Thứ 6, ngày 13 tháng 5 năm 2016.
"Á, đau quá."
Trên chiếc giường trắng rộng lớn, thân ảnh cường tráng liên túc lăn qua lăn
lại. Hai tay anh ôm lấy cái trán, nơi phát ra một thứ ánh sáng khác
thường.
Khuôn mặt của anh tái xanh đi. Ở sau lưng, đôi cánh trắng từ từ, từ từ mở ra, liên tục vỗ vỗ như muốn bay đi.
Cạch...
Cửa mở ra, từ bên ngoài, Vương Lâm, Trần Tùy cùng Thiên Tỉ hoảng hốt chạy
vào. Nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cả ba người nhíu mày. Chuyện gì
vậy?
"Khải Nhi, Khải Nhi, con sao vậy?"
Vương Lâm đau xót nhìn cháu trai hứng chịu cơn đau. Cả người của anh đều là mồ hôi. Tại sao lại có chuyện này?
"Áaaaaaa..."
Tuấn Khải vẫn không ngừng la lên. Đầu anh như bị búa bổ vậy, rất đau. Thực sự rất đau.
"Thiên Thiên, phải làm thế nào đây?"
Vương Lâm hoảng hốt đến mức nước mắt trực trào. Ông chỉ có đứa cháu nội duy
nhất này, anh mà có mệnh hệ gì thì ông làm sao sống nỗi.
"Để con."
Thiên Tỉ gấp rút chạy đến bên giường. Anh dùng tay phải của mình điểm lên trán của Tuấn Khải, nơi ánh sáng màu trắng phát ra.
Ngay lập tức, Tuấn Khải nằm im, cứ như một bức tượng. Không còn thở, không
còn nhúc nhích, không la hét. Thiên Tỉ hài lòng nhìn thành quả của mình.
Anh nhắm mắt lại, đặt hai bàn tay lên lưng Tuấn Khải, lẩm bẩm gì đó. Bỗng
nhiên, có thứ ánh sáng màu đỏ truyền từ tay anh sang người Tuấn Khải.
Chưa đầy 1' sau, Thiên Tỉ buông tay ra, thu hồi lại sức lực của mình. Anh hít một hơi thật mạnh rồi lại thở ra.
"Xong rồi ạ."
Thiên Tỉ mỉm cười.
"Khải Nhi bị sao vậy?"
Vương Lâm vẫn còn bị cảnh tượng lúc nãy dọa cho sợ. Ánh mắt ông không rời khỏi người Tuấn Khải cho dù là nửa giây.
"Nếu con nhớ không lầm thì đây chính là hiện tượng đồng trạng. Tuấn Khải
dường như có thần giao cách cản với ai đó. Khi người bên kia gặp nguy
hiểm gì đó, anh ấy liền bị đau, bị thương như người kia vậy. Ở Quỷ Giới, chuyện này cũng không phải lạ."
Thiên Tỉ phân tích.
Trường hợp này anh đã gặp nhiều. Là một dòng máu hậu duệ, anh đã từng
nghiên cứu qua mục này. Nhưng vẫn chưa biết làm cách nào để tìm ra người bên kia.
"Khải Nhi thực sự có mối liên kết với người khác sao?"
"Vậy là ông đã biết?"
Thiên Tỉ nhíu mày. Từ khi nào, ông nội lại biết những chuyện này chứ? Ngay cả anh còn không rõ cơ mà.
"Có lần ta xuống Quỷ Giới gặp Thiên Vương, ông ấy đã cho ta biết."
Vương Lâm giải thích. Chuyện Tuấn Khải, Thiên Tỉ là quỷ thì chỉ có ông, Trần
Tùy biết mà thôi. Ngoài ra, bất cứ ai cũng không rõ.
"Vì có liên kết với người khác nên Tuấn Khải và người đó sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Cho nên cần phải bảo vệ anh ấy."
Thiên Tỉ lo lắng hướng mắt về phía Tuấn Khải đang say giấc. Rốt cuộc thì anh ở bên kia sợi giây liên kết đây?
-------------------
"Còn đau nữa không?"
Ngồi trên ghế dựa bên giường bệnh trắng muốt, Hàn Viễn Quân ôn nhu hỏi thăm tiểu bánh trôi nhỏ đang nằm trên giường.
Không hiểu sao, lúc nảy khi đi ăn với anh, cậu nhóc Vương Nguyên này lại đột
nhiên bị đau đầu dữ dội. Cậu liên tục lăn qua lăn lại giữa sàn nhà, liên tục kêu đau khiến anh lo lắng không ngớt.
Cũng may, bây giờ đã không sao nữa rồi.
"Không đau nữa. Hì, cảm ơn anh."
Vương Nguyên mỉm cười trấn an.
"Rốt cuộc là tại sao em lại đau?"
Viễn Quân nhíu mày, chuyện này đối với anh quả thật không thể hiểu nổi.
Nhưng với Vương Nguyên thì đã quá quen thuộc. Trước đây, sau khi anh đi, cậu luôn gặp triệu chứng này mà chẳng hề biết lí do.
"Cái này em không biết."
Lại cười. Cậu nhóc này lúc nào cũng có thể cười. Vừa lúc nãy, cậu làm anh
hoảng sợ đến đứng tim, vậy mà giờ này an toàn ngồi ở đây thì liền trở
lại con người trước kia. Vô tư, vô lo.
"Ừ, lần sau phải cẩn thận hơn."
Viễn Quân cẩn thận dặn dò. Lúc anh không có ở đây, không biết đã xảy ra bao
nhiêu chuyện nữa. Anh không còn nắm bắt được cuộc sống của cậu nữa rồi.
Cái gì về cậu, anh cũng không biết.
"Em đói không? Muốn ăn gì?"
Viễn Quân tiếp lời. Anh chăm chú nhìn vào cậu.
"Gì cũng được."
Vương Nguyên trả lời qua loa.
Viễn Quân ừ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn cánh cửa khép lại, Vương
Nguyên mệt mỏi lấy chăn che kín đầu. Nói gì thì nói, đầu cậu vẫn có khá
đau.
-----------------------------
"Hự,..."
"Đại ca, anh tỉnh rồi sao?"
Thiên Tỉ ngồi bên cạnh giường lớn Tuấn Khải đang nằm, thấy anh có phản ứng
liền vui vẻ hẳn lên. Xem ra đúng như anh dự đoán, Tuấn Khải chính là bị
đồng trạng rồi.
Cái này không nằm ngoài tầm kiểm soát
của anh nên chắc chắn Tuấn Khải sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng chỉ là
không thể chữa khỏi hoàn toàn mà thôi.
"Thiên Thiên, anh..."
Tuấn Khải như muốn nói gì đó nhưng đầu anh đau như búa bổ, tuyệt đối không thể nghĩ được gì. Rốt cuộc là anh lại bị làm sao vậy?
"Anh bị đồng trạng phải không?"
Thiên Tỉ ngồi ngã người ra thành ghế, hai tay vòng lại, chân bắt chéo, phong cách ngạo nghễ như Tuấn Khải vậy.
"Đúng."
Tuấn Khải gật đầu. Cái này thì anh đã biết từ lúc anh biết mình là quỷ rồi.
"Ai là người đồng trạng với anh?"
Thiên Tỉ tiếp tục hỏi. Lần này, ánh mắt anh nghiêm túc hẳn lên. Cả người ngồi thẳng dậy.
"Là Roy Wang, người mắc phải lời nguyền của Quỷ Vương."
Tuấn Khải lãnh đạm phun ra từng chữ. Cho đến bây giờ, người tên Roy Wang đó
sống ở đâu anh cũng không hề biết. Nhưng chắc chắn, cậu ta còn sống.
Vì còn sống nên mới có thể liên kết với anh được.
"Roy Wang??? Sao lại là cậu ta chứ?"
"Anh cũng không rõ. Chuyện này là do anh điều tra ra được. Trong huyết mạch
của cậu ta có một dòng nước xanh, dòng nước đó có thể liên kết được với
dòng nước màu trắng của anh."
Tuấn Khải từ từ giải thích.
Về phần vì sao anh biết chuyện này thì có lẽ là nên cảm ơn Thiên Vương.
Những gì về cậu ta, ông đều cho anh biết hết. Chỉ có điều, cha mẹ cậu ta là ai? Cậu ta tên thật là gì? Ông ấy chưa nói nửa lời.
"Nước xanh? Là thủy thiên?"
"Có lẽ vậy."
Tuấn Khải gật đầu.
Nhắc đến dòng nước màu xanh, trong đầu anh lại hiện lên một hình ảnh nào đó. Là đoạn kí ức anh cùng Vương Nguyên đến chỗ bà ngoại của anh để ăn tiểu long bao.
Đúng... Trên cổ tay Vương Nguyên chính là phát ra thứ ánh sáng màu xanh đó. Lẽ nào...
Không thể, Nguyên Tử ở trần gian, cái gì cũng không biết. Làm sao có thể là
kẻ đó chứ. Không thể nào. Là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Đại ca, anh nghĩ ra gì rồi sao?"
Từ nhỏ cùng Tuấn Khải lớn lên, chỉ cần nhìn qua nét mặt là anh biết Tuấn
Khải đang nghĩ gì. Chắc chắn anh ấy đang liên tưởng đến một người nào
đó. Có liên quan đến dòng nước xanh.
"Không có gì. Hôm nay làm phiền em rồi. Mau về nhà đi. Nam Nam đã về nước thì cũng nên dắt em ấy đi chơi nhiều hơn."
Tuấn Khải xua đuổi. Về chuyện Vương Nguyên, anh không chắc chắn, nhưng cũng
không phủ nhận. Trước khi biết được sự thật, anh sẽ không nói cho bất cứ ai về việc này.
Hy vọng... Chỉ hy vọng Vương Nguyên không phải là người đó. Không phải là người mà cả thế giới Quỷ đang truy lùng để tiêu diệt.
"Được. Vậy anh nghỉ ngơi đi. Em về trước. Có chuyện gì cần nhờ em thì cứ alo."
Nói xong, không đợi Tuấn Khai ú ớ gì thêm, anh liền nhanh chóng rời khỏi Vương Gia. Nhưng không về nhà mà lại đến một nơi khác.
Trong một cái hẻm nhỏ, thứ ánh sáng màu đỏ phát ra như ánh hào quang. Nhưng rồi lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Bước chân ngày một dồn dập hơn. Đi hết dãy hành lang trong một tòa nhà đen
rộng lớn, Dịch Dương Thiên Tỉ cuối cùng cũng đã tìm đến được nơi cần
tìm.
Căn phòng có hai chữ 'Thiên Vương' hiện ra trước
mắt anh. Anh gấp tốc đưa tay lên gõ. Không làm cho mình chậm chạp dù chỉ một giây.
"Vào đi."
Nghe được hai
chữ này, Thiên Tỉ nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Bên trong căn phòng tối
như mực. Nếu không nhờ ánh trăng chiếu sáng ngoài cửa sổ thì anh chẳng
hề nhìn thấy bóng dáng Thiên Vương nữa.
Ông ngồi trên ghế xoay trước bàn làm việc. Có vẻ như đang xem tài liệu gì đó quan trọng lắm.
"Con đến có việc gì sao?"
Chẳng nhìn anh dù chỉ một cái, Thiên Vương chậm rãi lật trang kế tiếp.
"Thưa Thiên Vương, chuyện về người bên kia đồng trạng với Bảo Vương Karry là ai có phải người đã biết?"
Nghe anh hỏi câu này, mọi động tác của Thiên Vương đều dừng lại. Ông gấp tài liệu rồi đặt lên bàn, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn anh dò xét.
Thằng bé này đã biết gì sao?
"Đúng. Vậy thì sao?"
Thiên Vương nhàn nhạt trả lời như đang nói chuyện với một đứa trẻ.
"Người đó là Roy Wang mà ngài đã từng nói?"
"Đúng vậy. Chính là Roy, đứa trẻ đã mắc phải lời nguyền."
Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Thiên Vương bỗng nhiên chùn xuống. Trên đáy
mắt hiện lên hàng ngàn tia đau khổ. Dương như, cái tên này đã gợi lên
một quá khứ nào đó của ông. Một quá khứ buồn.
"Cậu ta bây giờ ra sao, ngài có biết không?"
Thử thăm dò người đàn ông trước mặt, anh chắc chắn ông biết được chuyện gì
đó mà còn giấu mọi người. Từ khi cùng Karry nói chuyện, anh đã có liên
tưởng đến việc này. Cũng không phải là không thể.
Thiên Vương lạnh lẽo nhìn Jackson, chuyện này ông không muốn anh tham gia
vào. Càng không muốn anh chú tâm đến để rồi đi tìm người đó.
"Chuyện này con không nên bận tâm. Đừng nghĩ quá nhiều về người đó. Đối với con có lợi chứ không hại."
HẾT CHƯƠNG 22
-> Tất cả đều là hư cấu, đều là do trí tưởng tượng phong phú của Nhi mà
ra, không có bất cứ ác ý nào hết. Mong đọc giả không nên tin lấy.
-> Vì là truyện nên gia cảnh, địa vj, thân phận, đặc biệt là giới tính..
đều không phải sự thật. Nhi không có ý xúc phạm đến một cá nhân hay cơ
sỡ nào. Đặc biệt là ba chàng trai TFBOYS thân yêu và Lưu Chí Hoành.
-> Ngàn vạn lần xin lỗi Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ, Chí Hoành. Để
viết về người thân của các em đều mất đi như vậy, Nhi Nhi không đành
lòng.
Nếu như loại truyện này có vô tình được sự chú ý của các em, mong các em bỏ qua. Hãy xem như đây là một bộ phim, một
kịch bảo hư cấu được dựng lên mà thôi. Đừng quá bận tâm.
Nhi Nhi không có ác ý đối với các em. Nhi là một TDT, yêu thương các em vô bờ bến.
-> Hy vọng cộng đồng TDT hiểu được. Chỉ là một CÂU TRUYỆN. Ủng hộ Nhi nhé. Moa~