Ngày 13 tháng 3 năm 2014,phát hành MV Magic Castle.( Lâu đài phép thuật)
Thứ bảy,Ngày 18 tháng 7 năm 2015.
Trong một căn phòng tối tăm,người đàn ông đầy quyền lực ngạo nghễ ngồi trên
ghế lớn.Ánh mắt lãnh băng nhìn người trước mặt.Hai tay ông nắm chặt
lại.Cả người tỏa ra một hàn khí khiến người khác run sợ.Ông nhàn nhạt
lên tiếng:
"Karry thế nào rồi???"
"Thưa Thiên Vương,Bảo Vương Karry vẫn ổn.Nhưng...Tính cách của Bảo Vương vẫn
không thay đổi.Xem ra lần này sẽ rất khó khăn cho Bảo Vương thự hiện
nhiệm vụ."
Tên thuôc hạ cúi đầu,cẩn trọng bẩm báo về tình hình của Karry.
"Thằng bé này lúc nào cũng vậy.Cái tính kiêu ngạo,khinh người ăn sâu trong máu nó rồi."
Thiên Vương lắc đầu.Chính cái tính cách này mà Karry luôn bị người khác hạ gục một cách dễ dàng.
"Thiên Vương,..Ngày tính sao với Bảo Vương đây???"
Nghe câu hỏi của tên thuộc hạ,Thiên Vương nhăn trán lại.Ánh mắt mông lung
nhìn về phía tấm hính treo trên tường.Thu ánh mắt của mình lại,ông nói:
"Hãy để Karry tự lực cánh sinh.Để cho số phận đinh đoạt thằng nhóc.Nếu Karry dễ dàng bị hạ gục thì thật không xứng đáng làm Bảo Vương của loài Qủy
Evil."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả.Ngươi hãy đi thu hồi tất cả những ám vệ đang bảo vệ Karry đi."
Thiên Vương lạnh lùng ra lệnh.Ông nhất định sẽ để Karry học cách có trách
nhiệm với bản thân mình.Sẽ để anh có cơ hội học tập,khám phá cuộc sống
bên ngoài mà không có sự che chở của ông.
"Tuân lệnh.Thuộc hạ sẽ đi tiến hành ngay."
Nói xong,tên thuộc hạ lui ra ngoài.Trong phòng tối chỉ còn lại một mình
Thiên Vương.Ông lấy trong học bàn ra một tấm hình.Đó là một cô gái rất
đẹp với đôi mắt to tròn,đôi môi mọng đỏ và đôi cánh trắng làm bằng lông
vũ.
Không còn là ánh mắt lạnh lùng,uy nghiêm như
thường ngày nữa.Thay vào đó là một nỗi buồn,một sự yêu thương và nhớ
nhung gì đó.Thiên Vương đưa tay,xoa xoa khuôn mặt người phụ nữ rồi khẽ
thì thầm:
"Anh nhất định sẽ tìm ra con chúng ta."
Lớp học 12-2 nhộn nhịp hẳn lên khi nghe tin Đại Ca Vương Tuấn Khải trở
về.Với thành tích cùng gia thế vượt trội,Khải luôn là tâm điểm chú ý của các lão sư và học sinh trong trường.
Hơn nữa,anh còn
chính là người đại diện cho cái đẹp.Sở hữu một vẻ đẹp hoàn mĩ,anh hoàn
toàn có thể so sánh ngang với ca sĩ,người mãi nổi tiếng.Đó cũng là một
phần lý do khiến anh trở nên kiêu ngạo và hóng hách như bây giờ.
Tuấn Khải cùng Thiên Tỷ nhàn nhạt bước vào lớp.Những ánh mắt của các học
sinh vẫn không ngừng dõi theo anh.Không thèm chào cô giáo và mọi gười
lấy một câu,anh từ từ đi về phía bàn cuối đang bỏ trống rồi ngồi xuống.
Anh là vậy...Không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác,không bao giờ
nghe lời ai ngoại trừ ông nội đại nhân.Thấy những ánh mắt vẫn không có ý định rời đi,anh lạnh lùng nói:
"Nhìn đủ chưa.Còn cô,mau bắt đầu học đi."
Hai tay đút vào túi quần,cả người dựa ra thành ghế.Ánh mắt hờ hững khép
lại.Mái tóc nâu rũ xuống,che đi cái trán cao cùng với mày đẹp.Nữ sinh
nhìn thấy những biểu hiện của anh thì không khỏi động lòng.
"Được...Được rồi..."
Cô giáo gật đầu,lắp bắp trả lời.Cô chính là đang sợ hãi.Vì sao ư???Chính
là vì gia thế cao quý cùng với thành tích học tập thiên tài của anh.Đắc
tội với anh chính là đắc tội với tử thân.Vương Lâm yêu thương anh như
vậy,nhất định sẽ không tha cho kẻ đụng vào anh.Tốt nhất đừng đụng đến
người của dòng tộc Vương Gia nếu còn muốn tồn tại trên đời.
Nghĩ đến đây,cô gaiso vội vàng bắt đầu tiết học theo lời của đại thiếu.
"Thưa cô cho em vào lớp."
Những lời giảng của cô giáo liền bị cắt đứt khi giọng nói đầy ngọt ngào của
Vương Nguyên vang lên.Cả lớp đưa mắt về phía cửa lớp,nơi lớp trưởng
gương mẫu đang đứng.
"Nguyên Nguyên sao???Sao bây giờ em mới vào lớp???"
Cô giáo ngạc nhiên nhìn cậu học trò mà cô yêu thương nhất.
"Dạ em xin lỗi.Em đến muộn."
Nguyên Nguyên cúi đầu,e ngại trả lời.
Ở cuối lớp,Tuấn Khải giương đôi mắt lạnh lùng lên nhìn Vương Nguyên.Đôi tay vẫn mân mê cái ipad mới.
"Được rồi,em vào lớp đi."
Nhận được sự cho phép của cô,Nguyên Nguyên ung dung bước về phía chỗ ngồi.Đột nhiên,cậu hơi khựng lại,nhíu mày nhìn Tuấn Khải.
"Này...Đây là chỗ của tôi mà."
Nguyên Nguyên đặt tay lên bàn,nhìn chằm chằm vào mặt Khải.
Không thèm để ý đến cậu lớp trưởng đáng kính,Tuấn Khải vẫn lướt ipad vờ như không biết đến sự tồn tại của Nguyên Nguyên.
"Này...Tôi đang nói chuyện với cậu đó."
Nguyên Nguyên giựt lấy chiếc ipad trên tay Khải,trợn mắt quát lớn.
Khải từ từ ngước mắt lên.Dùng tất cả sự lạnh lùng,tàn nhẫn 18 năm tích lũy
ra nhìn Nguyên Nguyên.Anh nhẹ nhàng đứng dậy.Với chiều cao vượt
trội,Khải hơn hẳn Nguyên một cái đầu.Cả người anh toát ra một mùi nguy
hiểm nồng nặc.Anh chẫm rãi nhấn mạnh hai từ:
"Muốn gì???"
Người Nguyên Nguyên run lên từng đợt.Đây là lần đầu tiên,cậu sợ hãi đến như
vậy.Khải quả thật không phải là người bình thường.Hàn khí trong người
anh đều khiến người khác khôn rét mà run.
"Tôi...Tôi...Anh đang ngồi chỗ của tôi đấy."
Nguyên Nguyên sợ hãi đến mức lắp ba lắp bắp,cậu nói:
"Đại ca,...Thôi...Anh qua bàn em ngồi cùng em cũng được mà."
Thấy tình hình khá căng thẳng,Thiên Thiển ngồi bàn trên liền quay xuống đề nghị.
"Anh không thích."
Khải vẫn không rời mắt khỏi Nguyên,hờ hững nói.
"Vậy...Hay để Nguyên ngồi cùng anh nhé!!!"
Thiên Thiên đề nghị.
"Gì???"
Nguyên trợn tròn hai mắt,hét lên.
"Được rồi.Ngồi đi."
Khải nhếch mép gian sảo.Thu lại ánh mắt đầy đáng sợ của mình,anh nói.
Nguyên Nguyên có hơi chút ngạc nhiên,cậu khựng lại trong giây lát rồi đi vào chỗ ngồi.
"Trả cậu."
Nguyên Nguyên đưa chiếc ipad ra trước mặt Khải,nhẹ nhàng nói.
"Vứt đi."
Khải lạnh lùng ra lệnh rồi úp mặt xuống bàn.Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn
KhảiAnh là đang nói cậu vứt chiếc ipad đi sao.Loại này mới sản xuất và
đang rất hot nha.Không dễ gì mua được.Vậy mà...Haizz...Đúng là đại thiếu gia,làm gì cũng phung phí.
"Thiên Tỷ,...Cái này phải làm sao???"
Nguyên Nguyên đưa tay khều khều Thiên Thiên rồi đưa trước ipad ra và hỏi.
"Nghe theo Khải,vứt nó đi.Đừng làm trái lời anh ấy."
Thiên Thiên thì thầm.
"Tại sao lại phải vứt chứ???"
Nguyên thắc mắc hỏi.
"Anh ấy không thích ai chạm vào đồ của anh ấy đâu.Tốt nhất cậu nên tránh xa đại ca ra."
Thiên Thiên cảnh cáo.Nói xong,cậu quay lên tiếp tục chăm chú học bài.Nguyên
thì quăng chiếc ipad vào trong sọt rác rồi quay sang nhìn Khải đang nằm
bên cạnh.
Cứ như vậy,2 tiết học nhanh chóng trôi
qua.Vừa nghe thấy tiếng chuông,Khải liền kéo tay Thiên đi ra ngoài.Đến
một chỗ khuất tầm nhìn,Khải cảnh giác nói:
"Thiên Tỷ,em nói cho anh biết thông tin về Vương Nguyên đi."
Tuấn Khải ngạo nghễ dựa người vào tường,hai tay vòng lại với nhau.Anh mắt tùy tiện nhìn lên người Thiên.
"Sao anh lại muốn biết về cậu ấy???...Đại ca à,...Anh tha cho Nguyên đi,cậu
ấy là vậy đấy.Thẳng thắn lắm.Hơn nữa,cậu ấy cũng không làm hại đến anh
mà."
Thiên Thiên không hiểu ý của Khải liền sợ hãi thay Nguyên cầu xin.
"Ai nói anh sẽ trừng phạt cậu ta.Anh chỉ thấy cậu ta khá thú vị,muốn tìm hiểu thử xem mà thôi."
Khải cười gian sảo,ánh mắt anh lộ lên một tia hứng thú.Nguyên Nguyên là
người đầu tiên mang lại cho anh cảm giác này.Rất sáng khoái a.
"Ồ...Được rồi,em nói.Nguyên Nguyên tên là Vương Nguyên,17 tuổi.Sinh ngày 8 tháng
11.Ba Vương Hào là chủ tịch của một chi nhánh thuộc tập đoàn Vương
Thị.Mẹ là Hoàng Bảo Vy.Đã qua đời cách đây 10 năm.Hiện đang sống với ba
và mẹ kế ở ngôi biệt thự số 06 đường X thành phố S."
Thiên Thiên dõng dạc báo cáo.
"Còn gì nữa???"
"À...Ba Vương Nguyên thường hay đi công tác nên cậu ấy phải ở với mẹ kế.Bà ta
là một người đanh đá,chua ngoa.Lúc Vương Nguyên còn nhỏ thì thường xuyên đánh đập,ăn hiếp cậu ấy.Hai năm trước,Nguyên suýt chết vì bị bà ấy đẩy
xuống sông trong lúc đi dã ngoại."
Thiên Thiên e ngại báo cáo tiếp.
"Được rồi.Tốt lắm.Cảm ơn em."
Tuấn Khải gật đầu,nhẹ nhàng cười nhìn Thiên.
"Vào lớp thôi."
Nói xong,Khải bước đi trước,Thiên Thiên theo sau.
Nhìn thấy Khải vào,Vương Nguyên vội vàng tránh né anh.Cậu chăm chú đọc quyển sách toán nâng cao.Lâu lâu lại quay sang liếc nhìn anh.
Giờ ra về,Khải cùng Thiên nhanh chóng lên xe rồi phóng vụt đến biệt thự Dịch Gia rồi quay về Vương Gia.
Ở đại sảnh,lão gia gia đã ngồi đợi sẳn.Thấy cháu trai báu vật của mình,ông vui vẻ đứng lên rồi nói:
"Thế nào???Học có vui không???"
"Chào ông nội.Ông nghĩ sao???"
Tuấn Khải cúi đầu,lễ phép chào ông nội đại nhân rồi ngồi xuống trên ghế lớn.Nhún vai hỏi lại.
"Ta chắc là con cảm thấy vui."
Vương Lâm nhìn tiểu tử ranh,suy đoán.
"Tại sao ông lại nghĩ vậy???"
Khải hờ hững nhíu mày.Cả người ngã ra ghế sô pha,hỏi tiếp.
"Bởi vì...Nếu con không vui thì ta và con sẽ không nói chuyện như thế này."
Vương Lâm cười nhẹ,ranh mãnh trả lời.
"Đúng thật chỉ có lão đại mới hiểu con."
Tuấn Khải vui vẻ cười.Anh chạy đến ôm lấy ông nội đáng kính.Không còn là một Tuấn Khải lạnh lùng,kiêu ngạo thường ngày nữa.Thay vào đó là một cậu bé 18 tuổi đầy vui vẻ,hạnh phúc.
"Thế nào mà đại ca hôm nay lại có thể ôm ta như vậy chứ???"
Vương Lâm buông đứa cháu trai ra,trêu chọc.
"Hừ...Con tại sao lại không thể ôm ông chứ???"
Tuấn Khải cầm lấy trái táo,cắn một miếng rồi nói.
"Được rồi.Con lên thay quần áo đi.Chúng ta cùng đến bar chơi."
Vương Lâm xua xua tay rồi nói.Ánh mắt vẫn không rời khỏi đứa cháu báu vật cho dù là nửa giây.
"Thôi...Hôm nay con không đi đâu."
Tuấn Khải lắc đầu.Vương Lâm ngạc nhiên trợn tròn hai mắt nhìn cháu trai.Thế
nào mà hôm nay Tuấn Khải bảo bối của ông lại có thể từ chối nhỉ???
Từ xưa đến này,thứ mà đại ca nhà ông thích nhất không phải là đi chơi
sao???Tuấn Khải có thể bất chấp tất cả,kể cả việc làm trái lời ông chỉ
để đi đến bar thôi.Vậy mà...Bảo bối của ông hôm nay thật lạ.
Đột nhiên,mắt Vương Lâm lóe lên một tia sáng.Ông quay sang nhìn chằm chằm
vào Tuấn Khải như sợ anh đi mất.Mặt ông móe mó lại trông đến tức
cười,ông nghẹn ngào nói:
"Đại ca,...Lẽ nào cháu bị bệnh nang y sao???"
Tuấn Khải đang uống nước nghe câu hỏi của lão đại liền phụt ra hết.Cái gì mà bị bệnh nang y chứ???Anh đây khỏe mạnh hơn người nhé.Ông nội đại nhân
lại đang suy diễn gì nữa đây???
"Ông nói gì vậy???"
"Tuấn Khải,..Có phải con sắp chết rồi không???Chỉ có những người sắp chết mới hành động kì lạ như vậy."
Vương Lâm vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt.Cháu trai bảo bối của ông thế nào lại thành ra như vậy chứ???
"Hahahahaha....Lão đại...Ông suy diễn quá rồi."
Tuấn Khải nhìn biểu hiện thái quá của lão gia gia liền không nhịn được mà cười lớn.
Cốc...
Một cái cốc thật mạnh hạ ngay trên đầu Khải.Ông nội méo mó nhìn Khải.
"Cháu cười cái gì???Vậy làm sao lại không đi bar chơi???Chẳng phải trước đây chấu vẫn thích đi bar sao???"
"Hahahaha....Cháu có việc nên không đi được.Lão đại ạ,...Ông hôm nay thật hài nha.Lại còn cái gì mà nang y rồi sắp chết nữa chứ.Ông thật có khiếu suy diễn lung
tung a.Hahahaha..."
Tuấn Khải vẫn không ngừng cười
khiến khuôn mắt sớm đã méo mó của Vương lâm càng thêm thê thảm hơn.Bị
cháu trai bảo bối sỉ nhục như vậy thiệt là mất mặt nha.Không thèm nói
thêm lời nào,lão đại liền cùng quản gia Trần bỏ lên tầng trên,để lại
Tuấn Khải vẫn cười như bệnh nhân chốn trại.
HẾT CHƯƠNG 04.