Toàn bộ trọng lượng cơ thể của Mạc Nghịch đều dồn cả lên người Thi Phong khiến cô không thở nổi, cũng không cử động được.
Cô sợ một động tác nhỏ của mình cũng khiến Mạc Nghịch lại phát bệnh lần hai.
Chịu kích thích liên tiếp, chắc chắn đầu óc anh không chịu được.
Cô chỉ có thể đưa tay ra sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về. Dỗ dành anh như dỗ dành một đứa trẻ.
Tóc Mạc Nghịch rất cứng, đâm vào cổ Thi Phong khiến cô vừa ngứa vừa đau.
Thi Phong rụt cổ một chút, nói với Mạc Nghịch: “Chúng ta nằm trở lại rồi đi ngủ thôi. Được chứ?”
Mạc Nghịch ngẩng đầu lên, “Em cởi quần áo rồi mới được ngủ.”
Thi Phong: “Được.”
“Mặc quần áo của anh.” Mạc Nghịch đề xuất yêu cầu mới.
Thi Phong: “Được.”
Thi Phong đứng dậy, đi đến chỗ tủ quần áo lấy cái áo T-shirt mà Mạc Nghịch vừa mới thay ra.
Rồi vào ngay nhà tắm thay nó.
Mạc Nghịch rất cao, áo rất dài, Thi Phong hoàn toàn có thể dùng nó làm váy ngủ được.
Thay xong, cô treo quần áo ngủ của mình vào tủ, đi tới bên giường.
Mạc Nghịch nằm trên giường, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là chân Thi Phong.
T-shirt của anh chỉ đủ dài để che khuất hai cái đùi của cô, đầu gối và cẳng chân của cô lộ ra bên ngoài, khi nhìn lên chỉ thấy T-shirt đủ che cơ thể cô, thùng thà thùng thình.
Cô giống một con mèo, vừa lười nhác vừa quyến rũ.
Thi Phong cởi dép nằm lên giường, T-shirt theo động tác của cô co lên trên một khoảng lớn.
Thi Phong đang định lôi nó xuống, Mạc Nghịch đã đưa tay ra trước.
Anh đặt tay trên đùi cô, vết chai trên lòng bàn tay như có ma lực, lúc lướt qua chỉ để lại chút hơi ấm.
Đại não Thi Phong không kịp phản ứng.
Một phút sau, như bừng tỉnh khỏi mộng cảnh, cô mới kéo chăn che kín người mình.
Thi Phong giả vờ bình tĩnh nói với Mạc Nghịch: “Tôi mệt, ngủ trước đây.”
Mạc Nghịch rụt tay lại, “Ngủ đi.”
Thi Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay lưng về phía Mạc Nghịch, nằm ngủ.
Theo lý thuyết, không nhìn thấy ánh mắt của anh thì sẽ không còn cảm giác bị áp lực nặng nề nữa, nhưng… hơi thở của Mạc Nghịch quá nặng nề.
Trong phòng vô cùng im lặng, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Thường ngày Mạc Nghịch không có thói quen ngủ trưa, hôm nay lúc ngồi máy bay lại hơi mệt, nên vô tình ngủ thiếp đi.
Sau khi anh ngủ, Thi Phong rõ ràng cảm giác áp lực từ sau lưng toả ra không mãnh liệt như vậy nữa.
Cô lén quay đầu nhìn, chắc chắn Mạc Nghịch đã ngủ, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
Lúc này đây, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhanh chưa từng có.
***
Trong căn phòng mờ tối, trên một chiếc giường lớn mềm mại, có một đôi nam nữ nằm trên đó.
Người đàn ông khoác tay lên eo cô gái, cô gái cuộn tròn người, lộ ra chân trái.
Đây là một tư thế của một người thiếu cảm giác an toàn.
Chạng vạng, ánh sáng trong phòng càng mờ hơn.
Cô gái giật nhẹ mình một cái.
…
Ngay giây phút mở mắt, Thi Phong cứ ngỡ mình sẽ không nhìn thấy gì.
Cô đưa tay dụi mắt, cố gắng tìm một tia sáng trong bóng tối.
Tay của Mạc Nghịch còn đặt trên eo cô, Thi Phong cầm tay anh, nhẹ nhàng nhấc nó ra, sau đó ngồi dậy.
Lâu lắm rồi cô chưa ngủ nướng qua buổi trưa.
Khi bị bệnh trầm cảm nặng nhất, ngày nào cô cũng ngủ từ giữa trưa đến chạng vạng, lúc đứng lên nhìn khung cảnh ngoài của sổ, tâm trạng của cô sẽ càng kém hơn.
Thi Phong day day ấn đường, xuống giường.
Cô vừa mới đứng xuống giường, Mạc Nghịch đột nhiên nhào ra ôm chặt hai chân cô.
Thi Phong sợ giật mình, cả người nổi hết da gà.
Mạc Nghịch nằm lỳ trên giường, dựa đầu vào đùi Thi Phong, tóc đâm vào da cô.
“… Mạc Nghịch.” Thi Phong gọi anh, “Nên rời giường.”
Mạc Nghịch không trả lời, cọ chóp mũi vào làn da cô, từ từ động đậy.
Ánh mắt Mạc Nghịch vô cùng thành kính, cứ như một thánh đồ đang làm lễ.
Ánh mắt kia khiến tim Thi Phong đột nhiên đập mạnh, bắt đầu hơi run chân đứng không vững.
“Em thơm quá.” Mạc Nghịch nói.
Thi Phong: “…”
Cô sắp đứng không vững.
Chưa từng có cảm giác như vậy, từng dây thần kinh trong cơ thể như bị truyền điện, tê dại, ngứa ngáy.
“Buổi tối đến chỗ này với anh.” Hơn ba phút sau, Mạc Nghịch mới buông Thi Phong ra.
Thi Phong thở phào nhẹ nhõm một hơn, linh hồn bay xa cuối cùng cũng quay lại cơ thể.
Cô hỏi Mạc Nghịch: “Đi đâu?”
Mạc Nghịch: “Không biết.”
Thi Phong: “Vậy tôi đi thay quần áo đây. Anh cũng mau rời giường đi.”
Thi Phong vào nhà tắm thay quần áo, sau đó rửa mặt.
…
Lúc ra ngoài thì đụng phải Mạc Nghịch đang đứng trước cửa nhà tắm.
Anh chỉ mặc mỗi cái quần lót, Thi Phong nhanh chóng đưa mắt sang chỗ khác.
Thi Phong đưa quần áo cho anh: “T-shirt của anh.”
Mạc Nghịch cầm lấy, còn để T-shirt trước mũi hít hà, anh nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt T-shirt, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ.
“Mùi của em.” Qua một hồi, cuối cùng anh mở to mắt.
Thi Phong: “Không phải còn có chuyện sao, anh mau đi thay quần áo đi.”
Nói xong, cô lách qua chỗ Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch cười đê mê, mặc T-shirt vào.
Hai người đi ra khỏi khách sạn, lập tức có một chiếc xe tới đón.
Tài xế là một người đàn ông mặc tây trang, diện mạo khá tuấn tú.
Anh ta vừa đi tới, tức thì làm nổi bật lên Mạc Nghịch đang mặc bộ đồ thể thao, rất không đứng đắn.
Thi Phong cười lầm bầm lầu bầu: Thì ra nghệ sĩ cũng có bạn. Cô cứ tưởng Mạc Nghịch không thích kết bạn cơ.
Mạc Nghịch kéo Thi Phong lên xe, xe khởi động.
Dọc đường, ba người đều không nói gì, Thi Phong cứ tưởng người mặc âu phục kia là bạn của Mạc Nghịch, sau khi lên xe, cô mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.
Hình như hai người họ căn bản không quen biết nhau.
***
Xe dừng trước cửa một khách sạn. Mạc Nghịch và Thi Phong cùng nhau xuống xe.
Tài xế đi tới, nói: “Ngay bên trong, hai vị vào sẽ tìm thấy ngay. Đã sắp xếp người đến đón hai vị.”
Mạc Nghịch: “Ừ.”
Thi Phong bị Mạc Nghịch kéo vào quán rượu, nhớ tới lời người nọ, Thi Phong luôn cảm thấy có gì đó bất thường.
Thi Phong nói với Mạc Nghịch: “Nếu anh bận việc, tôi sẽ chờ bên ngoài. Tôi đi theo rất vướng víu.”
Mạc Nghịch túm lấy tay cô không buông: “Đến đây vì Nam Kiêu.”
Đầu óc Thi Phong không theo kịp: “… Sao?”
Mạc Nghịch: “Nam Kiêu là con của chúng ta.”
Thi Phong: “Tôi biết.”
Mạc Nghịch: “Đi.”
Thi Phong: “…”
Muốn biết đáp án từ miệng Mạc Nghịch đúng là quá khó khăn.
Thi Phong nghĩ: Về sau cố hết sức tránh đặt câu hỏi với anh.
Quả thật bên trong quả thật có người dẫn đường, chỉ mới bước vào vài bước đã có một người phục vụ chạy đến dẫn đường.
Nơi đến cứ như một hội đấu giá, nhưng nhìn kỹ lại không giống lắm.
Mạc Nghịch kéo Thi Phong ngồi vào vị trí chính giữa hàng ghế thứ nhất.
Tất cả mọi người đều ngồi tại chỗ nhìn bọn họ, Thi Phong không quen với cảm giác này lắm.
Cô nói với Mạc Nghịch: “Tôi muốn đổi chỗ, chỗ này thu hút sự chú ý quá.”
Mạc Nghịch: “Đây là chỗ của anh.”
Thi Phong nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, nhỏ giọng nói: “Ở đây có thể chọn chỗ ngồi phải không.”
Mạc Nghịch nói: “Anh không giống thế. Em cũng vậy.”
Thi Phong bất đắc dĩ, đành phải bỏ ý định này đi, cúi đầu ngồi bên cạnh Mạc Nghịch.
Một lúc sau, có một nữ MC bước ra.
Thi Phong cảm thấy người này hơi quen quen, nhưng lại không nhận ra là đã từng gặp người này ở đâu.
Cô gái kia cầm micro, dáng vẻ tao nhã duyên dáng.
“Vô cùng cảm ơn các vị đã tham gia buổi đấu giá từ thiện hôm nay. Tác phẩm trong buổi từ thiện này sẽ do các vị ngồi đây đấu giá mua về, toàn bộ số tiền thu được sẽ quyên cho gia đình của trẻ bị tự kỉ và những trường giáo dục đặc biệt.”
Nghe xong lời của MC, Thi Phong hơi ngạc nhiên.
Cô nhìn Mạc Nghịch, khẽ hỏi: “Anh mang tranh đến để bán làm từ thiện?”
Mạc Nghịch không trả lời.
Thi Phong tiếp tục nhìn, chờ MC tuyên bố cách hoạt động chương trình.
“Hôm nay chúng ta đã mời người công chứng trong thị trường công chứng Lan Châu đến để công chứng khoản tiền đạt được. Chủ sự hứa: tất cả quá trình quyên tiền đều công khai, tuyệt không bớt xén.”
Sau khi MC nói xong, căn phòng lập tức tràn ngập tiếng vỗ tay.
Thi Phong cũng vỗ tay vài cái. Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
…
Lần đấu giá từ thiện này có rất nhiều tác phẩm của các họa sĩ khác nhau, có mấy cái tên mà Thi Vũ thường xuyên lẩm bẩm.
Thi Phong nhìn một chút, hình như mấy họa sĩ kia đều ở đây.
Ừm, đáng lẽ ra nên cho Thi Vũ đến đây.
MC còn đang giới thiệu tranh của các hoạ sĩ còn lại, Thi Phong đã bắt đầu mất tập trung.
Khác nghề như cách núi, danh tác của danh gia, cô nhìn không hiểu.
“Tác phẩm tiếp theo là của tiên sinh Mạc Nghịch, họa sĩ hiện đại nổi tiếng, bức ‘Sao trời’, hoàn thành năm 2009, tiên sinh Mạc Nghịch đã đoạt được giải thưởng Sáng tác Mĩ thuật Trung Quốc nhờ bức tranh này, hơn nữa được mời trở thành ủy viên hiệp hội Mĩ thuật Trung Quốc.”
Thi Phong luôn biết Mạc Nghịch rất nổi tiếng, nhưng chưa từng biết thành tựu cụ thể của anh là gì, hiện tại nghe MC nói như vậy, Thi Phong rất kinh ngạc.
Cô không ngờ Mạc Nghịch xuất sắc đến như vậy. Cơ cấu hiệp hội Mĩ thuật Trung Quốc, chắc chỉ có lão tiền bối đức cao vọng trọng mới được mời vào thôi.
Có lẽ anh là người trẻ tuổi nhất.
Lúc MC đưa bức tranh kia ra, Thi Phong lập tức sững sờ.
Người trong tranh, cô biết.
Là con trai cô, Mạc Nam Kiêu.
Lúc đó, cậu còn chưa lớn, nhưng ngũ quan không thay đổi quá nhiều.
Thể hiện bằng tranh sơn dầu có thể biểu đạt xúc cảm làn da, nét riêng của nhân vật một cách tốt nhất.
Trong ánh mắt của Mạc Nam Kiêu có rất nhiều sao sáng, rất sáng.
Thi Phong nhìn bức tranh kia từ xa, mắt ươn ướt.
Bây giờ cô có thể chắc chắn, Mạc Nghịch yêu Mạc Nam Kiêu, yêu hơn cô tưởng nhiều.
Nghĩ đến đây, Thi Phong không kìm lòng được nắm tay Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch quay đầu nhìn cô, cô cũng nhìn Mạc Nghịch. Đây là lần đầu tiên Thi Phong nhìn Mạc Nghịch bằng ánh mắt như vậy.
Mạc Nghịch hỏi cô: “Em muốn khóc?”
Thi Phong lắc đầu, nuốt nước mắt, mỉm cười với Mạc Nghịch.
Cô nói: “Cảm ơn anh.”
Mạc Nghịch hỏi: “Cái gì?”
Thi Phong nói: “Cảm ơn anh yêu Nam Kiêu như vậy. Cảm ơn anh đã không buông tay Nam Kiêu.”
Mạc Nghịch nói: “Tất nhiên.”
Bức tranh này của Mạc Nghịch được bán với giá 40 vạn, là bức tranh có giá cao nhất trong lần này.
Những bức khác thường chỉ dừng ở giá 2 vạn đến 5 vạn, danh khí lớn thì 10 vạn, cùng lắm là 15 vạn.
Sau khi bán đấu giá xong, MC tuyên bố kết quả lần này: Lần bán đấu giá này tổng cộng thu về 123 vạn, nửa tháng sau sẽ đưa đến gia đình có trẻ mắc bệnh tự kỉ và trường học dạy trẻ tự kỉ. Mọi thông tin liên quan sẽ được đăng trên web chính thức.
Sau khi kết thúc, Mạc Nghịch bị rất nhiều cô gái trẻ tuổi vây quanh.
Thi Phong bị đẩy sang một bên.
Cô nhìn dáng vẻ cuồng nhiệt của những cô gái kia, không kìm được nhớ đến Thi Vũ ở nhà.
Thì ra, có nhiều người thích Mạc Nghịch như vậy.