Nửa tiếng sau, Thi Vũ vẫn chìm trong trạng thái ảo não.
Lúc cơm được đưa đến, cô chạy như bay đi mở cửa.
Lấy cơm vào, cô cười hì hì với Thi Phong, nói: “Chị, ăn cơm thôi, em gọi cơm của quán chị thích nhất đấy.”
Thi Phong “ừ” một tiếng, đứng lên vào phòng ăn với Thi Vũ.
Thi Vũ ân cần mở hộp cơm cho Thi Phong, sau đó lấy một đôi đũa cho cô.
Chỉ một động tác đơn giản cũng làm cho Thi Phong thấy ấm áp.
Trước kia không hiểu chuyện, luôn cảm thấy rời xa người thân sẽ được tự do; mãi khi trải qua chuyện đó, cô mới ý thức được tầm quan trọng của người nhà.
Thi Vũ kém Thi Phong bốn tuổi, Thi Vũ thích làm nũng nên sau khi Thi Vũ được sinh ra, Thi Phong cảm thấy cha mẹ không yêu mình nhiều như Thi Vũ.
Năm tháng dần trôi, Thi Phong vẫn có địch ý với Thi Vũ, luôn cảm thấy Thi Vũ không hiểu chuyện, được nuông chiều nên coi trời bằng vung.
Quan điểm này, trong khoảng thời gian chữa bệnh cho cô hoàn toàn bị đảo điên.
Thi Vũ đối xử với cô rất tốt, rất kiên nhẫn, không có chút kiêu căng nào như ngày trước.
Sau đó, Thi Phong âm thầm thể, cô nhất định dùng hết quãng đời còn lại để đáp lại tình yêu của gia đình.
Vài năm nay, hai chị em cô vẫn ở cùng nhau, tình cảm tốt vô cùng.
Thi thoảng Thi Vũ hơi “lên cơn”, Thi Phong cơ bản không để ý.
***
“Chị, ăn đi.” Thi Vũ thấy Thi Phong không nhúc nhích, ánh mắt lại không có tiêu cự, vội quơ tay trước mặt cô.
Thi Phong bừng tỉnh, cầm đũa: “Ừ.”
“Chị… Vừa rồi em không quấy rầy hai người chứ?”
Thi Phong hờ hững đáp lại làm cho Thi Vũ thấy bất an, cô lại bắt đầu ảo não, “Em đã phá hỏng chuyện tốt của hai người những hai lần.”
Thi Phong nhìn cô một cái, bình tĩnh đáp: “Không chuẩn bị làm gì cả.”
Thi Vũ theo bản năng tiếp lời: “Nhưng nam thần nhà em rõ ràng đang định hôn chị, nếu không phải em xuất hiện, nói không chừng hai người ——”
Thi Phong mặt không chút thay đổi cắt ngang ảo tưởng của Thi Vũ: “Ăn cơm không được nói chuyện.”
Thi Vũ: “Vâng. Thật không biết hai người nghĩ gì nữa.”
Thi Vũ cảm thấy, cơ bản thì cô rất hiểu Thi Phong.
Theo tính cách và quá khứ của chị, nếu không thật sự thích người ta, tuyệt đối không có chuyện ở lại nhà của người ta nhiều lần như vậy.
Thậm chí còn đối tốt với con người ta như vậy…
Hai người bọn họ thành đôi thì tốt biết bao.
Sau đó, Thi Phong không nói nữa, Thi Vũ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.
…
4:30, Mạc Nam Kiêu thức dậy, Mạc Nghịch đưa cậu về nhà.
Trước khi đi, anh nói với Thi Phong: “Sáng mai, anh chờ em.”
“Hả?” Thi Phong không kịp hiểu.
Mạc Nghịch nói: “Cứu anh.”
Thi Phong: “… Biết rồi.”
Sau đó Mạc Nghịch bước đi.
Thi Vũ đứng bên cạnh, nghe cuộc đối thoại của hai người mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Cô tò mò hỏi Thi Phong: “Cứu anh ấy là có ý gì ạ?”
Thi Phong nói: “Mỗi bác sĩ tâm lí đều đang cứu bệnh nhân.”
Thi Vũ cái hiểu cái không: “À… Em còn tưởng lúc cứu anh ấy hai người còn làm chuyện gì khác.”
Thi Phong nhìn Thi Vũ, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Em là con gái đấy.”
Thi Vũ rộng rãi gật đầu, “Em biết mà, em còn là một cô gái xinh đẹp nữa cơ.”
Thi Phong: “Thế nên, đừng có dã man quá.”
Thi Vũ: “…”
***
Lúc Mạc Nghịch về nhà, phòng khách đã hoàn toàn thay đổi.
Anh nhíu mày, mãi khi Mạc Uyển bước xuống tầng, anh mới nhớ hôm nay là ngày Mạc Uyển đến đây.
Từ nhỏ Mạc Uyển đã mắc chứng sạch sẽ, trước khi cưới, ngày nào cũng quét tước nhà cửa sạch sẽ.
Bạn bè thân thích luôn nói, Mạc Uyển không giống đứa con nhà họ Mạc chút nào.
Cha là họa sĩ, thiên phú hội họa được Mạc Nghịch kế thừa;
Mẹ diễn tấu cello dạy ở học viện âm nhạc Trung Quốc, Mạc Uyển cứ tưởng mình cũng có thể thừa kế tài năng của mẹ.
Không có, một chút cũng không có.
Vì thế, Mạc Uyển biến thành người duy nhất trong nhà có mười đầu ngón tay dính nước mùa xuân [1].
[1] Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Trích từ bài thơ “Công Tử Hành” của Lưu Hi Di đời Đường: Nguyên văn là “Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy, kim lai vi quân tố canh thang.” – Mười ngón chưa từng dính nước lạnh, nay lại vì chàng mà nấu canh.
Ba tháng mùa xuân rất lạnh, những người không cần nhúng tay vào nước lạnh để giặt quần áo chỉ có thể là những gia đình có điều kiện, không phải làm việc nhà, được sống an nhàn sung sướng, thường dùng cho phái nữ.
Ý “mười ngón tay dính nước mùa xuân” ở đây trái ngược với câu trên, nghĩa là Mạc Uyển là người duy nhất trong nhà biết làm việc nhà, nấu cơm, …
Mạc Uyển thấy Mạc Nghịch về, bước nhanh hơn.
Cô đi đến trước mặt Mạc Nghịch, nhìn lướt qua Mạc Nam Kiêu, sau đó cười hỏi anh: “Em biết chị đến mà vẫn dẫn Nam Kiêu ra ngoài?”
Mạc Nghịch nói: “Tìm mẹ đứa bé.”
“Tìm mẹ đứa bé làm gì ——”
Mạc Uyển bật lại theo bản năng, vừa nói xong, cô mới nhận ra mấy chữ Mạc Nghịch nói ra gây shock đến thế nào.
Mạc Uyển trợn to mắt: “Mẹ đứa bé? Em nói… Cô bé chúng ta cứu năm ấy hả?”
Cô nhớ, trước đó Mạc Nghịch còn gọi điện thoại hỏi cô chuyện này.
Lúc đó không để trong lòng, dù sao chỉ thấy có một lần, cô căn bản không nhớ ra cô bé đó trông thế nào.
Mạc Nghịch nói: “Ngày mai cô ấy đến đây.”
Mạc Uyển khiếp sợ: “… Em tìm được rồi? Em chắc không?”
Mạc Nghịch không trả lời câu hỏi của cô, buông tay Mạc Nam Kiêu đi đến trước giá vẽ, sau đó ngồi xổm xuống mở thùng dụng cụ ra, đổ toàn bộ lọ thuốc màu ra ngoài.
Mạc Uyển khó thở: “Chị vừa dọn xong đấy, em lại đổ ra làm gì!”
Mạc Nghịch sâu kín đáp lại cô bằng một chữ: “Dùng.”
May mà hai năm nay mắng tố chất tâm lí của Mạc Uyển được rèn luyện rất tốt, nếu là trước đây, cô chắc chắn đã bị Mạc Nghịch chọc tức cho chết ngất.
Mạc Uyển kệ Mạc Nghịch, cô ngồi xổm xuống, bồi dưỡng tình cảm với Mạc Nam Kiêu.
Trước bốn tuổi Mạc Nam Kiêu được bảo mẫu và Mạc Uyển chăm sóc, sau đó ít gặp lại, cậu cũng không tỏ ra xa lạ với Mạc Uyển, cũng không bài xích sự thân cận của cô.
***
Buổi tối Thi Phong ngủ rất ngon, sáng liền dậy rất sớm.
Ăn sáng xong, cô đi tàu điện ngầm đến nhà Mạc Nghịch.
Lúc nhìn thấy Mạc Uyển, Thi Phong tưởng mình đến nhầm nhà.
“Xin lỗi.” Xin lỗi xong, cô quay đầu nhìn bốn phía.
… Hình như đúng nhà mà.
“Cô tìm Mạc Nghịch đúng không.”
Mạc Uyển thấy một loạt động tác của Thi Phong, bị chọc cười —— cô gái này rất đáng yêu.
“Vào đi, nó đang vẽ tranh trong phòng khách đó.”
Lúc Mạc Uyển nhắc đến Mạc Nghịch, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Thi Phong hơi khó chịu. Nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Thi Phong đi theo Mạc Uyển vào nhà, theo bản năng muốn đổi dép, ngay lập tức phát hiện, Mạc Uyển đang đi dép của cô.
Vì thế Thi Phong bỏ ý định này ra khỏi đầu.
Sau khi Thi Phong bước vào, Mạc Nghịch ném bút xuống, đi thẳng đến chỗ cô.
Mạc Uyển đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, cô muốn xem xem Mạc Nghịch định làm gì.
Đến chỗ cách Thi Phong một thước, Mạc Nghịch dừng lại, quay ra nhìn thẳng vào Mạc Uyển.
Anh cúi đầu nhìn đôi dép lê Mạc Uyển đang đi: “Của cô ấy.”
Mạc Uyển không hiểu: “Cái gì của cô ấy?”
Mạc Nghịch: “Dép lê.”
Mạc Uyển: “…”
Mạc Nghịch: “Cởi ra, đưa cho cô ấy.”
Nghe hiểu ý của Mạc Nghịch xong, Mạc Uyển rất muốn mở miệng chửi.
Nếu không phải Thi Phong ở đây, cô nhất định mắng cho Mạc Nghịch không ngóc đầu dậy nổi.
Nhưng vì Thi Phong đang ở đây, cô chỉ có thể làm theo lời Mạc Nghịch —— cởi dép lê đưa trả Thi Phong.
Mạc Uyển vốn nghĩ lương tâm Mạc Nghịch bộc phát, trước khi cô đến mua dép lê cho cô.
Hiện tại xem ra là cô đánh giá mình quá cao.
Quên đi, quen dần là được, Mạc Uyển tự an ủi.
Thi Phong đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc Mạc Uyển cởi dép, vội vàng từ chối: “Không cần không cần, dù sao tôi chỉ đến đây ——”
“Đi.” Thi Phong còn chưa nói xong, Mạc Nghịch đã cúi đầu để dép xuống bên cạnh chân cô.
Cái này, cô không đi không được.
Để kết thúc không khí xấu hổ này, Thi Phong dùng tốc độ nhanh nhất thay dép.
Đổi dép xong, Thi Phong sửa sang lại tóc, cười nói: “Chúng ta có thể bắt đầu.”
Mạc Nghịch không trả lời vấn đề của cô, anh kéo Mạc Uyển đến bên cạnh, giới thiệu với Thi Phong: “Chị của anh. Em từng gặp một lần.”
Thi Phong hoàn toàn không nhớ. Lúc được cứu, cô chỉ nhìn thấy một mình Mạc Nghịch. Cô tưởng lúc đó chỉ có một mình Mạc Nghịch.
“Chào chị.” Biết đây là chị của Mạc Nghịch, trong lòng Thi Phong thoải mái một cách khó hiểu.
Mạc Uyển: “Trông tôi rất trẻ mà, sao lại dùng kính ngữ?”
Thi Phong lắc đầu: “Không già, rất trẻ.”
Mạc Uyển nở nụ cười: “Cô bé, miệng ngọt quá đi. Nhưng, tính tuổi, tôi lớn hơn nhiều. Mạc Nghịch còn lớn hơn em mười mấy tuổi đấy.”
Thi Phong cười đáp: “Đúng vậy.”
Vừa nói xong câu đó, Thi Phong đã bị Mạc Nghịch kéo lên lầu.
***
Lần này Mạc Nghịch đưa Thi Phong vào phòng ngủ của anh. Lúc đóng cửa, tim Thi Phong đập nhanh bất ngờ, cứ như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Mạc Nghịch cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, kéo cô đến bên giường.
Thi Phong ngồi xuống, rút tay ra. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
“Buổi tối hôm kia phát bệnh?” Cô hỏi Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch gật đầu, giơ tay chỉ lên tường.
Thi Phong nhìn theo, thấy rất nhiều vết máu, không khỏi sốt ruột: “Sao lại thế này?”
Mạc Nghịch: “Khi em không ở cạnh.”
Thi Phong hiểu ý: “Là buổi tối hôm kia à?”
Mạc Nghịch ngầm thừa nhận.
“Thuốc bác sĩ cho chắc là còn mà. Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nhất định phải uống thuốc.” Thi Phong dịu dàng khuyên bảo: “Chỉ hỗ trợ tâm lí thì không đủ. Uống thuốc rất quan trọng.”
Mạc Nghịch tiện tay xoắn lấy một lọn tóc của Thi Phong, đưa tới chóp mũi, hít một hơi.
Mùi hoa thoang thoảng, là mùi hương cố hữu trên người cô, từ xoang mũi thấm vào ruột gan, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Dục hỏa đốt người. Giọng nói của Mạc Nghịch trở nên trầm thấp khàn khàn.
Anh nói: “Chỉ hỗ trợ tâm lí quả là không đủ.”
Thi Phong gật đầu, “Đúng vậy, không đủ. Cho nên anh cần ——”
Câu nói kế tiếp, cuối cùng cô cũng không nói ra được. Bởi vì Mạc Nghịch chặn miệng của cô lại.
Phải, dùng miệng của anh chặn miệng của cô lại.
Đầu óc Thi Phong trống rỗng mất phút mới đẩy Mạc Nghịch ra.
Mạc Nghịch hôn nhẹ, lúc chuẩn bị xâm nhập, Thi Phong đã đẩy anh ra.
Thi Phong chạy đến tủ đầu giường rút khăn giấy ra lau miệng.
Trong lúc đó, ánh mắt Mạc Nghịch không dời khỏi môi cô.
Giọng nói càng khàn hơn: “Nhưng chỉ cần em là đủ.” Anh nói, “Thuốc không so được với em.”
Đây chắc chắn là hành động vượt rào nghiêm trọng nhất của Mạc Nghịch với Thi Phong, nhưng Thi Phong không tức giận được.
Cô ném giấy vào thùng rác, sau đó nói với Mạc Nghịch: “Sau này đừng làm vậy nữa, được không.”
Mạc Nghịch gật đầu, “Được.” Thi Phong mỉm cười: “Cảm ơn.”
… Đương nhiên về sau sẽ không như vậy, vì sau này sẽ càng quá đáng hơn.
Nghĩ như vậy, Mạc Nghịch cũng cười ra tiếng. Một lát sau, anh nhắc Thi Phong: “Nhớ xin nghỉ phép.”
Thi Phong: “Vâng?”
Mạc Nghịch: “Chị anh đến chăm Nam Kiêu. Ngày kia chúng ta đi.”
Thi Phong khó hiểu: “Không phải là còn một thời gian nữa sao? Hôm qua anh nói là tháng sau cơ mà?”
Mạc Nghịch dịch người tới gần Thi Phong, nhìn chằm chằm cô.
Thi Phong theo bản năng lui lại, Mạc Nghịch lại tiến về phía trước, cô lại lui. Cuối cùng, cô dựa vào đầu giường, bị Mạc Nghịch ghé sát lên người.
Anh kề bên tai cô, khẽ nói: “Không muốn chờ nữa. Bây giờ xin luôn đi.”