Nụ Hôn Của Quỷ (Version Tfboys)

Chương 19: Chương 19: Karry - Vương Tuấn Khải




Tiếng nói thiếu niên - 2015

Thứ 7, ngày 16 tháng 4 năm 2016

Cạch...Cạch...Cạch...

Tiếng bước chân ngày một dồn dập hơn. Không gian tĩnh lặng cũng vì đó mà bị phá tan. Bóng tối dường như bao trùm tất cả.

Trên ghế xoay bọc da đen, người đàn ông quyền lực trầm ngâm nhìn mông lung bên ngoài. Ánh mắt ông sâu thẳm khiến người ta có cảm giác không thể nắm bắt được. Cả người ông toát ra một loại hàn khí bức người.

"Thiên Vương, Bảo Vương đã đến."

Từ bên ngoài cánh cửa sắt chắc chắn, một tiếng nói được truyền vào đánh thức ông khỏi những suy nghĩ của riêng mình.

"Cho vào."

Sau khi hai từ đó được phát ra, cánh cửa sắt kêu một tiếng lớn rồi từ từ chuyển động. Một thân hình cường tráng, cao lãnh bước vào. Trên người anh chàng mang một đôi cánh trắng to lớn.

"Karry tham kiến Thiên Vương. Thiên Vương vạn thọ."

Bảo Vương Karry nhìn thấy ông liền vội vàng hành lễ. Anh lạnh lùng nhìn người trước mặt mình. Lâu rồi không gặp, Thiên Vương có vẻ ốm yếu hơn hẳn. Khuôn mặt đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn hơn trước.

"Được rồi. Con đừng quá đa lễ."

Thiên Vương yêu chiều nhìn anh. Anh vẫn chẳng khác là bao. Vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Xem ra lão Vương đối xử với anh không tệ.

"Thiên Vương, người gọi con về là có chuyện gì sao?"

Karry chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế salon dài cách đó không xa. Thiên Vương cũng từ từ ngồi xuống đối diện anh. Hai người, một già một trẻ cứ lẳng lặng nhìn nhau cho đến khi, Thiên Vương lên tiếng trả lời.

"Ta chỉ muốn hỏi thăm xem tình hình của con thôi. Thế nào? Việc tìm ra kẻ phản bội có quá khó khăn không?"

Giọng nói yêu thương, cùng với ánh mắt cưng chiều của Thiên Vương khiến hai tên cận vệ ngạc nhiên đến mức muốn chạy đến gần ông để xem đó có phải là sự thật không.

Không phải nói quá nhưng Thiên Vương thực sự là một ác ma tàn ác. Đứng trước những quyết định, ông luôn luôn dứt khoát, tàn nhẫn. Mọi người thường nói ông không có nhân tính. Đúng, ông không có nhân tính thật. Nhưng vẫn có ngoại lệ. Karry chính là ngoại lệ đó.

Tất cả những gì tốt đẹp nhất, ngọt ngào nhất, ông đều dành cho anh và Jackson. Hai người này chẳng khác gì là thân thể của ông. Mãi mãi không thể tách rời.

Ngay từ nhỏ, khi nghe thấy Karry và Jackson cùng nhau gọi ông một tiếng 'cha', ông đã vui mừng đến rơi nước mắt. Đó có lẽ là sự kiện trọng đại nhất trong thế giới quỷ này.

"Mọi việc vẫn ổn. Con vẫn đang trong quá trình tìm kiếm. Sẽ rất nhanh tìm ra kẻ đó. Nhưng thưa Thiên Vương..."

"Ta thích con gọi ta là cha."

Thiên Vương ngay lập tức ngắt lời anh. Nuôi anh từ lúc anh lọt lòng mẹ cho đến giờ, ông hiểu rất rõ tính anh. Công ra công, tư ra tư. Những lúc bàn công việc, chưa bao giờ anh xem ông là một người thân của mình. Mặc dù ông và anh chẳng có một chút quan hệ gì.

Anh là người của dòng tộc Băng Thiên Wang, còn ông lại là Thủy Thiên Wang, hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau.

"Thưa cha, có cách nào nhận dạng kẻ đó không ạ?"

Karry gật đầu. Anh chậm rãi hỏi. Ánh mắt cương nghị, kính nể nhìn ông.

"Có... Người đó thuộc dòng Thủy Thiên Wang nên có một thứ ánh sáng như dòng nước ở mạch máu trên cổ tay trái."

"Ánh sáng?"

Nghe đến đây, Karry nhíu mày. Anh như nhớ ra điều gì đó.

"Việc này xem ra hơi khó."

Thiên Vương mỉm cười. Chỉ có khi ở với anh ông mới có thể cười một cách tự nhiên như vậy.

"Ta nghĩ con có thể làm được. Hơn nữa, thằng nhóc ấy đang ở Thành S. Con đến đó là được."

"Con đã hiểu. Cảm ơn người."

Karry mỉm cười cúi đầu.

Nhìn thấy nụ cười của anh, Thiên Vương hơi ngẩn người. Anh có thể cười sao? Nụ cười mà ông từ lâu đã không còn thấy nữa.

Anh xoay người rời đi. Ngay lúc bàn tay anh nắm vào tay cầm của cánh cửa. Anh nghe thấy tiếng gọi.

"Tuấn Khải!"

Thiên Vương đau lòng kêu lên.

Anh khựng lại, không có xoay người về phía ông. Chỉ xót xa nói: "Con không phải là Vương Tuấn Khải. Còn là Karry, Bảo Vương của loài Evil."

Nói xong, anh không thèm nhìn lấy ông một lần nào nữa. Lẳng lặng biến mất khỏi thế giới loài Quỷ.

Thiên Vương đau lòng dõi theo anh cho đến khi anh vụt mất. Ông thì thầm: "Dù thế nào đi nữa. Con vẫn là Vương Tuấn Khải. Con là người, không phải Qủy. Là ta có lỗi với con. Có lỗi với dòng tộc Vương Gia. Có lỗi với Vương Lâm."

..................

Rầm...

"Vương Tuấn Khải, mau dậy cho ta."

Màn đánh thức quen thuộc vẫn ngày ngày diễn ra. Trên giường trắng rộng lớn, chàng trai uể oải kéo mền chùm đầu lại. Cố gắng không để cho những âm thanh ấy lọt vào tai.

"Ta cho con ba giây. Con không dậy liền biết tay ta."

Vương đại lão gia lắc đầu ngán ngẩm nhìn cháu trai bảo bối. Thằng nhóc này ngang bước có thừa. Thật khó dạy bảo. Cái gì ông cũng có thể giúp anh cải thiện, thay đổi. Duy nhất việc ngủ nướng, ông xin bó tay.

"1....

2...

3...

Quản gia Trần, mau lấy đạo cụ ra đây cho ta."

Đếm đến ba, Tuấn Khải vẫn không hề nhúc nhích, ông liền quay sang Trần Tùy, phân phó.

Đứng bên cạnh ông xem màn kịch quen thuộc đến phát ngán, Trần Tùy nghe ông ra lệnh lấy đạo cụ liền phấn khởi hơn hẳn. Anh liền ngay tức khắc rời đi. Vừa bước đến cửa thì bị tiếng hét của Tuấn Khải kéo lại.

"Không cần. Không cần. Con dậy là được chứ gì. Ông thật phiền phức."

Tuấn Khải nhíu mày, ngay tức khắc ngồi dậy, nhăn nhó nhìn Vương đại lão gia. Tuy vậy nhưng anh vẫn không hề có ý định bước xuống giường.

"Trần Tùy, mau giúp đại thiếu thay quần áo rồi đi học. Hạ Phượng, chuẩn bị đồ ăn sáng."

Vương Lâm phân phó công việc cho từng người. Tuấn Khải nghe ông nói liền chịu không nổi lên tiếng phản bác.

"Con không muốn đi học. Với lại, con lớn rồi, không cần chú Trần giúp thay quần áo. Thật mất mặt."

"Con còn biết mất mặt đấy. Con xem, là ai đến."

Nói xong, Vương đại lão gia cùng với Trần Tùy và Hạ Phượng nhìn về phía một góc ở trong phòng. Tuấn Khải thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo.

"Vư..ơng...Vương Nguyên???"

Thấy cậu, anh ngạc nhiên đến mức lắp ba lắp bắp. Vương Nguyên không nói gì, chỉ nhìn anh mỉm cười.

"Sao...Sao cậu lại ở đây? Cậu đến từ lúc nào?"

Tuấn Khải nhíu mày, khó chịu hỏi. Bỗng nhiên, anh đưa mắt nhìn về phía kẻ chủ mưu là Vương đại lão gia và Trần Tùy. Chắc chắn là bọn họ.

"Ấy ấy... Không phải ta."

"Chú không có liên quan đến vụ này."

Trần Tùy cùng Vương Lâm thức thời lắc đầu, chối tội.

"Là tôi tự đến. Thiên Tỷ nhờ tôi đến gọi anh dậy đi học."

Vương Nguyên kịp thời giải vây cho hai người bọn họ.

Ngay lúc này, Tuấn Khải thực sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Thật là mất mặt. Anh thế này mà lại bị Vương Nguyên thấy được cái bản tính ngủ nướng của mình.

"Được rồi. Mọi người xuống nhà dưới đi. Con cần thay quần áo."

Tuấn Khải lấy lại vẻ cao ngạo thường ngày, trầm giọng ra lệnh.

Chưa đầy 15' sau, anh nhanh chân bước xuống nhà. Nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi nói chuyện cùng với ông nội một cách nghiêm túc, anh đâm ra lo lắng. Không biết ông nội có làm gì cậu không nữa.

"Khải Nhi, con xuống rồi. Mau đi học."

Vương Lâm cưng chiều mỉm cười.

"Vâng. Con đi đây ạ. Tạm biệt ông nội."

Tuấn Khải đi đến hôn ông một cái. Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn anh. Tuấn Khải lạnh lùng lại có thể làm những cử chỉ này sao? Thật khó tin.

Đùa chứ, từ nhỏ anh đã luôn tạm biệt ông nội bằng cách này nên thành ra quen. Lúc nào cũng như vậy. Trần Tùy và những người trong nhà không mấy ngạc nhiên nhưng Vương Nguyên thì khác.

"Được rồi. Con đi đi."

"Đi thôi."

Tuấn Khải quay sang Vương Nguyên, ra lệnh.

"Xin phép Vương lão tướng quân."

Vương Nguyên lễ phép cúi đầu chào Vương Lâm một cái rồi cùng Khải rời đi.

Hôm nay, Tuấn Khải không đi xe như mọi ngày nữa. Anh cùng Vương Nguyên bước đều trên con đường trải đầy lá vàng. Không khí rơi vào im lặng.

Không chịu nổi cái không khí không mấy thoải mái này, Tuấn Khải chậm chạp lên tiếng:

"Nguyên Tử, ông nội tôi đã nói gì với em?"

Vương Nguyên lắc đầu: "Không có gì."

"Ừ."

Có lẽ Vương Nguyễn không muốn trả lời anh. Vậy thì anh cũng không nên không biết thức thời mà hỏi nữa.

"Mà...Anh đừng gọi tôi là Nguyên Tử. Nghe như tên ngốc ấy."

"Tôi cứ thích vậy đó. Tôi thích gọi em là Nguyên Tử hơn. Sau này, bất cứ ai cũng không được phép gọi em bằng cái tên này. Đây là đặc quyền của riêng tôi."

Cái bản tính bá đạo trời cho của Tuấn Khải lại vùng lên.

"Cái gì mà đặc quyền của anh chứ? Tôi không cho phép."

"Không cho cũng phải cho. Em không được phép làm trái ý tôi."

Nghe đến câu sau, Vương Nguyên bất giác rùng mình. Có lẽ cái nỗi ám ảnh về anh quá nhiều. Anh cứ như vậy thực làm cậu sợ anh.

"Không nói nhiều nữa. Nguyên Tử là Nguyên Tử. Nguyên Tử là của một mình Vương Tuấn Khải tôi."

Không nhiều lời, không dài dòng, Tuấn Khải thẳng thừng tuyên bố.

Anh không hiểu nổi tại sao mình lại nói câu này nữa.Cứ như chủ đặt chủ quyền của mình lên người cậu ấy. Cứ như cậu là của riêng anh. Nhưng anh không hề phủ nhận, cái cảm giác độc chiếm riêng cậu quả thực rất tuyệt.

Vương Nguyên nhíu mày. Tại sao lại có con người bá đạo như vậy chứ. Thôi,... Mặc kệ anh, anh muốn làm gì thì làm. Cậu cũng chẳng thèm để ý. Có lẽ sau này, khi gặp một người con gái khác, anh sẽ quên một 'tiểu đệ' như cậu thôi.

Con gái khác? Tiểu đệ? Tại sao khi nhắc đến hai tiếng này lòng cậu lại có cảm giác đắng đến như vậy? Cậu không muốn anh có bạn gái sao? Cậu không muốn anh xem cậu là tiểu đệ sao?

Cậu thực không hiểu nổi chính mình nữa. Từ ngày gặp anh, cậu đã không có năng lực điều khiển trái tim mình nữa rồi.

HẾT CHƯƠNG 11


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.