”

Ngụy Thiệu hỏi lại: “Ai nói cho cô sẽ có người nổi tiếng tới?”

“À thì, giám đốc Quách không phải là một trong những người lãnh đạo Tinh Diệu sao?”

Ngụy Thiệu quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo ý dò xét: “Cô muốn nhìn thấy ai? Tôi không biết cô cũng là người hâm mộ đấy.”

“...”

Dư Vãn ngậm miệng lại, ngưng bàn về vấn đề này.

Hơn năm giờ chiều, khách khứa lục tục tiến đến, tim Dư Vãn cũng đập nhanh dần, cô vừa lo lắng quá trình diễn ra đám cưới có thể xảy ra bất trắc gì không, vừa lo bản thân mình có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không.

Cũng may, tất cả mọi thứ cô lo lắng đã không xảy ra. Các nghi lễ của tiệc cưới diễn ra rất suôn sẻ, nghệ sĩ của Tinh Diệu cũng có vài người đến, nhưng cho đến khi bữa tiệc bắt đầu, cô vẫn không thấy Lệ Thâm.

Trên sàn nhảy, cô dâu và chú rể đã bắt đầu khiêu vũ, bầu không khí dần tiến tới cao trào, Dư Vãn cũng bị nhiễm bởi không khí trong hội trường, bưng một ly nước uống đi ra. Ánh đèn trong hội trường tràn ngập sắc thái mơ màng, khiến người ta không phân biệt rõ đâu là thực tế và ảo ảnh. Dư Vãn ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cô.

Bóng lưng anh ta làm cô cảm thấy khá quen thuộc, nụ cười trên mặt cô hơi cứng lại, đang cố gắng nhìn một cách cẩn thận thì đồng nghiệp Triệu Hân đã đi tới cụng ly với cô: “Dư Vãn, sao lại đứng một mình ở chỗ này? Cô không đi nhảy à?”

Dư Vãn thu về ánh mắt đặt trên người đàn ông kia, mỉm cười với Triệu Hân: “Tôi không biết nhảy.”

“Có sao đâu, vui vẻ là được.” Triệu Hân nói xong, ngâm nga theo điệu nhạc hai câu mới hỏi cô: “Đúng rồi, tôi còn nghe nói cô đi xem mắt với đồng hương ở nước ngoài đấy?”

Dư Vãn nghe tới hai chữ “xem mắt”, khóe miệng giật giật: “Đừng nhắc tới chuyện đó, trước khi đi tôi chỉ nghĩ đó là một buổi gặp gỡ đồng hương thôi.”

“Ha ha, nhưng tôi nghe tổng giám đốc Ngụy nói, cô với người nọ trò chuyện rất lâu nha.”

“... Đó là bởi vì đồ ăn đột nhiên được dọn lên.” Hơn nữa món ăn kia không phải bình thường, nó là thịt bò cao cấp đấy.

Triệu Hân “phụt” cười một tiếng, thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài.

Khi hai người đang mải mê tán gẫu, Ngụy Thiệu dẫn theo một người đàn ông trung niên bước tới. Dư Vãn và Triệu Hân thấy bọn họ, lập tức sửa sang lại quần áo và biểu tình, chào bọn họ một tiếng. Ngụy Thiệu gật đầu, nói: “Vị này chính là giám đốc Hồ của Tinh Diệu, đây là Dư Vãn, còn đây là Triệu Hân.”

“Rất vui được gặp ngài.”

“Chào các cô.” Giám đốc Hồ mỉm cười bắt tay với các cô, nghiêng đầu nói với Ngụy Thiệu: “Công ty của tổng giám đốc Ngụy toàn là mỹ nữ nha, có thể lấn sang Tinh Diệu của chúng tôi làm thần tượng được đó.”

Ngụy Thiệu cười xòa: “Họ không chỉ xinh đẹp, mà còn là trợ thủ đắc lực của tôi.” Anh ta nói tới đây, đặc biệt nhìn Dư Vãn: “Dư Vãn đi du học ở nước ngoài mới về và lấy được bằng CWP. Lễ kết hôn của con gái giám đốc Hồ, nói không chừng cô ấy có thể giúp một tay.”

“Được lắm, cô Dư thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Dư Vãn nói: “Giám đốc Hồ quá khen.”

Cô và giám đốc Hồ khách sáo hỏi han hai câu, giám đốc Hồ khen cô một hồi rồi giới thiệu những người khác với cô: “Đúng rồi, người bên kia là giám đốc trẻ tuổi nhất của Tinh Diệu chúng tôi, đều là tuổi trẻ tài cao giống cô Dư đây, tôi giới thiệu với hai người một chút.”

Ông ta vừa nói xong liền gọi người nọ một tiếng: “Tiểu Ngô.”

Hai người đàn ông đưa lưng về phía Dư Vãn vừa nãy cùng xoay người lại, giám đốc Hồ chỉ vào người đeo kính bên trái nói với Dư Vãn: “Vị này là giám đốc Ngô, Ngô Miện. Chàng trai bên cạnh là...”

Giám đốc Hồ chợt dừng lại, ánh mắt kiểu “Tôi hiểu người trẻ tuổi như các cô mà” nói tiếp: “Chắc hai vị đều biết, ca sĩ rất nổi tiếng gần đây, Lệ Thâm.”

Dư Vãn nghe rõ dây cung trong đầu mình căng chặt và “đùng” một tiếng đứt gãy.

Trong bữa tiệc ngập tràn tiếng nhạc vui vẻ và tiếng người ồn ào, cô giống như bị làm phép, bỗng nhiên không thấy rõ thứ gì, cả thế giới dường như chỉ có người đàn ông trước mặt.

Anh ta mặc bộ âu phục màu trắng, túi áo trên ngực trái nhét một chiếc khăn vuông đã được xếp tỉ mỉ, lộ ra vừa đúng một góc. Mái tóc được cạo hai bên mai khéo léo cũng không thua kém, tóc mái hơi xoăn không nghiêng không lệch rũ xuống trên lông mày.

Anh ta chậm rãi nhìn lên, đáy mắt giống như là cũng bị ánh đèn nhuộm thành rực rỡ.

Triệu Hân đứng bên cạnh Dư Vãn bỗng run người một cái, toàn bộ cảm xúc của Dư Vãn cũng dần dần bình ổn lại.

Ánh mắt Lệ Thâm chỉ dừng lại trên người Dư Vãn trong phút chốc rồi dời đi. Anh ta và Ngô Miện cùng đứng dậy, cách Dư Vãn chỉ khoảng hai bước chân.

Ngụy Thiệu thấy vẻ mặt Dư Vãn khác thường, hai mắt hơi híp lại, chẳng lẽ ngôi sao mà cô ấy thích chính là Lệ Thâm?

Triệu Hân ngược lại rất nhiệt tình, giọng điệu cũng run theo: “Lệ Lệ Lệ, Lệ Thâm, chào anh! Em rất thích bài hát của anh! Mà thật là trùng hợp, tên tiếng Anh của em cũng là Lily!”

Khóe miệng của Ngụy Thiệu cũng nhịn không được mà run rẩy, có thể giữ mặt mũi chút được không? Tháng này công ty bọn họ đã có ít nhất năm cái tên Lily.

“Chào cô.” Lệ Thâm gật đầu với Triệu Hân, giọng nói trầm quyến rũ kia vừa xuất hiện, Triệu Hân lại run người một cái.

Giám đốc Hồ dường như không ngạc nhiên khi những cô gái nhỏ này sẽ thích Lệ Thâm, ông ta thấy Dư Vãn không nói chuyện, còn giúp cô giới thiệu: “Vị này là Dư Vãn tiểu thư, trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc Ngụy.”

Ngô Miện chủ động vươn tay, bắt tay xã giao với Dư Vãn: “Chào cô Dư, rất hân hạnh khi được gặp cô.”

“Tôi cũng rất hân hạnh khi được gặp anh, giám đốc Ngô.” Dư Vãn vẫn bình tĩnh nói hết câu, sau đó nhìn Lệ Thâm bên cạnh Ngô Miện. Cô vẫn chưa thu tay lại, giữ bình tĩnh mỉm cười với Lệ Thâm: “Chào anh, Lệ tiên sinh.”

Tác giả có lời muốn nói: Thấy có người đọc thắc mắc, nữ chính chỉ đi du học ba tháng, nhưng cô ấy đã không tới thành phố A ba năm rồi, lần này cũng là vì trụ sở công ty chuyển đến thành phố A cho nên mới trở về [che mặt].

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.