Dù có không muốn tỉnh đi nữa thì cuối cùng tôi vẫn phải tỉnh, mà người đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, lại là Thuần Hy, một tay anh tựa vào khung cửa, sắc
mặt u ám đến kinh hãi.
Tôi nước mắt như suối, hoảng loạn dùng chăn trùm đầu mình lại.
"Anh đi đi! Đi ngay! Em không muốn nhìn thấy anh! Em không còn mặt mũi nào
nhìn anh nữa... hu hu hu hu...--- --------- >_
Thuần Hy không đi, anh kéo tấm chăn ra, ôm lấy tôi chặt cứng. “Không! AOA Không! Anh buông em ra, buông em ra...”
Tôi liều mạng chống cự, nhưng cánh tay anh càng ôm chặt hơn, cuối cùng, tôi đã mệt mỏi buông xuôi.
“Tiễn Ni, anh sẽ không buông em ra đâu! Dù xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không buông em ra!”
“Anh biết hết rồi, anh biết hết đủng không? Em không còn là em trước kia nữa rồi... hu hu hu hu...”
“Anh biết, anh biết em là người bị hại...”
“Hu hu hu hu... em không muốn sống nữa, em không sống nổi nữa...”
“Em nói ngốc nghếc gì vậy! Em chết thì anh sẽ chết theo! Em quên à? Chỉ có
anh mới có quyền bắn chết em, chỉ anh có! Anh chưa cho em chết thì em
không được phép chết!! Nghe rõ chưa!!!”
“Thuần Hy... hu hu hu hu...”
Thuần Hy nhìn tôi rất chăm chú, rồi đột ngột hồn lên môi tôi. *0_0*... Sau
những giây phút kỳ diệu đảo lộn, Thuần Hy Ồm thật chặt lấy tôi. “Xảy ra
chuyện mất mặt như thế, em ngỡ anh không còn hôn em nữa chứ...”
“Ngốc! Cho dù xảy ra chuyện gì, anh đối với em sẽ không bao giờ thay đồi!” Thuần Hy nâng mặt tôi lên, nói nghiêm túc.
Thuần Hy, anh chính là tất cả cuộc đời em, anh chính là dũng khi để em sống
“Thuần Hy! Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi. Cậu nhận được cuộc điện thoại
đó rồi bỗng khí thế hừng hực chạy mất, tớ còn tưởng... ôi! Tiễn Ni, sao
em lại khóc thế?” Tú Triết lại xuất hiện vào đúng lúc không thích hợp
như thế.
“Thuần Hy, là cậu đúng không? Cậu lại chọc cho Tiễn Ni
khóc đúng không? Tại sao Tiễn Ni ở bên cậu cứ khóc mãi là sao?! Chẳng lẽ cậu không thấy lúc cô ấy cười là đẹp nhất à? (>0
Tú Triết vừa nhìn thấy tôi khóc đã hoảng lên, chưa hiểu rõ tình hình đã kêu ầm ĩ.
Tú Triết, không phải thế, đừng trách Thuần Hy. Tôi rơi nước mắt nhìn Tú
Triết, lời nói nghẹn trong cổ họng không cách nào thốt ra được.
“Cậu chưa tìm hiểu kỹ tình hình thì đừng nói bậy bạ!” Thuần Hy cuối cùng
không kiềm chế nổi đã bùng phát. Tôi biết anh đã kiềm chế quá lâu, từ
lúc nãy, cánh tay anh ôm tôi cứ run cầm cập.
“Tình hình? Tình hình gì? Cậu bảo cho tớ biết đi!” Tú Triết cũng giật thót mình bởi vẻ khủng khiếp của Thuần Hy.
“Chuyện này không liên quan tới cậu! về ngay đi!”
“Kim Thuần Hy. Cậu nói linh tinh gì thế? Cái gì mà không liên quan tới tớ?
Chỉ cần chuyện có liên quan đến Tiễn Ni, đến cậu, thì tức là liên quan
đến tớ! Tớ đã nói rồi: Cậu và Tiễn Ni sau này nếu không hạnh phúc thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Tú Triết, anh nói đủ chưa hả? Hai
người ra khỏi đây ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người”. tôi biết mình hét lên với Tú Triết như vậy là sai, nhưng nếu tôi không lên
tiếng thì hai người họ sẽ đánh nhau, mà tôi không muốn hai người trở
thành vật hy sinh thứ hai trong chuyện bẩn thỉu này. tôi thực sự cũng
không muốn nhớ lại cảnh khinh khủng lúc này nữa.
Thuần Hy kéo Tú Triết ra ngoài cửa, tôi cũng biết là chuyện gì rồi.
Tại sao... tại sao chuyện bất công như thế lại đổ xuống đầu tôi, tôi muốn
chết, tôi muốn chết quá...--- ------- >_
"Tớ phải đi chém chết cái tên khốn nạn đó!
Bên ngoài vẳng đến tiếng gầm của Tú Triết, anh xộc vào phòng: “Tiễn Ni, em
bảo cho anh biết thằng khốn đó là ai? Anh sẽ giúp em chém chết nó!”
“Cậu điên hả? Quay về đây ngay cho tôi!” Thuần Hy kéo phắt Tú Triết lại.
“Kim Thuần Hy, cậu là đồ vồ dụng! (>0
“Tôi là đồ vô dụng nhưng không phải thằng ngốc!!! Cậu đi chém giết tên đó
thì Tiễn Ni có trở lại như xưa được không? Cậu giết nó thì cậu cũng phải đền mạng, cậu muốn chết hả? Mà cậu nghĩ chuyện này đơn giản thế thôi
à?”
“Thế thì sao nào? Lẽ nào chúng ta cứ ở đây nuốt hận? - 0 -
Hắn làm Tiễn Ni đau khổ như thế, tôi không thể tha cho hắn được! Kim
Thuần Hy! tôi thật không ngờ cậu lại là kẻ sợ chết như vậy!-0-”
“Đương nhiên tôi sẽ không tha cho hắn! Nhưng tôi không dùng cách đưa mình vào
chỗ chết như thế!” Thuần Hy nghiến răng nói, vẻ mặt trở lên độc ác vào
xảo quyệt, “Vả lại, tôi cảm thấy không hề đơn giản như mình vẫn thấy!”
“Vậy cậu định thế nào?” Tú Triết cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Tôi sẽ tìm ra sự thật. Tất cả những kẻ làm Tiễn Ni đau khổ, tôi sẽ bắt chúng trả giá cho những gì chúng làm!”
Tôi nhìn gương mặt méo mó của Thuần Hy một cách kinh ngạc. *A_0* Người này
là Thuần Hy mà tôi biết hay sao? Hay là bản tính ác quỷ của anh cuối
cùng đã lộ nguyên hình...